Trương Mẫn vốn đã vô cùng thất vọng rồi nhưng sau khi nghe Tần Lạc nói vậy thì bà như tìm thấy được ánh sáng nơi cuối đường hầm, bà vội vã lên tiếng hỏi : " Có thu hoạch gì vậy?"

" Ngân châm thì có công hiệu gì?" Tần Lạc hỏi ngược lại. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

" Châm cứu?" Trương Mẫn không chắc chắn đáp.

" Tại sao khi châm cứu phải dùng ngân châm (châm bằng bạc) mà không phải là châm bằng đồng hay châm bằng sắt?" Tần Lạc cười hỏi.

" Tôi không biết!" Trương Mẫn lắc lắc đầu ngại ngùng nói. " Tuy nói rằng bị bệnh lâu ngày ắt sẽ biết bệnh tình của mình ra sao nhưng ngày trước tôi toàn mời các chuyên gia bên Tây y về chữa trị cho Hy Dung và Hy Vũ .... Còn bên Trung y thì tôi không quen ai cả. Nhưng sau này tôi nhất định sẽ chú ý điểm này!"

" Không sao! Thực ra vấn đề này đối với công cuộc thu hoạch không có liên quan gì tới nhau cả." Tần Lạc tỏ ra vô cùng rộng lượng nói. Hắn không hề vì người ta không chú trọng tới Trung y mà từ chối chữa trị cho họ.

Khi có người nào đó khinh thường bạn thì bạn nên nghĩ cách đừng để họ khinh thường bạn nữa. Chỉ đơn giản như vậy thôi. Tần Lạc biết rằng nếu như hắn chữa khỏi được Hy Dung và Hy Vũ thì Trương Mẫn hoặc những người xung quanh bà ta khi gặp bệnh tật gì ắt sẽ chọn Trung y chữa trị chứ không phải là Tây y. Đây là một chiêu bài hút khách rất hiệu quả.

Tần Lạc cầm ngọn ngân châm lên đặt trước mặt Trương Mẫn, nói : " Ngân châm vẫn còn một tác dụng nữa đó chính là thử độc!"

" Có độc không?" Trương Mẫn cuối cùng cũng đã hiểu ẩn ý của Tần Lạc. Đôi mắt tuyệt đẹp của bà ta nhìn vào ngọn ngân châm không chớp, cứ như ngọn ngân châm này có thể tìm ra được chất độc vậy.

" Đầu ngọn châm có một chút biến đổi." Tần Lạc nói.

" Tôi không trông thấy nó có gì thay đổi cả." Trương Mẫn nói. Tuy nhiên, nếu Tần Lạc đã nói vậy thì chắc chắn là ngọn ngân châm có sự biến đổi thật.

" Chị chắc rất ít tiếp xúc với ngân châm thì phải, vì thế mà chị không biết màu sắc của ngọn ngân châm ban đầu nó ra sao. Do vậy mà chị không nhận ra được sự thay đổi của nó. Đây cũng là lẽ thường thôi!" Tần Lạc nói. Do hắn ngày nào cũng tiếp xúc với ngân châm nên nếu mà hắn không nhận ra được sự thay đổi của ngọn ngân châm thì thật là bất tài quá. " Loại độc này vô hình vô vị. Hơn nữa chất độc này lưu lại trong cơ thể người thời gian lâu như vậy nên chất độc đã bị khuếch tán gần hết rồi. Nhưng nói cho cùng thì nó vẫn là độc .... Chị nhìn vào đầu kim này : mầu của nó hơi đậm hơn một chút. Nó không được bạc sáng như đầu cây kim bình thường khác."

" A .... Tôi nhìn ra rồi!" Trương Mẫn xúc động nói.

Tần Lạc thấy vậy liền gật gật đầu sau đó cầm cây châm lên cẩn thận bọc nó vào, nói : " Tôi phải cầm cây châm này đi kiểm tra nó một phen. Nếu như có thể tìm ra tên của loại độc tố này thì có thể chữa trị được thôi."

Tần Lạc đưa mắt lên nhìn Hy Dung đang nằm ngủ trên giường, nói : " Nếu mà được như vậy thì Hy Dung và Hy Vũ có cơ hội cứu chữa rồi."

Trương Mẫn nghe xong liền quỳ luôn xuống dưới chân Tần Lạc khóc lóc : " Cảm ơn cậu, Tần Lạc! Cảm ơn cậu vô cùng! Tôi thay mặt hai đứa con gái tôi cảm tạ ân đức của cậu!"

Không một ai có thể cảm nhận được tình cảm của Trương Mẫn lúc này. Cũng không có ai có thể hiểu được sự vui mừng của bà ta hiện giờ.

Bà vốn chỉ là người tình của Lý Đằng Huy, ba mẹ con dựa vào nhau mà sống. Lý Đằng Huy không phải là chỗ dựa của bà nên hai cô con gái này chính là tất cả mạng sống của bà.

Nhưng bây giờ hai cô con gái thông minh ấy lại đột nhiên biến thành hai cô gái thiểu năng, việc này là một sự kích động quá lớn đối với bà. Nó dường như đập tan mọi sự hy vọng sinh tồn của bà nữa.

Năm năm rồi, con gái ngày một lớn lên, bây giờ hai đứa nó đã trở thành những cô gái trẻ xinh đẹp. Con cái nhà người khác bằng tuổi hai đứa nó đã đến tuổi đi thi đại học, tìm đối tượng để yêu đương rồi. Nhưng hai đứa con gái của bà thì vẫn có những hành động như những đứa trẻ lên ba, suốt ngày cứ nói những câu nói ngô nghê, khờ dại đến đáng thương.

Bản thân bà bây giờ vẫn có thể chăm sóc cho chúng. Nhưng một khi bà ngã xuống thì ai sẽ chăm lo cho hai đứa con khờ dại này đây?

Tần Lạc có thể chữa trị được cho Hy Dung và Hy Vũ thì cũng đồng nghĩa với việc đem lại sinh mạng lần thứ hai cho hai cô gái trẻ đáng thương này. Nó cũng đồng nghĩa với việc hắn mang lại niềm hy vọng trong tương lai cho Trương Mẫn nữa. Là một người mẹ, làm sao bà lại không vui mừng hạnh phúc cơ chứ?

Tần Lạc thấy Trương Mẫn bỗng nhiên quỳ xuống như vậy vội đưa tay đỡ bà ta đứng dậy rồi nói : " Xin chị đừng khách khí quá như vậy. Tôi là một bác sĩ. Đây là trách nhiệm mà tôi phải làm, hơn nữa đây cũng chỉ là dự đoán sơ bộ của tôi mà thôi. Có chữa trị được hay không .... Tôi nghĩ chắc phải chờ đến khi hai cô bé bình phục hoàn toàn rồi hẵng đưa ra kết luận. Tôi nói thế có đúng không?"

" Lẽ nào vẫn còn phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn nữa hay sao?" Trương Mẫn lo lắng hỏi.

" Cũng có thể." Tần Lạc đáp. Hắn nhìn vào gương mặt cầu khẩn và hy vọng của Trương Mẫn, khẽ thở dài nói : " Nhưng tôi sẽ cố gắng tránh khỏi những sự phát sinh ngoài ý muốn kia. Hơn nữa chúng ta vẫn còn có ngài Davids. Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho con gái của chị!"

" Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu và ngài Davids rất nhiều!" Trương Mẫn vừa nói vừa đưa tay lên quẹt nước mắt.

" Bây giờ chị lau mồ hôi trên người cô ấy rồi thay cho cô ấy một bộ quần áo khác cho thoải mái. Sau đó cứ để cô ấy nằm nghỉ." Tần Lạc nói. " Ra mồ hôi nhiều thế này cũng mệt lắm đấy. Cô ấy chắc cần nằm ngủ một lúc."

" Vâng. Tôi biết rồi!" Trương Mẫn tỏ ra rất nghe lời. Bà ta bây giờ coi Tần Lạc như một ông thần. Hắn nói gì cũng đều nghe theo vô cùng ngoan ngoãn.

Khi Tần Lạc đi ra ngoài cửa thì Lý Đằng Huy, Davids, Vương Viên và cả Hy Vũ đã đứng chờ ở cửa phòng tự lúc nào. Mọi người trông thấy Tần Lạc bước ra thì đều ùa tới.

" Tần Lạc. Hy Dung nó sao rồi? Có hy vọng chữa trị được nữa không?" Lý Đằng Huy lo lắng hỏi.

" Hy Dung lại sắp sinh em bé rồi sao?" Hy Vũ vừa nói vừa chạy vào bên trong phòng.

Davids thì nói mấy câu tiếng Anh, hiển nhiên là ông ta đang ấm ức Tần Lạc không nể nang bạn bè gì cả. Khi hắn chữa bệnh mà lại khóa chặt cửa phòng không cho ông vào trong, bắt ông đứng ở ngoài chờ đợi .... Davids nhận lời mời tới đây chữa trị cho Hy Dung và Hy Vũ tuyệt nhiên không phải là vì tiền, thậm chí đến tận bây giờ ông vẫn chưa nói chuyện với Lý Đằng Huy tiền thù lao ra sao. Davids tới đây là vì muốn ở bên cạnh Tần Lạc học hỏi, do vậy mà vừa rồi không được vào chiêm ngưỡng Tần Lạc chữa trị làm cho ông ta mất đi một cơ hội được mục sở thị tài năng của Tần Lạc.

Tần Lạc lúc này cảm thấy tủi thân vô cùng. Khi hắn ôm Hy Dung vào trong phòng thì là Trương Mẫn khóa cửa lại chứ không phải hắn. Hắn không có ý muốn giấu nghề chút nào.

Vương Viên thì lại chỉ quan tâm tới sức khỏe thần tượng của mình, trông thấy Tần Lạc mặt đỏ lựng lên thì cảm thấy xót xa vô cùng. Nàng vội cầm một chiếc khăn lên lau mồ hôi cho Tần Lạc. Tần Lạc thấy vậy giật thót mình rồi tự tay cầm lấy khăn lau mồ hôi, không dám làm phiền tới Vương Viên.

Vương Viên cũng không quan tâm lắm tới cử chỉ này của Tần Lạc. Nàng ta bỗng nhiên rút một cây bút ra bảo Tần Lạc ký tên lên chiếc khăn của nàng .... Dù sao thì nàng cũng đã chuẩn bị xong rồi. Nàng quyết định cả đời này sẽ không bao giờ đem chiếc khăn này đi giặt vì nó có thấm mồ hôi của Tần Lạc. Sau này nàng sẽ coi nó là một vật báu truyền đời để truyền cho con cháu của mình cất giữ.

Cũng vì chiếc khăn này mà dẫn tới một câu chuyện phiền phức khác. Nhưng nó là chuyện sau này mới xảy ra.

" Tôi dùng ngân châm để ép chất độc trong người Hy Dung ra, mồ hôi cũng khá sạch sẽ, nhưng màu sắc ở đầu ngân châm lại có biến đổi." Tần Lạc cười nói. " Tôi đang chuẩn bị đem cây châm này đi kiểm tra để xem loại chất độc này là gì, sau đó mới tìm phương pháp chữa trị."

" Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!" Lý Đằng Huy nắm chặt lấy hai tay của Tần Lạc mừng rỡ nói.

Thể lực của Tần Lạc tiêu hao khá nhiều, cũng không còn cách nào có thể tiếp tục chữa trị cho Hy Vũ được nữa. Dĩ nhiên hắn cũng đã thử qua rồi, dùng ngân châm thì không thể nào ép chất độc ra khỏi cơ thể được. Tốt nhất là cứ chờ đợi kết quả kiểm tra, rồi sau đó sẽ chữa trị luôn cho cả hai chị em cũng không muộn.

Để Davids ở lại Hoa Hồng viên, Tần Lạc từ chối lời mời thịnh tình của vợ chồng Lý Đằng Huy, Trương Mẫn và cả Vương Viên nữa, vội vã cáo từ ra về.

Bởi vì hắn còn phải đi đến một nơi khác nữa.

Ninh Toái Toái sau khi đỗ chiếc xe thể thao cáu cạnh đắt tiền của mình vào nơi để xe xong liền đứng trước cửa khách sạn Tân Ôn Tuyền, do dự không biết có nên vào trong hay không.

Khi nãy trên đường đi nàng có gọi cho Tần Lạc. Tần Lạc nói rằng hắn cũng đang trên đường tới đây. Tần Lạc không đến thì nàng cũng không đủ dũng khí để vào trong đối diện với Lâm Hoán Khê.

Đúng vậy. Hôm nay Tần Lạc có hẹn Ninh Toái Toái tới ăn bữa cơm chủ yếu là vì muốn giới thiệu nàng với Lâm Hoán Khê. Tần Lạc sau một thời gian nữa sẽ đi Châu Âu nhưng việc của Hoán Khê Building thì không thể trì hoãn được, do vậy mà hắn muốn Ninh Toái Toái tới làm quen với Lâm Hoán Khê trước để hai người quen mặt nhau rồi thì có thể liên hệ trực tiếp với nhau. Lâm Hoán Khê có ý kiến gì hoặc yêu cầu gì cũng có thể trực tiếp tìm Ninh Toái Toái để giải quyết vấn đề, đỡ phải cần một người ở giữa để truyền đạt lại như hắn.

Xe chưa đi tới cổng khách sạn, Tần Lạc đã trông thấy Ninh Toái Toái đứng đợi ở ngoài cổng rồi. Tần Lạc liền bảo Đại Đầu dừng xe lại còn mình thì xuống xe bước tới chỗ Ninh Toái Toái nói : " Toái Toái. Sao em lại đứng ở cổng thế này? Anh không phải đã nói cho em biết số phòng rồi hay sao?"

Ninh Toái Toái mỉm cười nhã nhặn đáp : " Em cũng không quen chị Hoán Khê nên nghĩ có người ở giữa giới thiệu thì sẽ tốt hơn. Vì thế mà em cứ đứng đây đợi anh."

" Xin chào vị tiểu thư xinh đẹp!" Jesus cũng theo Tần Lạc xuống xe, trông thấy cô gái xinh đẹp liền ngay lập tức đi tới chào hỏi làm quen.

" Chào anh!" Ninh Toái Toái cũng rất lịch sự đáp lại Jesus, sau đó nàng quay sang Tần Lạc nói : " Anh Tần Lạc. Chúng ta vào trong thôi. Đừng để chị Hoán Khê chờ lâu quá!"

" Ừ! Đi thôi!" Tần Lạc gật đầu nói.

Ninh Toái Toái ngoại trừ lúc chào hỏi với Jesus xong thì toàn bộ ánh mắt của nàng lại đổ dồn vào Tần Lạc, điều này làm cho Jesus cảm thấy bản thân hắn thất bại vô cùng. Jesus lúc này đến bên Đại Đầu nói : " Tôi và Tần Lạc ai đẹp trai hơn hả?"

" Tần Lạc!" Đại Đầu không hề khách khí đáp lại. Trong tim của Đại Đầu thì Jesus chỉ đáng xách dép cho Tần Lạc mà thôi.

" Ôi trời đất ơi! Tôi cứ tưởng chỉ có phụ nữ mới thích Tần Lạc cơ đấy. Hóa ra đàn ông cũng thích anh ta!" Jesus chán nản nói.

Đại Đầu nghe vậy chẳng thèm để ý tới Jesus thêm nữa. Cậu ta luôn cảm thấy gã ngoại quốc tóc vàng này là một gã điên. Đi cùng với gã chỉ tổ mất mặt mà thôi.

Khi Tần Lạc mở cửa phòng ra thì Lâm Hoán Khê đang ngồi trên ghế sofa uống trà xem tivi. Nàng trông thấy Tần Lạc đi vào liền vội vàng đứng dậy, tươi cười tiến đến rồi đưa tay ra trước mặt Ninh Toái Toái nói : " Xin chào! Em chính là tiểu thư Ninh Toái Toái phải không?"

" Vâng!" Ninh Toái Toái cũng đưa tay lên bắt lấy tay của Lâm Hoán Khê nói : " Chị Hoán Khê. Em đã được nghe anh Tần Lạc nói nhiều về chị."

" Cảm ơn em!" Lâm Hoán Khê mỉm cười đáp lại. Nàng thường không muốn lần đầu tiên mỗi khi nói chuyện với người lạ lại đanh mặt lại, do vậy nàng cố gắng cười thật tươi để Ninh Toái Toái cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm hơn : " Chị rất thích công việc của em, mời ngồi. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện."

" Vâng!" Ninh Toái Toái ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Lâm Hoán Khê.

Không biết tại làm sao mà nàng cứ cảm thấy thấp thỏm bất an. Mặc dù Lâm Hoán Khê đối xử với nàng rất tế nhị nhưng nàng vẫn cảm thấy bồn chồn hồi hộp .... Nàng thầm nghĩ : Lẽ nào do mình làm gì khuất tất rồi sao?

" Nhưng mình có làm gì có lỗi với chị ấy đâu nhỉ?" Ninh Toái Toái thầm nghĩ. Nàng cảm thấy mình đúng là kém cỏi quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play