Là một người ý chí rất mạnh mẽ mới dám giao người đàn ông của mình cho một người phụ nữ khác. Là một người cực kỳ dũng cảm mới có quyết định như vậy.

Tần Lạc gọi điện thoại cho Lâm Hoán Khê. Không có chuyện gì cả, hắn chỉ muốn gọi điện thoại cho nàng. Không cần nói câu nào, chỉ cần nghe hơi thở của nàng cũng được.

Giọng nói bình tĩnh của Lâm Hoán Khê nhanh chóng vang lên trên điện thoại: "Anh đã ngủ dậy rồi hả?"

"Tại sao lại vậy?" Tần Lạc không trả lời mà hỏi ngược lại.

Điện thoại bên kia yên lặng một lúc. Tần Lạc có thể nghe thấy nhịp tim của Lâm Hoán Khê. Trong tay của hai người phảng phất như có sợi quang học, giống như sợi tơ huyền bí các thầy thuốc thường dùng để bắt mạch. Tần Lạc dùng điện thoại di động bắt mạch cho Lâm Hoán Khê, phập phồng, nhảy vọt lên, khếch trường rồi lại co lại. Mạnh mẽ, trầm lắng, bí ẩn, vẫn phong cách như cũ, giống như Lâm Hoán Khê không biết tới tình yêu vậy.

Một lúc lâu sau giọng nói dịu dàng của Lâm Hoán Khê mới vang lên. Đây là lần đầu tiên Tần Lạc thấy Lâm Hoán Khê dùng giọng nói này để nói chuyện với hắn. Trước đây nàng chỉ dùng giọng nói này khi nói chuyện với Bối Bối.

"Em không nghĩ cô ấy và em giống nhau" Lâm Hoán Khê nói.

Em không nghĩ em và cô ấy giống nhau? Không giống nàng ở chỗ nào?

Không giống như nàng bị người đàn ông yêu thương của mình vứt bỏ sao? Không giống như nàng rơi vào vũng lầy khó rút chân ra sao? Hay là… không giống như nàng bị tổn thương tình cảm?

"Em phải làm việc" Lâm Hoán Khê nói.

Nói xong Lâm Hoán Khê ngắt điện thoại

Cho tới khi ngồi trên máy bay bay tới Vân Điền, Tần Lạc vẫn còn chìm đắm không sao thoát cảnh mê đắm với Lâm Hoán Khê, hắn như ngây dại khi nhớ tới lần đầu tiên hai người quen biết nhau, nhớ tới những ngày tháng sống chung của hai người.

Một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp trong bộ đồng phục màu lam đang bận rộn phân phát thức ăn và nước uống cho khách. Giọng nói ngọt ngào, vui vẻ của các nàng càng khiến cho thức ăn, nước uống trong tay các nàng thêm ngon, xúc động lòng người.

"Chào anh, xin hỏi anh có muốn ăn, uống gì không?" Một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp tươi cười đứng bên cạnh Tần Lạc hỏi.

Tần Lạc đang mê mẩn nhìn cảnh biển mây biến ảo không ngừng bên ngoài nên không chú tâm tới câu hỏi của nữ tiếp viên hàng không.

"Hả? Cái gì?' Tần Lạc quay sang hỏi.

"Chào anh, chúng tôi đang phân phát thức ăn và nước uống cho khách. Xin hỏi anh cần gì?" Nữ tiếp viên hàng không hỏi lại lần nữa.

"Cho tôi một chai nước lọc".

"Không còn gì nữa sao?"

"Không cần, cám ơn".

Khi đưa chai nước ra, nữ tiếp viên hàng không thấy bàn tay của người thanh niên này tái nhợt, nhưng ngón tay gầy, thon dài. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một đôi bàn tay đẹp như vậy, bất kể là đàn ông hay phụ nữ. Đáng tiếc là đôi bàn tay này lại không thuộc về nàng. Lần gặp nhau này cũng chỉ là khách qua đường, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Nữ tiếp viên hàng không quay đầu liếc nhìn người thanh niên đó một cái rồi mang theo nỗi buồn bực vô cớ bước đi. Một lần nữa giọng nói vui vẻ của nàng lại vang lên phía trước.

"A!" Đúng lúc mọi người đang ăn cơm thì trong đám hành khách vang lên một tiếng hét chói tai.

Cướp máy bay?

Tất cả mọi người đều nghĩ tới khả năng này. Đám hành khách bắt đầu hỗn loạn.

"Cứu mạng. Mau cứu mạng chồng tôi với" Tiếng kêu hốt hoảng của một người phụ nữ vang lên.

Thì ra có người ngất xỉu. Lúc này mọi người mới bình tĩnh lại. Có người tiếp tục ăn cơm, có người đứng dậy tò mò nhìn xung quanh.

Hai nữ tiếp viên hàng không bước nhanh tới chỗ phát ra tiếng kêu. Một người cầm trong tay hộp thuốc cấp cứu dự phòng trên máy bay.

Một người phụ nữ trung niên béo mập ngồi ở hàng ghế thứ hai đang cuống quýt gào lên. Bên cạnh bà ta là một người đàn ông trung niên dáng vẻ gầy gò ngồi gục xuống ghế hôn mê bất tỉnh.

"Chào chị. Chúng tôi có thể giúp gì cho chị?" Nữ tiếp viên hàng không vừa mở hòm thuốc vừa hỏi. Nhưng khi mở hòm thuốc ra, nhìn thấy những loại thuốc dự phòng bên trong, nàng lại ngẩn người không biết làm gì. Nàng không phải là thầy thuốc chuyên nghiệp, thậm chí nàng không biết sử dụng thuốc gì cho người bệnh hôn mê.

"Cứu, cứu chồng tôi với. Ông ấy đột nhiên ngất xỉu. Hãy mau cứu ông ấy" Người phụ nữ trung niên cầm tay nữ tiếp viên hàng không khóc nói.

"Được, chị không nên kích động. Chúng tôi sẽ nhanh chóng nghĩ ra cách" Nữ tiếp viên hàng không an ủi.

Sau khi tiếp viên trưởng hiểu rõ tình hình thì lập tức đi vào phòng trong. Bên trong cabin nhanh chóng vang lên tiếng thông báo: "Các quý vị hành khách, xin lỗi đã quấy rầy việc dùng bữa của quý vị. Bây giờ trên máy bay có một người già tự nhiên nhất xỉu. Chúng tôi thực sự cần bác sĩ. Nếu như quý khách nào là bác sĩ thì xin mời hãy tới cabin phía trước để trợ giúp chúng tôi. Xin cám ơn".

Có người nào đó giơ tay lên nói to: "Tôi là bác sĩ".

"Chào anh, xin mời anh lên phía trước. Tôi thay mặt bệnh nhân cám ơn anh" Nữ tiếp viên hàng không bước nhanh tới, vẻ mặt chân thành, nàng giơ tay mời người đó.

"Tôi rất thích ý nghĩ được cống hiến sức lực nhưng trên người tôi không có bất kỳ dụng cụ y tế nào. Tôi không có cách nào để kiểm tra thân thể người bệnh".

"Khách quý, anh có thể căn cứ vào kinh nghiệm hành nghề y nhiều năm của mình để chuẩn đoán cho bệnh nhân mà không được sao?"

"Không được. Tôi mới nhận được giấy phép hành nghề y".

"***, thực sự chỉ muốn đánh cho tên khốn này một trận'.

"Đúng vậy. Nói nhảm nhí quá. Đã không có bản lĩnh thì trì hoãn thời gian của người ta làm gì? Nếu người ta chết thì hắn tính sao?"

"Rõ ràng anh ta chỉ muốn nói chuyện với nữ tiếp viên hàng không. Anh xem anh ta mày gian, mắt chuột, vừa nhìn cũng biết là không phải là người tốt".

Người trong khoang hành khách thi nhau mắng gã tự nhận là thầy thuốc đó khiến gã không dám ngẩng đầu lên.

"Các quý khách, xin lỗi vì đã quấy rầy bữa ăn của mọi người. Trên máy bay có một người đàn ông ngất xỉu. Chúng tôi rất cần một bác sĩ. Nếu như hành khách nào là bác sĩ xin hãy đi tới cabin phía trước trợ giúp chúng tôi. Xin cám ơn".

Tần Lạc suy nghĩ một chút rồi hắn tháo dây an toàn quanh người.

Đại Đầu nhìn thấy động tác của Tần Lạc, hắn cũng định đứng dậy nhưng Tần Lạc đưa mắt ra hiệu cho hắn nên Đại Đầu đành ngồi lại vào chỗ.

Đại Đầu ngồi ở vị trí sau cùng trong khoang. Vì vé máy bay của Tần Lạc và Đại Đầu không mua cùng lúc nên vị trí không sát nhau nhưng hai người vẫn ngồi trong một khoang hành khách nên cũng không có chuyện gì.

"Cậu là bác sĩ?" Một người béo mập ngồi bên ngoài Tần Lạc ngạc nhiên hỏi.

"Đã học mấy năm" Tần Lạc gật đầu trả lời. Nếu như người khác biết hắn đã học y mấy chục năm, không biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?

Nữ tiếp viên hàng không nhìn thấy Tần Lạc đi về hướng xảy ra sự cố thì vội vàng bước tới đón hắn: "Chào anh, xin hỏi anh có việc gì vậy? Sau khoang hành khách có toilet. Tạm thời không thể đi lại tự do trên máy bay'.

"Tôi là thầy thuốc. Có lẽ tôi có thể chút gì đó" Tần Lạc cười nói.

"Ồ? Anh là thầy thuốc sao?" Nữ tiếp viên mở to hai mắt nhìn Tần Lạc, cái miệng nhỏ nhắn của nàng khẽ nhếch lên. Có vẻ nàng không tin hắn.

Với tuổi này, hẳn đang đi học đại học chứ?

"Đúng vậy. Tôi có thể qua đó xem không?" Tần Lạc nói với nữ tiếp viên hàng không. Lối đi rất chật. Nữ tiếp viên hàng không đứng chắn phía trước khiến hắn không thể đi được.

"Tiếp viên trưởng, anh này là thầy thuốc. Liệu có cần để anh ấy tới xem cho người bệnh không?" Nữ tiếp viên hàng không chỉ vào Tần Lạc báo cáo với tiếp viên trưởng.

Mặc dù tiếp viên trưởng cũng nghi ngờ với tuổi tác của Tần Lạc thì sẽ không thể có y thuật cao được nhưng vì không còn lực chọn nào nên cũng đành gật đầu nói: "Mời anh hãy lại đây".

Tần Lạc bước tới, hắn cầm cổ tay của người đàn ông, nhắm mặt lại.

Chưa tới hai phút sau Tần Lạc mở mắt ra nói: "Bệnh ở động mạch vành. Nhiệt độ cơ thể hơi thấp, rõ ràng cơ thể đã bị lạnh xâm nhập. Thức ăn mới ăn không tiêu hoá khiến cho việc lưu thông thức ăn bị ngăn trở, cuối cùng khiến việc lưu chuyển máu bị ngăn trở, mạch ở ngực không thông suốt khiến đau ngực ngất đi'.

"Đúng vậy, ông nhà tôi quả thật có bệnh động mạch vành nhưng đã rất lâu rồi bệnh không phát tác. Không ngờ lần này lại phát tác trên máy bay. Tôi xin cậu hãy cứu ông nhà tôi. Tôi van cậu" Người phụ nữ trung niên nhìn thấy Tần Lạc đoán đúng chứng bệnh của chồng mình thì cầm tay hắn khẩn cầu.

Mọi người thầm kinh hãi. Không ngờ một người thanh niên trẻ chỉ cầm tay ông già mà đã biết được bệnh của ông ta. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Có cách chữa trị nào không?" Tiếp viên trưởng nhíu mày hỏi. Bây giờ còn cách thời gian hạ cánh bốn mươi lăm phút nữa. Chẳng lẽ nàng cứ để mặc hành khách ngất xỉu như này?

"Có thể nhưng tôi cần một cây ngân châm" Tần Lạc nói. Thực ra hắn cũng có ngân châm nhưng vì qua kiểm tra hàng hoá nên đã bỏ trong hàng lý của mình.

"Ngâm châm?" Nữ tiếp viên hàng không lắc đầu nói: "Xin lỗi anh. Chúng tôi không có ngân châm. Dùng mũi kim tiêm có được không?"

Tần Lạc lắc đầu nói: "Không được. Mũi kim tiêm rỗng giữa, rất dễ bị xuất huyết, lại làm không khí vào trong. Rất có thể sẽ bị nhiễm khuẩn".

Ánh mắt Tần Lạc đảo rất nhanh rồi dừng lại ở bộ ngực cao vút của nữ tiếp viên hàng không.

"Cô có thể cho tôi mượn thẻ bài của mình không?' Tần Lạc lên tiếng.

"Được" Nữ tiếp viên hàng không trả lời rồi nàng tháo thẻ xuống.

Tần Lạc cầm tấm thẻ, hắn bẻ thẳng kim băng sau tấm thẻ sau đó hắn lấy rượu sát trùng trong hòm thuốc ra trừ độc mũi kim băng rồi nói với nữ tiếp viên hàng không: "Hãy cởi giúp quần áo của ông ấy giúp tôi".

"Được" Nữ tiếp viên hàng không trả lời. Nàng nhanh chóng cởi áo khoác ngoài của người đàn ông, cởi luôn cả áo lót của ông ta. Nửa thân trên của ông ta ở trần.

Tần Lạc đỡ thân thể người đàn ông ngồi thẳng lại. Cây kim băng trong tay hắn rất nhanh đâm vào mấy huyệt Thiên Đột, Tự Vu, Phượng Sồ ở sau lưng của người đàn ông.

Nhẹ nhàng đâm sâu, đâm hoặc khêu. Sau khi đâm liên tiếp mười tám châm, Tần Lạc rút châm rất nhanh. Gần như không có khoảng cách giữa các lần đâm châm, giống như đang biểu diễn ma thuật vậy khiến cho mấy tiếp viên hàng không và hành khách xung quanh hoa cả mắt.

Sau khi đâm xong mười tám kim, Tần Lạc lại dùng rượu sát trùng trừ độc. Hắn bẻ lại cây kim như cũ rồi đưa lại tấm thẻ cho nữ tiếp viên hàng không, cười nói: "Cám ơn".

"Không cần. Không cần khách sao" Không biết tại sao mà nữ tiếp viên hàng không có vẻ căng thẳng. Tim nàng đập rất mạnh.

A!

Người đàn ông trung niên đang ngất xỉu đột nhiên kêu lên một tiếng, ngồi thẳng người. Tay ông ta giơ ra sau lưng gãi gãi nói: "Đau quá. Sau lưng tôi có vật gì đâm vào vậy?"

Xôn xao!

Mọi người xôn xao. Cả khoang hành khách chấn động.

"Ôi, mẹ kiếp. Rất lợi hại. Đã chữa khỏi rồi sao?"

"Đúng vậy đó. Rất huyền bí".

"Nếu tôi có chiêu này, không phải tán gái rất tiện sao? Ngày nào tôi cũng ở trên máy bay cứu người. Nói không chừng tôi có thể cua được một cô em tiếp viên hàng không".

"Anh ơi, anh có sao không?" Người phụ nữ trung niên nhào tới cạnh người đàn ông, vui mừng khóc hỏi.

Nhìn thấy tất cả hành khách đang bàn tán xôn xao chuyện vừa mới xảy ra khiến trong khoang hành khách rất hỗn loạn, tiếp viên trưởng đành phải nói qua loa phóng thanh: "Xin hãy yên lặnh. Xin các quý khách hãy yên lặng".

Tần Lạc thấy người đàn ông đã tỉnh lại, hắn định quay lại chỗ ngồi của mình. Tiếp viên trưởng tươi cười đi tới chỗ Tần Lạc nói: "Chào anh, tôi thay mặt cho người bệnh và tất cả hành khách trên máy bay cám ơn sự giúp đỡ của anh. Anh chính là khách hàng tôn quý nhất của hãng hàng không Phương Nam chúng tôi. Tôi đại diện cho hãng hàng không tặng anh huân chương hành khách cấp ngôi sao. Với vinh dự cấp ngôi sao, mỗi lần anh bay bằng máy bay của hãng Phương Nam, anh sẽ được giảm giá ba phần".

Tiếp viên trưởng vừa nói vừa đưa cho hắn một tấm thẻ màu vàng.

Tần Lạc cười khoát tay nói: "Cám ơn, tôi không cần cái này. Tôi không thích đi máy bay bởi vì tôi có cảm giác không an toàn trên không trung".

Trong lúc tiếp viên trưởng còn đang ngạc nhiên, Tần Lạc đi về chỗ của mình.

"Cực kỳ lợi hại!" Người béo mập bên cạnh giơ ngón tay cái nói với Tần Lạc.

"Cám ơn" Tần Lạc mỉm cười gật đầu.

Sau đó thỉnh thoảng nữ tiếp viên hàng không nọ nhân cơ hội đưa nước, báo chí tiến gần tới chỗ Tần Lạc.

Nữ tiếp viên hàng không đã cho Tần Lạc mượn thẻ của mình bối rối đưa cho Tần Lạc một quyển tạo chí rồi sau đó nàng đỏ bừng mặt, vội vàng bước đi.

Tần Lạc mở trang nhất của quyển tạp chí, không ngờ trong đó có một mảnh giấy nhỏ. Trên mảnh giấy đó có một dãy số.

Tần Lạc rơi vào trạng thái ngơ ngẩn khi nhìn thấy dãy số đó.

Hắn đã làm tổn thương rất nhiều người. Hắn còn muốn làm tổn thương những người khác nữa sao?

Khoảng nửa tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Vân Điền.

Khi Tần Lạc đi ra cửa máy bay, Tần Lạc bắt gặp ánh mắt của nữ tiếp viên hàng không đó. Dù nàng rất ngượng ngùng nhưng vẫn dũng cảm đối đầu với ánh mắt của hắn.

Tần Lạc mỉm cười sau đó hắn vững vàng bước đi.

Sau khi đứng ở cửa tiễn người khách cuối cùng xuống máy bay, nữ tiếp viên hàng không vội vàng chạy tới ghế Tần Lạc vừa mới ngồi.

Quyển tạp chí mà nàng đưa cho Tần Lạc vẫn đang nằm trên ghế.

Sắc mặt nàng tái nhợt, tâm trạng vô cùng căng thẳng. Có vẻ nàng còn căng thẳng hơn so với lần đầu leo lên máy bay.

Do dự một lúc lâu nàng mới dám cầm quyển tạp chí và mở ra.

Tờ giấy có viết số di động của nàng vẫn còn ở đó.

Thế nhưng phía sau có một dòng chữ màu đen, nét chữ thanh tú, giống như ấn tượng của người thanh niên đó gây cho nàng: Tôi phải đi tìm một cô gái. Cô ấy tên là Vương Cửu Cửu. Lập tức nước mắt nàng thoáng trào ra. Nàng khóc vì chính mình mà cũng vì chính Vương Cửu Cửu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play