Taro đã chết, Kiếm Khách thì bỏ chạy, nên nữ sát thủ áo đen là hung thủ duy nhất bị bắt trong vụ ám sát này. Chính vì thế mà đám cảnh sát Thụy Điển cũng không dám lơ là, dưới sự cố vấn của Tần Lạc bọn họ canh chừng vô cùng nghiêm ngặt, sau đó mới đưa lên xe chở đi.
Sau khi kiểm tra xác chết và chụp ảnh xong, thì thi thể của Taro cũng được vận chuyển đi. Dù sao thì đây cũng là trường học, để một xác chết nằm ở đây cũng có ảnh hưởng không tốt.
Xảy ra chuyện lớn như vậy cục trưởng cục cảnh sát Stockholm De Jong đã thân chính đến xem xét hiện trường.
Sau khi nghe thủ hạ của mình báo cáo thì De Jong liền bước tới trước mặt Tần Lạc nói: "Tần Lạc tiên sinh! Để xảy ra những chuyện như thế này tôi rất lấy làm tiếc. Anh là một người khách đáng kính của chúng tôi, tuy chúng tôi biết làm thế này thật không đúng với lễ nghĩa cho lắm, nhưng anh là người tham gia trực tiếp vào trận đánh này_________ Mong anh đi với chúng tôi về cục cảnh sát để điều tra rõ thêm tình hình!"
"Tôi làm vậy là phòng vệ chính đáng!" Tần Lạc cười khổ nói: "Anh cũng biết đấy, tôi nhận được lời mời của hiệu trưởng Sylva tới đây thăm quan thư viện của trường. Nhưng tôi thật sự không ngờ rằng lại xảy ra chuyện đáng tiếc này_________ Tôi bị thương, bạn của tôi cũng vậy! Trị an ở Thụy Điển thật là kém cỏi!"
Tần Lạc biết sự việc này không hề có liên quan gì tới hệ thống trị an của cảnh sát ở đây cả, nhưng hắn buộc lòng phải nói như vậy.
Hắn không phải một thân một mình tới Thụy Điển mà là dẫn đầu một đoàn đại biểu trung y tới đây để giao lưu học hỏi. Hắn là trưởng đoàn đoàn đại biểu, là hình tượng của Trung Quốc.
Nếu như hắn bị cục trưởng cục cảnh sát dẫn về đồn thì đây là một sự sỉ nhục với đất nước Trung Quốc. Như vậy nó sẽ gây ảnh hưởng tới tình hình quốc tế, và nó sẽ là một đòn đau giáng vào mối quan hệ của Trung Quốc với những quốc gia không hữu hảo. Đây chính là điều mà Tần Lạc không muốn xảy ra.
Hiện giờ nghe Tần Lạc đem hết trách nhiệm đổ lên trị an của Thụy Điển kém cỏi, làm cho De Jong cảm thấy lung túng vô cùng.
Đây chính là việc mà ông lo lắng nhất, bất luận mục tiêu của bọn sát thủ kia là ai, mục đích cuối cùng của chúng là gì___________ Nhưng chỉ cần nó xảy ra trong thành phố Stockholm Thụy Điển, nơi mà ông phụ trách bảo vệ, thì lẽ nào ông lại không có liên quan gì hay sao?
"Tần Lạc tiên sinh! Chuyện này đúng là do trách nhiệm của chúng tôi! Từ trước tới giờ chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế này cả! Chúng tôi để người ở lại bảo vệ cho anh quá ít________ Đây là sự sơ xuất của chúng tôi!"
"Nhưng anh cũng nên biết rằng, lần này có rất nhiều phóng viên theo anh tới đây, nếu như không cho bọn họ một đáp án vừa ý, thì chúng tôi rất khó có đường lui!" De Jong nét mặt không vui nói.
Ông ta nể mặt Tần Lạc là đoàn trưởng của đoàn đại biểu nên mới nói năng khách khí như vậy. Nhưng không ngờ Tần Lạc lại không biết điều, rượu mừng không muốn muốn uống rượu phạt, đem trách nhiệm đổ lên đầu của cảnh sát như vậy.
"Chúng tôi không phải đã giao hung thủ cho các ông rồi hay sao? Ông còn muốn chúng tôi phải làm gì nữa?" Tần Lạc hỏi.
"Tôi thật không ngờ lần này tới Thụy Điển lại gặp nhiều chuyện như vậy! Đầu tiên thì một thành viên trong đoàn chúng tôi bị đài truyền hình Thụy Điển vu oan giá họa, bây giờ tự nhiên lại gặp chuyện ám sát_________ Tôi phải báo cáo ngay về nước! Tôi tin rằng chính phủ của các ông sẽ nhanh chóng cho tôi câu trả lời của hai sự kiện này, trả lại công bằng cho tôi!"
"________" Gặp thằng khốn không đáng sợ, chỉ sợ thằng khốn đó nó có học. Nghe Tần Lạc nói vậy De Jong không biết nên nói thế nào cho phải.
Đang trong lúc căng thẳng thì bên ngoài có tiếng người xôn xao.
"Hoàng Tử Philip đã tới, xin mọi người tránh ra một chút!"
"Hoàng Tử Điện Hạ! Bên trong vừa xảy ra một vụ ám sát! Anh có suy nghĩ gì không?"
"Hoàng Tử Philip! Anh biết hung thủ là ai không? Bọn chúng tại sao lại muốn ám sát thành viên của đoàn đại biểu trung y vậy?"
"Tôi cũng vừa mới biết tin, nên không rõ chuyện này lắm!" Hoàng Tử Philip bình tĩnh đáp lại. Anh nói xong liền quay sang đám phóng viên gật gật đầu, rồi nhanh chân bước vào bên trong thư viện dưới sự bảo hộ của nhóm vệ sĩ hoàng cung.
Mấy tay phóng viên cũng định chen vào theo, nhưng tất cả ngay lập tức đã bị ngăn chặn hết cả lại. Từ lúc xảy ra vụ án mạng trong thư viện thì cảnh sát đã phong tỏa hết nơi này rồi.
"Tần tiên sinh, anh có làm sao không? Có bị thương gì không?" Philip tiến tới chỗ Tần Lạc lên tiếng hỏi thăm.
"Tôi không sao!" Tần Lạc cười đáp. Philip vừa mới quay về được một lúc thì lại nhận được điện thoại, nên đã nhanh chóng đi tới đây. Tần Lạc vô cùng cảm kích trước tấm lòng thịnh tình của một người bạn có thân phận cao quý này.
"Không bị thương thì tốt rồi!" Philip vững dạ nói: "Trong đoàn có ai bị thương không?"
"Cũng không!" Tần Lạc đáp: "May mà cảnh sát tới kịp thời, nếu không thì tình hình vô cùng nguy hiểm!"
Sau khi nghe Trương Tiểu Na phiên dịch, Philip liền gật đầu nói: "Bọn chúng là ai vậy? Mấy người có biết chúng không?"
"Tôi cũng không rõ nữa!" Tần Lạc nói: "Tôi chưa hề gặp bọn chúng bao giờ cả!"
Chẳng còn cách nào khác, Tần Lạc bây giờ chỉ biết tạm thời đem trách nhiệm đổ hết lên đầu người khác thôi. Nếu như nói bạn sát thủ này truy sát hắn từ Trung Quốc sang tận bên này, thì bản thân hắn cũng khó ăn nói.
Philip nghe vậy cau mày lại rồi đứng dậy nói với De Jong: "Phải nhanh chóng điều tra thân phận của bọn sát thủ!"
"Vâng thưa Hoàng Tử Điện Hạ! Chúng tôi đang tiến hành điều tra, tôi tin rằng sẽ có kết quả sớm thôi!" De Jong gật đầu đáp.
De Jong sau đó nhìn Tần Lạc một cái rồi nói với Hoàng Tử Philip: "Hoàng Tử Điện Hạ! Nếu muốn nhanh chóng điều tra ra manh mối, chúng tôi muốn mời Tần Lạc tiên sinh cùng với hai thành viên tham gia vụ xô sát này đưa về trực tiếp điều tra!"
Philip nghe vậy ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Như vậy thì không được hay cho lắm, nó sẽ gây ảnh hưởng xấu với quan hệ giữa hai nước! Hơn nữa nếu như chúng ta mời đại biểu trung y vào cục cảnh sát thì e rằng sẽ là hành động không tôn trọng Trung Quốc. Khách của chúng ta bị ám sát tại đất nước của chúng ta, thì trách nhiệm là thuộc về chúng ta________"
"Vâng thưa Hoàng Tử Điện Hạ!" De Jong cúi đầu đáp: "Hoàng Tử Điện Hạ cho rằng chuyện này nên giải quyết ra sao ạ?"
"Điều tra ra hung thủ, cho những người khách của chúng ta câu trả lời hợp lý nhất! Chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, đừng để bé xé to ra gây lo lắng cho dân chúng!" Hoàng Tử Philip ra quyết định nói.
De Jong nghe Philip phán như vậy liền biết ông ta không thể nào đưa bọn Tần Lạc đi được rồi, nên đành dẫn người rời khỏi nơi đây. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
"Hoàng Tử Điện Hạ! Thư viện bị phá hủy rồi!" Sylva đau buồn nói, bản thân ông ta cũng đã có chút oán hận Philip.
Nếu như không phải Hoàng Tử Philip mời bọn đại biểu trung y tới Thụy Điển, thì làm gì xảy ra những chuyện như thế này?
Philip nhìn vào đống sách bị đổ rơi vương vãi khắp trên nền đất, bất giác thầm thở dài trong bụng thầm nghĩ. Cái tên này đúng là số sao chổi đi đến đâu gây phiền phức tới đó.
Nghĩ vậy Philip liền tiến tới ôm lấy đôi bàn tay của Sylva, ôn tồn an ủi nói: "Viện trưởng Sylva! Giá sách đổ rồi nhưng sách vẫn còn, trí thức vẫn tồn tại. Các ông chỉ cần kịp thời cho người tới tu bổ thư viện, tiến hành chỉnh lý lại sách là được thôi! Hoàng thất sẽ bỏ tiền ra lo liệu việc này cho trường."
Mục đích của Sylva cũng là muốn đòi tiền, nên khi nghe Philip nói như vậy ông liền lập tức nói: "Xin Hoàng Tử Điện Hạ cứ an tâm! Chúng tôi sẽ nhanh chóng cho người tới tu sửa, cung cấp cho học sinh một môi trường học tốt hơn nữa!"
"Tuy tôi không biết hung thủ là ai, mục đích của chúng là gì! Nhưng trong chuyện này chúng tôi cũng có trách nhiệm!" Tần Lạc nói chen vào: "Thế này vậy! Chúng tôi sẽ lấy danh nghĩa Công Hội Trung Y quyên góp cho thư viện Hoàng Gia Stockholm một triệu Đô la! Số tiền này sẽ dùng để tu sửa và chỉnh lý. Đây coi như là một lời xin lỗi của chúng tôi! Mong viện trưởng thu nhận!"
Tần Lạc đã suy nghĩ rồi. Sự kiện ám sát này sau khi xảy ra, cho dù bản thân hắn phủ nhận toàn bộ sự quan hệ giữa hắn và đám sát thủ, nhưng nó vẫn để lại một ảnh hưởng vô cùng to lớn với đoàn đại biểu trung y.
Hắn bây giờ đề xuất bỏ tiền ra tu sửa thư viện, cốt là để lấy lòng người mà thôi. Hơn nữa đây cũng là bước tiếp theo trong kế hoạch của hắn.
Sylva nghe vậy liền đưa mắt lên nhìn Philip, Philip thấy vậy cười nói: "Đây là sự giao lưu, hợp tác giữa hai ngành cơ cấu y học với nhau!"
Sylva nghe là hiểu ngay ý của Hoàng Tử là ông tự quyết định lấy, do vậy Sylva liền nói: "Rất chân thành cảm tạ tấm lòng của Tần Lạc tiên sinh và Công Hội Trung Y đã quyên góp! Các sinh viên cũng như toàn thể giáo viên của học viện Hoàng Gia Stockholm đều sẽ ghi nhớ mãi ân tình này!"
"Không cần phải khách khí!" Tần Lạc cười nói.
Dưới sự dẫn dắt của Hoàng Tử Philip, Tần Lạc liền dẫn đoàn đại biểu trung y rời khỏi đây. Nhưng khi vừa mới ra khỏi thư viện thì bọn họ đã bị đám phóng viên vậy chặt lấy.
"Trưởng đoàn Tần Lạc! Là ai đã ám sát anh vậy? Có phải là kẻ thù của anh không?"
"Tại sao anh tới Thụy Điển mà bị ám sát vậy? Điều này có phải chứng tỏ rằng đoàn của anh không được hoanh nghênh ở đây không?"
"Anh có đối tượng hồ nghi nào không? Ông chủ đài truyền hình Hyde có phải là người đứng sau vụ này không?"
_______________
Tần Lạc dù gì thì cũng chẳng nghe hiểu bọn họ nói gì. Hắn trông thấy Masha xuất hiện trong đám phóng viên liền nháy mắt ra hiệu với nàng, sau đó hắn liền chui lên xe.
Helle và Lý Lệ khi bị Tần Lạc đẩn ngã xuống cũng bị thương nhẹ một chút, nhưng sau khi họ từ bệnh viện quay trở lại thì bọn họ đã không thấy Tần Lạc ở đâu nữa rồi.
"Anh ấy là ân nhân cứu mạng của chúng ta, mình phải đi cảm ơn anh ấy!" Helle nắm lấy tay Lý Lệ kiên nghị nói: "Cậu phải làm phiên dịch cho mình!"
"Cậu thích anh ấy rồi phải không?" Lý Lệ cười nói. Nghĩ tới lúc đó khi cả hai đang gặp nguy hiểm, thì một cánh tay đầy sức mạnh ôm chặt lấy thân hình của mình Lý Lệ đột nhiên cảm thấy có chút gì đó khác thường.
Thụy Điển, Stockholm, lại một lần nữa chỉ vì lũ khỉ Trung Quốc tới đây mà lắm chuyện xảy ra.
Còn với "trung y", một danh từ còn khá lạ lẫm với con người Thụy Điển, thì bỗng chốc đã trở thành một từ hot nơi đây.
Bất luận nó là tiếng tốt hay tiếng xấu, thì nó cũng đều là sự nổi tiếng.