"Thuốc Trung y truyền thống?" Bạch Tàn Phổ nghi ngờ hỏi. Mặc dù bản thân hắn là người Trung Quốc nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ thuốc Trung y lại có sức mạnh to lớn đó. Hơn nữa bây giờ còn có bao nhiêu thầy thuốc Trung y đáng tin tưởng?

"Đúng. Thuốc Trung y" Natasha nói.

"Hoàn toàn không thể nào" Bạch Tàn Phổ nói. Làm gì có chuyện thuốc Trung y truyền thống lại có hiệu quả như vậy? Chẳng lẽ các người hiểu rõ Trung y dược còn hơn cả người Trung Quốc sao?"

"Đúng như anh nói, chúng tôi hiểu về Trung y dược còn hơn cả người Trung Quốc" Natasha nói với giọng khác thường. "Phòng nghiên cứu Trung y dược của chúng tôi có một đội ngũ Trung y gần một trăm người. Bọn họ đều là những thầy thuốc Trung y rất tài năng của Trung Quốc. Những hiểu biết của bọn họ về Trung y dược hoàn toàn không kém hơn những thầy thuốc vẫn còn nguyện ý ở lại Trung Quốc. Hơn nữa bọn họ còn có một cơ chế làm việc cạnh tranh cùng với sự hỗ trợ của công nghệ hiện đại nên bọn họ đạt được nhưng thành quả như vậy cũng không khiến ai ngạc nhiên".

"Một khi đã như vậy tôi càng không hiểu ý của cô" Bạch Tàn Phổ cảnh giác nhìn Natasha nói: "Cô cho tôi phương thuốc, để tôi thay cô làm rạng danh Trung y dược. Một khi tin tức thuốc Trung y có thể chữa được bệnh viên gan siêu vi B được công bố công khai sẽ khiến cả thế giới chấn động. Trung y dược sẽ ở vào một vị thế mà tây y không thể thách thức được. Thế nhưng mục đích của cô lại muốn tôi phá huỷ Trung y dược. Rốt cuộc cô muốn làm gì đây?"

"Bò lên càng cao thì ngã càng đau" Natasha có cảm giác như mình ngồi đã lâu, cô ta đứng dậy, đi tới trước giá sách, tiện tay rút một quyển sách, "Kim Bình Mai", thản nhiên giở ra đọc. Natasha có thể hiểu tiếng Trung Quốc, nghe hiểu tiếng Trung Quốc, nói được tiếng Trung Quốc. Tất cả mọi thứ khi ở cùng với Tần Lạc chỉ là giả vờ. "Chỉ có khi làm cho cả thế giới biết tới nó thì khi nó chết đi mới khiến cho người của toàn bộ thế giới này vứt bỏ".

"Tôi có thể làm được gì?" Bạch Tàn Phổ nói. "Ba năm sau tôi vẫn đang trong cảnh tay trắng". Nguồn: http://truyenfull.vn

"Anh có lợi nhuận của ba năm qua".

"Cái này có thể khiến bản thân tôi phải mạo hiểm tới mức như vậy không? Hơn nữa cô cũng đừng quên, dù tôi không thích Tần Lạc, tôi không cần Trung y, tôi không uống thuốc Trung y nhưng thật sự tôi không muốn nó chết trong tay mình. Đây là một chuyện ác độc đoạn tử tuyệt tôn'.

"Nếu như chúng tôi cho anh một loại thuốc kháng sinh chưa từng xuất hiện trên thị trường, coi như là bồi thường cho anh thì sao?"

Bạch Tàn Phổ thoáng do dự, hắn đã xao động.

Nếu như đám người này thật sự có thể nghiên cứu ra thuốc chữa trị bệnh viêm gan siêu vi B, hiển nhiên bọn họ cũng hoàn toàn có năng lực nghiên cứu ra một loại thuốc kháng sinh khác hoàn toàn chưa xuất hiện trên thị trường.

Hắn tin tưởng người phụ nữ này có thể làm được bởi vì hắn thật sự không thể tìm ra bất kỳ điều gì khiến cô ta nói dối.

Không ai là người có thời gian rảnh rỗi. Không ai lại có thời gian đi làm cái chuyện đùa cợt thấp kém này.

Nếu như bản thân hắn đồng ý với cô ta, đương nhiên hắn phải muốn cô ta chuyển giao phương thuốc sau đó sẽ tự mình đi tìm chuyên gia y học kiểm tra lại. Hắn tuyệt đối không để bị mắc câu cho dù là có treo trước mặt hắn một con lừa béo.

"Cô là ai?" Bạch Tàn Phổ lại hỏi. Câu hỏi này giống hệt câu hỏi đầu tiên của hắn. Hắn thực sự rất tò mò về thân phận của người phụ nữ này.

"Tôi là đồng bọn của anh".

"Tôi không bao giờ muốn huỷ diệt Trung y".

"Nhưng anh từng muốn giết chết Tần Lạc".

"Xem ra cô đã hiểu lầm" Bạch Tàn Phổ thoáng xoay người, mỉm cười nói. "Mặc dù trước kia giữa chúng tôi xảy ra khá nhiều chuyện không hay nhưng tôi vẫn coi Tần Lạc là bạn bè của mình. Mặc dù chính vì nguyên nhân anh ta mà Bạch gia bị tổn thương rất nặng nề, làm Bạch Phá Cục bị trọng thương nhưng tôi vẫn không hận anh ta".

"Thật vậy sao? Vậy… vụ ám sát trong cửa hàng bán lụa là sao?" Natasha đột nhiên quay người, trong mắt cô ta hiện lên sát khí rất mạnh.

Bạch Tàn Phổ giật mình kinh hãi, suýt chút nữa hắn gào lên kêu vệ sĩ bước vào.

"Cô còn biết những gì nữa?" Bạch Tàn Phổ lạnh lùng hỏi. Hắn biết một khi chuyện này lan truyền ra ngoài. Điều này sẽ có ý nghĩa gì với chính hắn và Bạch gia.

Natasha nói: "Còn biết thật ra anh thất bại không chỉ một lần".

"…"

Sắc mặt Bạch Tàn Phổ vẫn như thường nhìn người phụ nữ và người đàn ông sau lưng cô ta. Trong lòng hắn đang thầm nghĩ chuyện có nên hay không tiêu diệt cô ta và người đàn ông ở phía sau.

Chỉ khi cô ta chết, chuyện này mới không có ai biết. Giết người chính là phương pháp diệt khẩu tốt nhất, sạch sẽ, lưu loát, không để lại hoạ ngầm sau này.

"Tôi khuyên anh nên từ bỏ ý nghĩ ngu ngốc đó đi" Natasha đặt cuốn sách vào lại trong giá sách, giống như cô ta đã nhìn thấu thế giới nội tâm của Bạch Tàn Phổ. "Anh không thể gánh chịu hậu quả của nó một khi làm vậy. Bạch gia cũng không thể gánh chịu nổi".

"Cô có vẻ rất tự tin?"

"Nếu không tự tin thì sẽ không bao giờ tới tìm anh" Natasha thẳng thắn nói: "Trong mắt tôi, anh không phải là một Bạch đại thiếu mà chỉ là một quân cờ. Quân cờ phải có ý thức giác ngộ của quân cờ. Nếu như quân cờ muốn nhảy ra ngoài dùng phương thức đánh loạn ngầu, việc đầu tiên chính là chết. Tôi tin tưởng trí tuệ của anh sẽ không khiến cho những chuyện khó xử có thể xảy ra".

"Xem ra ngoại trừ việc chấp nhận hợp tác, tôi không còn lựa chọn nào nữa" Bạch Tàn Phổ bất đắc dĩ nhún vai nói.

"Anh có thể thử phản kháng hay từ chối" Natasha nói: "Nhưng cho dù là điều trước hay điều sau thì kết quả của nó cũng đều giống nhau".

Natasha không cần chào Bạch Tàn Phổ, cô ta quay người đi ra ngoài cửa, người nước ngoài ưa nhìn có tên là Depp đi theo sau cô ta.

"Hãy cám ơn cô bé xinh đẹp, đáng yêu đó thay tôi. Cám ơn lần trước cô bé đã hạ thủ lưu tình" Giọng nói của Natasha vang lên.

"Hừ, đúng là một người phụ nữ đáng ghét" Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên trong phòng. Ngay sau đó chiếc giá sách lặng lẽ di chuyển sang hai bên. Một cô bé mặc trang sức rực rỡ, đeo vòng bạc xuất hiện.

"Tại sao lần trước cô không giết cô ta?" Bạch Tàn Phổ nhìn chằm chằm vào cô bé hỏi. Giọng nói hắn vô cùng tức giận. Hắn thực sự rất không hài lòng khi mà bây giờ bản thân mình đang lâm vào tình trạng bị động.

"Ai biết được cô ta là người phụ nữ như vậy?" Cô bé cười hì hì nói. Cô bé gần như không để ý tới sắc mặt rất khó chịu của Bạch Tàn Phổ. "Lúc trước tôi cứ tưởng đó là một người phụ nữ chỉ bị tên hám gái đó lừa đảo".

"Cô ta đã cố tình ngất xỉu. Cô ta hoàn toàn không bị cô đáng thuốc mê" Bạch Tàn Phổ tức giận nói: "Mặc dù cô thoát khỏi sự truy tìm của Tần Lạc nhưng thật ra ngay từ đầu cô đã bị cô ta theo dõi nên cô ta mới biết chúng ta tiếp xúc với nhau. Bây giờ cô ta mới tìm tới tận đây".

"Tôi chỉ dùng thuốc mê bình thường. Tôi cứ tưởng như vậy là quá đủ với cô ta. Xem ra tôi đã đánh giá thấp lòng người hiểm ác bên ngoài" Cô bé nói: "Yên tâm đi, lần sau tôi sẽ dùng thuốc nặng".

"Chẳng lẽ cô còn chưa nhận ra điều gì sao? Sau khi cô đi ra ngoài, cô vẫn chưa giết người" Bạch Tàn Phổ nói: "Cô là Cổ Vương. Tại sao Cổ Vương lại không thể giết người?"

"Tôi là Cổ Vương, tôi không phải là sát thủ" Cô bé phản đối: "Còn nữa, lần sau đừng nói điều gì tôi cần phải làm, điều gì tôi không cần phải làm. Anh không xứng".

"Cô không sợ tôi giết cô sao?"

Trên gương mặt của cô bé vẫn không hiện lên cảm xúc gì: "Tại sao anh lại nói vậy? Anh có biết tôi hạ cổ độc gì trên người anh không?"

Sắc mặt Bạch Tàn Phổ tái mét, hắn nói: "Hồng Phu tiểu thư, hẳn cô biết rõ chúng ta mới là bạn bè".

"Đúng vậy. Bạch Tàn Phổ tiên sinh, vì vậy lần sau anh hãy tuyệt đối tôn trọng tôi" Cô bé nói giọng sắc bén.

"…'

Bạch Tàn Phổ chỉ muốn khóc.

Chính bản thân mình rơi vào thảm cảnh nào đây? Tại sao lại trêu chọc vào hai nữ đại sát thủ vậy hả?

Hắn thầm nghĩ: bên cạnh Tần Lạc có rất nhiều phụ nữ cực phẩm nhưng người phụ nữ nào cũng một lòng một dạ trợ giúp hắn.

Quả thực hàng có thể so sánh với nhau nhưng người thì không thể so với người được.

Khi Tần Lạc quay trở lại tiểu khu thì trời đã về chiều tối. Tấm màn đen vừa được buông xuống. Ánh đèn điện cũng đã sáng lên trong từng ngôi nhà.

Tần Lạc bảo Đại Đầu dừng xe lại sau đó hắn tự mình đi bộ về tiểu khu ở phía trước.

Tần Lạc khẽ nhếch miệng cười vui vẻ. Hắn thầm nghĩ: bây giờ nhất định Lâm Hoán Khê đã quay về nhà, khoác lên tấm tạp dề, giúp người ở nấu cơm chiều. Ông hắn và Lâm gia gia đang ngồi đánh cờ, cũng có thể đang ngồi trước ti vi xem dự báo thời tiết. Có lẽ Bối Bối đang ở làm điệu làm bộ, nhào vào lòng một người ông nào đó làm nũng.

Nhưng tình huống xảy ra đã nằm ngoài dự định của Tần Lạc.

Bởi vì khi Tần Lạc đi tới trước cổng biệt thự Lâm gia, hắn thấy trước cửa có đỗ một chiếc BMW màu bạc. Lâm Thanh Nguyên, Tần Tranh đang ngồi trên xe lăn, Lâm Hoán Khê và cả người giúp việc đang đứng trong sân, Bối Bối đang nắm tay Lâm Hoán Khê, ánh mắt nhìn cặp nam nữ mà Tần Lạc chưa từng gặp.

Người đàn ông khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ nho nhã, nhã nhặn, phong thái hoàn toàn không tầm thường, ông ta mặc một bộ vec đen rất hợp với phom người, áo sơ mi màu trắng, không đeo cà vạt, cổ áo bẻ rộng, có vẻ rất phóng khoáng.

Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ mặc một chiếc váy ngắn màu đen, áo bỏ trong váy khiến cho bộ ngực của bà ta càng vểnh cao hơn, mông săn chắc. Dung mạo người phụ nữ xinh đẹp, một phong thái phóng đãng, bà ta đang nhìn Lâm Hoán Khê nói gì đó.

"Hả? Có người con gái bất hiếu như vậy sao? Cha mình quay về thăm mà lại muốn đuổi cha đi… cô… cô còn không bằng cả con vật".

"Đi đi. Tôi không muốn nhìn thấy mặt ông" Lâm Hoán Khê bình tĩnh nói. Nàng vẫn không thèm nhìn người phụ nữ đó, cũng không nhìn người đàn ông trung niên kia nhưng mọi người vẫn có thể hiểu câu đó của nàng là nói với người đàn ông đó.

"Hoán Khê, cha biết là mình sai rồi. Nhưng mẹ con không sai sao? Cha thực sự không biết việc cha mà mẹ ly hôn lại tạo ra nỗi đau lớn như vậy đối với con… cha cũng muốn quay về gặp con nhưng mà ông con không đồng ý" Người đàn ông nói vẻ áy náy.

"Mày quay về đây làm gì? Mày còn muốn quay về cái nhà này làm gì? Tao hoàn toàn không có đứa con như mày" Lâm Thanh Nguyên tức giận chỉ vào người đàn ông trung niên quát. "Cút, hãy mang theo người phụ nữ này cút ra khỏi nhà tao".

"Cha, tại sao lúc nào cha cũng như vậy? Cha không khuyên nhủ Hoán Khê giúp con, cha lại còn đuổi con đi, có người cha nào lại như vậy không?" Người đàn ông nói chuyện với Lâm Thanh Nguyên không hề e ngại, ông ta phản đối.

"Mày còn mặt mũi nói tao như vậy hả? Tao thật ra muốn hỏi mày một câu, mày vẫn còn có cha sao?"

Cha?

Tần Lạc cau mày. Chẳng lẽ người này là cha Lâm Hoán Khê, là cha vợ của hắn đã quay về nhà sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play