Tần Lạc nhận ra rằng người đàn ông đeo kính nhìn văn thư nho nhã vậy thôi nhưng thực ra lại là một người trong ngành. Hắn cố tình nhếch một chân sang một bên để dễ dàng cho việc xuất chiêu.

Nếu nói về đánh áp sát tay đôi thì mười nàng Lệ Khuynh Thành cũng không phải là đối thủ của hắn ta, chính vì vậy mà Tần Lạc mới dặn dò như thế.

Tần Lạc cảm thấy câu nói của mình hết sức nghiêm túc, thì lại khiến cho những người xung quanh phải phá lên cười thích thú.

" Thằng điên này! Nó nghĩ nó là Thượng Đế à?"

" Bị điên à mà đứng cho cô ta đánh chứ?"

" Cừu thiếu gia! Anh nên ngoan ngoãn nghe lời đi. Nếu không hậu quả tự gánh chịu!"

Đến cả người đàn ông kính cũng phải đưa tay lên hất hất gọng kính trên mũi của mình, rồi nheo mắt lại nhìn Tần Lạc nói : " Tôi nghe theo anh, Thượng Đế tiên sinh. Đợi cô ấy đánh xong mặt bên trái của tôi thì tôi sẽ chủ động giơ mặt bên phải ra."

" Thế thì tốt." Tần Lạc cười nói.

Khoảng cách giữa Lệ Khuynh Thành và người đàn ông đeo kính không xa nhau lắm, rất nhanh, nàng đã bước đến trước mặt hắn ta rồi.

" Có phải là anh không?" Lệ Khuynh Thành hỏi lại lần nữa.

" Nếu cô đã cho là như thế, thì sao không kiên trì ý kiến của mình đi?" Người đàn ông đeo kính nhếch mép cười. Một nụ cười châm chọc, lại có phần khinh bỉ, kèm vào đó là một chút thương hại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lệ Khuynh Thành đột nhiên giơ tay lên định cho người đàn ông đeo kính đó một cái bạt tai.

Lúc này, người đàn ông đó cũng động đậy. Hắn ta không hề đứng im cho cô ấy đánh như đã hứa với Tần Lạc.

Hắn ta giơ tay trái ra nắm lấy cổ tay của Khuynh Lệ Thành, sau đó gập cong chân phải lại. Đây là một chiêu lên gối rất thâm độc trong môn quyền Thái, là một phương thức ra đòn thuộc vào hàng có độ sát thương cực lớn.

Người đàn ông này không phải là có khuynh hướng bạo lực thì là vì có lòng thù hận sâu sắc với Lệ Khuynh Thành, nếu không thì đã không( thay bằng "làm sao" nghe thuận tai hơn) vừa mới xuất chiêu đã giở cái chiêu có thể khiến người ta phải chết hay tàn phế như vậy.

Cốp!

Đầu gối hướng thẳng về phía trước nhưng người đàn ông đeo kính không có cảm giác mềm nhũn mà ngược lại, hắn lại cảm thấy có một khúc xương cứng hơn đụng vào xương của hắn.

Đó là Tần Lạc!

Tần Lạc dĩ nhiên là không ngốc đến độ tin vào việc câu nói đầy khí phách của mình có thể khiến cho người ta nghĩ là thật chứ. Hắn căn bản không hy vọng gì vào việc người đàn ông đeo kính sẽ nghe theo lời mình nói.

Vì vậy mà khi Khuynh Lệ Thành bước tới thì hắn cũng cẩn thận tiến sát theo sau.

Khi thấy người đàn ông đeo kính định ra tay với Lệ Khuynh Thành thì hắn cũng chuẩn bị sẵn sàng. Người đàn ông đeo kính chỉ kịp giơ tay nắm lấy cổ tay của Lệ Khuynh Thành nhưng lại không kịp dùng đầu gối để thúc vào bụng của nàng.

Bởi vì tốc độ của Tần Lạc nhanh hơn hắn ta.

Hai người mạnh gặp nhau thì người mạnh hơn sẽ giành thắng lợi.

Hiển nhiên, Tần Lạc có phần chiếm ưu thế. Vì khi hắn dùng đầu gối nghênh đón đầu gối của người đàn ông đeo kính, trong khi hắn vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích thì người đàn ông đeo kính phải lùi lại về sau mấy bước.

Nhưng, cho dù bị lùi lại về đằng sau thì hắn ta vẫn kéo theo Lệ Khuynh Thành, không chịu buông ra, muốn dùng Lệ Khuynh Thành làm con tin của hắn.

Nhưng Tần Lạc làm gì có chuyện sẽ cho hắn ta cơ hội chứ?

Hắn bay nhanh lên phía trước, nắm chặt lấy cổ tay của gã đàn ông đeo kính còn chưa đứng vững kia, tay giữ nguyên vào huyệt "phù đột" ở cổ tay hắn ta, sau đó dùng ngón cái ấn xuống, thế là cả cánh tay của hắn ta trở nên tê dại lạ thường.

Tần Lạc dùng một tay còn lại kéo Lệ Khuynh Thành ra, thế là Lệ Khuynh Thành có thể an toàn thoát thân.

Nhưng Lệ Khuynh Thành không hề kinh hoảng, cũng không nghĩ đến việc sau khi thoát khỏi hắn ta thì quay người bỏ chạy hay gì cả mà đột nhiên đổi tát thành đấm, nàng cho hắn ta một đấm vào ngực.

Bốp!

Cú đấm của Lệ Khuynh Thành cũng chẳng có gì gọi là có lực cả. Thậm chí Tần Lạc còn nghi ngờ cú đấm này liệu có đem đến tí lực sát thương nào cho gã đeo kính này không nữa. Vì những người đàn ông mà đã luyện tập qua chút võ công nào đó thì thân thể tương đối cứng cáp, khả năng chống đỡ không phải là người bình thường nào cũng có thể so sánh được.

Nhưng sự việc ngoài dự đoán đã xảy ra, vì Tần Lạc nhận rõ ra được vẻ mặt đau đớn đến tột cùng của gã đàn ông này khi Lệ Khuynh Thành cho hắn ta một cú đấm.

Tiếp đó hắn lại tung ra một phát đạp nữa, ép Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành lùi về phía sau, còn thân thể hắn thì lảo đảo ra đằng sau.

Hắn dùng tay ôm chặt vào ngực, sau đó nhìn trừng trừng Lệ Khuynh Thành với vẻ mặt đanh ác.

Máu!

Máu từ kẽ tay của hắn rỏ ra bên ngoài. Ngực hắn ta bị thương rồi!

Tần Lạc vô cùng kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ " lẽ nào Lệ Khuynh Thành lại là một cao thủ "thâm tàng bất lộ" hay sao? Sao vừa mới xuất ra một chưởng thôi mà đã thấy có máu rồi? Mình đâu nhìn thấy nàng dùng sức gì đâu nhỉ?"

" Thế nào? Đau không?" Lệ Khuynh Thành tủm tỉm cười nói. Nụ cười của nàng tươi roi rói như bông hoa hướng dương được đón ánh nắng mặt trời sau đó nở rộ ra vậy. Nổi bật, chói lóa, nhưng lại kèm theo một điệu bộ vô cùng kiêu hãnh, ngạo nghễ.

" Đúng là một thủ đoạn hay." Gã đeo kính mắt lạnh lùng nói. Cuối cùng thì hắn ta cũng không thể tiếp tục cười được nữa : " Tôi thực sự hối hận về quyết định khi đó của mình!"

" Đáng tiếc là anh không còn cơ hội nào nữa." Lệ Khuynh Thành nói : " Anh chỉ là người đầu tiên. Bất kể người nào trong Cừu gia nha các anh đều phải trải qua những gì mà ngày hôm nay anh phải trải qua. Thương tích, máu chảy và không có một kết cục tốt đẹp!"

" Cô đang tuyên chiến với nhà họ Cừu chúng tôi phải không?" Cừu Trọng Mưu bước lên trước nói, nhưng lại không dám tiến đến quá gần Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành. Hắn đã từng bị Tần Lạc bắn cho bị thương, anh họ hắn lại vừa bị Lệ Khuynh Thành đả thương. Có trời mới biết được hai kẻ điên này mà liên hợp lại với nhau thì sẽ làm ra được những chuyện điên cuồng như thế nào nữa.

Cái mà hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi đó là " Vì sao mà tính cách như thế này của bọn họ lại có thể sống thoải mái, dễ chịu được ở một nơi hỗn tạp như thế này chứ?"

" Thế thì đã làm sao?" Lệ Khuynh Thành khinh thường nói : " Tôi từ trước đến giờ luôn tuyên chiến với Cừu gia nhà các anh. Chỉ có điều là các anh tự thấy quá ổn, không muốn nhận mà thôi."

" Lấy trứng chọi đá!" Cừu Trọng Mưu nói.

" Thắng bại thế nào còn chưa biết đâu." Lệ Khuynh Thành nói với giọng điệu tràn đầy ý chí chiến đấu.

Đang trong lúc hai người nhìn nhau đầy căm tức, thì giám đốc của khách sạn dẫn theo mấy bảo vệ bước đến trước mặt hỏi : " Xin hỏi chỗ này xảy ra chuyện gì vậy? Tôi có thể giúp gì được không?"

Khi người của khách sạn tham gia vào thì việc này coi như là đã đi vào dĩ vãng.

" Không có chuyện gì cả." Lệ Khuynh Thành cười nói : " Chỉ là gặp phải mấy con chó điên nó chặn đường lại mà thôi. Tôi đã dạy dỗ chúng thay cho các anh rồi."

Sau đó nàng quay lại nói với Tần Lạc và Trần Tư Tuyền : " Chúng ta đi thôi."

" Ừ! Chúng ta đi thôi." Tần Lạc gật đầu nói. Hắn quay ra nhìn Cừu Trọng Dung một cái, cười nói : " Tay trái của anh có lẽ vài ngày này sẽ không được linh hoạt cho lắm đấy. Tốt nhất là không nên làm gì quá sức. Đây chính là cái tội cho việc không nghe lời."

Khi Tần Lạc nắm vào cổ tay của hắn ta, thì ngón tay cái hơi dùng lực một chút. Vì vậy mà có thể đã làm cho huyệt vị của hắn ta bị thương, trong vòng ba đến năm ngày thì tay bên trái sẽ không thể hồi sức lại như cũ được.

Gã đeo kính tức đến xanh mặt, nhưng lại không nói lại câu gì. Ánh mắt đầy thù hằn và oán hận phía sau cái gọng kính kia nhìn chằm chằm với theo hình bóng đang khuất dần phía xa của bọn họ.

Ba người hùng dũng bước qua mặt bọn họ, để mặc cho đám bạn mèo mả gà đồng của Cừu Trọng Mưu được thả cửa chửi cho sướng miệng. Bọn họ không thèm chấp đám người đó, vì nếu mấy người đấy đúng là đàn ông thực thụ thì sẽ có người đứng ra ngăn cản lại rồi.

Cừu Trọng Mưu bước đến trước mặt Cừu Trọng Dung muốn xem xem vết thương của hắn thế nào nhưng bị Cừu Trọng Dung từ chối.

" Sao vậy?" Cừu Trọng Mưu hỏi. Hắn ta không tin Lệ Khuynh Thành là một cao thủ võ lâm. Hắn biết thân thủ của anh họ hắn ít nhất cũng có thể đọ lại được một tên bộ đội đặc chủng.

" Trên tay cô ta có cái gì đó!" Cừu Trọng Dung nói.

Cừu Trọng Mưu xem lại một cách tỉ mỉ thì thấy trên vệt tay của Lệ Khuynh Thành có hình một chiếc nhẫn to tướng. Chỉ có điều chiếc nhẫn này nhìn rất bình thường, chẳng có gì gọi là kỳ cả.

Chẳng lẽ chính là cái nhẫn này đã làm thương đến anh họ hắn sao?

" Có nặng lắm không? Chúng ta đến bệnh viện xem thế nào?" Cừu Trọng Mưu nói.

" Chúng ta về thôi." Cừu Trọng Dung nói. Hắn không muốn để cho đám bạn bên cạnh hắn biết được hắn bị thương nặng, bị một người phụ nữ đánh đã chẳng phải là chuyện hay ho gì. Nhưng bản thân hắn biết rằng chiếc nhẫn đó đúng là không bình thường chút nào.

" Mọi người về trước đi. Có thời gian thì lại hẹn nhau ra ngoài làm chén trà." Cừu Trọng Mưu giải tán đám bạn của mình, sau đó thấp giọng nói với người anh họ : " Món nợ này, ngày mai, em sẽ đòi lại cho anh! Chị ấy chỉ có thể nhìn thôi, không thể động đến, cái này có thể thử mùi vị của nó xem sao. Nói ra thì cũng kỳ lạ, phụ nữ nhà họ Cừu người nào người nấy nở nang, đẫy đà, lại lả lơi, khêu gợi ..."

" Về thôi!" Cừu Trọng Dung lạnh lùng nói. Không biết hắn ấm ức vì câu nói của Cừu Trọng Mưu hay là vì ngực hắn đau quá nữa.

Ba người Tần Lạc sau khi bước ra khỏi khách sạn rồi ngồi vào trong xe thì Lệ Khuynh Thành lại không khởi độn xe luôn, mà cứ ngồi im ở đó nhìn đám bạn của Cừu Trọng Mưu lần lượt khởi động xe rời đi.

" Em không sao chứ?" Tần Lạc nhìn Lệ Khuynh Thành hỏi.

" Em không sao." Lệ Khuynh Thành nói. Nàng giơ bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình ra trước mặt Tần Lạc rồi nói : " Có muốn xem bảo bối của em không?"

Tần Lạc đưa tay ra sờ vào chiếc nhẫn trong tay nàng hỏi : "...?... =.=...?..."

Vòng của chiếc nhẫn được làm từ bạch kim, bên trên có khảm một viên kim cương, đầu viên kim cương được giữ bởi một cái đế bằng vàng để tránh cho nó rơi tuột xuống dưới.

Nhìn nó không khác gì lắm so với những chiếc nhẫn bình thường khác. Chỉ dùng mắt thường thì Tần Lạc cũng chẳng nhìn ra được cái nhẫn đó nó kỳ diệu thế nào.

Lệ Khuynh Thành xoay cho chiếc nhẫn quay sang bên trái một vòng, rồi lại quay sang bên phải một vòng, cái đế bao bọc kim cương bỗng nhiên tách ra xung quanh, viên kim cương đó không những không rơi xuống mà còn nhảy dựng lên như vừa thoát khỏi một sự trói buộc vậy.

" Đây không phải là kim cương." Lệ Khuynh Thành chỉ vào viên kim cương sáng lấp lánh nói : " Cái này được làm từ thép, dựa theo góc cạnh của kim cương để chế ra, bên ngoài được bôi một lớp bột sáng lấp lánh. Khi có dịp, nó sẽ đâm xuyên da thịt của người ta, chỉ có điều nó có phần hơi ngắn."

Khi nói đến câu cuối cùng thì giọng điệu Lệ Khuynh Thành nghe tiếc nuối vô cùng.

Có thể nhận ra rằng, nếu viên đá nhọn đó mà dài hơn một chút, cộng với địa điểm mà nàng xuất quyền ra thì có thể đâm thẳng vào tim của gã đeo mắt kính. Nàng quả là hận họ đên thấu xương.

" Có trách em không?" Lệ Khuynh Thành quay ra nhìn Tần Lạc hỏi : " Em lại lợi dụng anh rồi. Nếu anh không ở bên cạnh thì em không xúc động đến thế."

" Không trách." Tần Lạc lắc đầu đáp : " Chỉ là hơi đau lòng một chút!"

Lệ Khuynh Thành ôm chầm vào cổ Tần Lạc, chủ động dâng hiến đôi môi mình cho hắn, sau đó thì hôn như điên như dại lên đôi môi hắn.

Trần Tư Tuyền ngồi ở ghế sau xấu hổ quá, quát lên : " Lệ yêu tinh! Cậu đúng là đồ lưu manh! Trước khi muốn làm những việc này cũng không cho người ta biết một tiếng ... Mình có cần phải xuống xe để hai người làm cho xong việc đã không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play