Bị Hổ Nữu nói khích ngay giữa đám đông như vậy nhưng Dương Phụ vẫn không tức giận mà chỉ cười nói:"Cô chạy tới đây chỉ là để dạy dỗ tôi như vậy thôi sao? Tôi không thấy chúng ta có gì gọi là quen biết nhau cả!"
"Dương Phụ! Tôi biết là anh đang nghĩ gì!" Hổ Nữu nhìn vào người đàn ông nét mặt đểu cáng này nói:"Tôi mà không biết chuyện này thì coi như chưa hề có gì xảy ra, nhưng tôi mà biết rồi thì tôi nhất định bảo vệ Tần Lạc đến cùng!"
"Còn nữa, đừng tưởng chị Vương Cửu Cửu không có ở đây là anh có thể bắt nạt được Tần Lạc! Nếu như để cho chị Cửu Cửu biết được thì anh cũng đừng hòng nhơn nhơn như bây giờ! Anh cứ tưởng Vương gia đứng ra bảo hộ cho anh thì việc này sẽ không có thay đổi gì ư? Chị Cửu Cửu mà cố chấp đến cùng thì anh cũng chẳng làm được gì hết, không tin anh cứ việc gọi điện cho chị Cừu Cửu hỏi thử mà xem!"
Dương Phụ không có tin tức gì của Vương Cửu Cửu nên làm sao mà có thể gọi điện cho nàng được.
Cũng chính vì Vương Cửu Cửu biết được nàng bị Vương gia ép hôn nên mới bỏ trốn như vậy, do vậy mà Dương Phụ mới căm hận Tần Lạc đến cùng cực.
Vương Cửu Cửu từ chối thẳng thừng hôn sự với hắn như vậy chẳng khác nào giáng vào mặt hắn một cái tát cả, Dương Phụ tự cảm thấy rằng hắn chẳng có gì thua kém Tần Lạc.
"Nếu nói như vậy thì Lưu tiểu thư dường như đang cậy thế để bắt nạt người khác thì phải?" Dương Phụ cười lạnh nói:"Tôi đang nói chuyện với anh ta tử tể, thì anh ta lại ra tay đánh người, lẽ nào tôi lại để yên hay sao?"
"Anh ấy đánh người thì đúng là anh ấy đã sai nhưng anh tức giận quá thì cũng có thể gọi điện báo cảnh sát chứ! Viện điều dưỡng này không phải là nơi mà ai cũng có thể làm gì cũng được. Nếu như anh không tiện gọi điện thoại thì tôi có thể giúp anh gọi hội hòa giải tới đây, sự việc nên giải quyết ra sao đều do bọn họ toàn quyền quyết định!" Hổ Nữu phản bác nói. Hội hòa giải là nơi chuyên đàm phán, giàn xếp những vụ cãi lộn trong viện điều dưỡng, gọi bọn họ đến giải quyết cũng chẳng có gì là không ổn cả.
Dương Phụ vốn đã tạo ra cái bẫy cho Tần Lạc chui vào, cũng chỉ chờ thời cơ nhân lúc đối phương chưa kịp phản ứng hay chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì sẽ giải quyết luôn đối phương.
Hiện giờ tên sát thân kia đang cầm súng ngăn chặn, Hổ Nữu cũng tham gia vào, nếu mà vẫn cố làm theo kế hoạch thì rất dễ bị bại lộ, như vậy thì mình hơi bị mạo hiểm một cách thái quá.
Nhưng, nếu bỏ qua thì thằng ranh Tần Lạc kia lại hời quá.
"Lưu đại tiểu thư đã nói như vậy rồi thì cứ giải quyết như thế đi! Tôi không tin là cái nơi này lại có người có thể làm càn làm bậy được!" Dương Phụ nói xong liền đưa mắt lên dò xét Tần Lạc một hồi, rồi sau đó mới lừ lừ bỏ đi.
Cứ đứng mãi ở đây cũng chẳng làm được gì, hơn nữa mặt của hắn ta vẫn còn đau rát nóng ran lên, nên hắn cảm thấy đem cái mặt bị đánh này đến chỗ hòa giải để giải quyết vấn để cũng cảm thấy xấu hổ.
Dương Phụ bỏ đi rồi thì đám bạn của hắn cũng lục đục bỏ đi theo, nhưng tên nào tên nấy trước khi đi đều hầm hè nhìn Tần Lạc như muốn ăn tươi nuốt sống, có tên còn khốn nạn đến nỗi chê cười thân hình của Hổ Nữu trông như một khối thịt ở ngav trước mặt bao nhiêu người.
Hổ Nữu cũng chẳng buồn đôi co với bọn mất dậy đó làm gì, nàng quay mặt sang bọn vệ sĩ áo đen nói:"Còn không buông anh ấy ra hay sao? Chuyện bé như con muỗi thế mà cũng phải dùng còng quân đội ư?"
"Lưu tiểu thư! Chúng tôi cũng chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi!" Gã đội trưởng ngượng ngùng nói, sau đó gã quay sang Tần Lạc xin lỗi nói:"Thành thật xin lỗi anh, chúng tôi thật sự không có ý muốn làm khó dễ anh, chỉ là....."
Cho dù Dương Phụ đi rồi nhưng bọn họ cũng không dám nói xấu sau lưng hắn ta, gã đội trưởng cứ ấp úng mãi hai từ "Chỉ là..." cho dù gã không nói hết câu, nhưng người nghe cũng đã hiểu gã đang định nói cái gì.
"Đi thôi, tới chỗ hòa giải". Hổ Nữu đi tới trước mặt Tần Lạc ngữ khí không được thoải mái cho lắm nói.
"Cửu Cửu đang ở đâu thế?" Tần Lạc lo lắng hỏi:"Mấy ngày hôm nay rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Cửu Cửu sao không gọi điện cho anh lấy một cú?"
"Gọi điện cho anh để làm gì, giải quyết được cái gì hả?" Hổ Nữu hỏi vặn lại. Nguồn: http://truyenfull.vn
Tần Lạc biết Hổ Nữu nói đúng. nhưng hắn vẫn mặt dày hỏi:"Gọi để góp ý kiến cho cô ấy chứ! Cửu Cửu hiện giờ đang ở đâu? Sao điện thoại của cô ấy không liên lạc được vậy?"
"Đi ra chỗ hòa giải trước đi đã!" Hổ Nữu dường như không muốn nói đến chuyện này trước mặt những người không có liên quan, nên lạnh giọng ra lệnh cho Tần Lạc.
Tần Lạc chỉ biết thở dài từng hồi, trông vô cùng ủ rũ.
Tần Lạc chỉ nói sơ qua tình hình cho hội hòa giải biết, sau đó hắn rất yhành thực khai báo hành động đánh người của hắn, nhưng cũng đem chuyện Dương Phụ khiêu khích hắn trước nói cho hội hòa giải biết. Dương Phụ lúc này không có ở đây, còn cạnh Tần Lạc lại có Hổ Nữu nên hắn chỉ bị phạt một ít tiền sau đó liền được thả ra.
"Cảm ơn!" Tần Lạc cảm kích nói:"Không ngờ cô lại tới cứu tôi!"
Ngày trước Tần Lạc và Vương Cửu Cửu còn qua lại với nhau thì hắn và Hổ Nữu cũng chẳng hề có quan hệ mật thiết với nhau gì, nhưng chỉ vì hắn quen biết Vương Cửu Cửu nên mới quen biết Hổ Nữu mà thôi.
Trong lúc mình gặp hoạn nạn, Hổ Nữu đã không ngần ngại ra tay giúp đỡ, làm cho Tần Lạc cảm động vô cùng. Hắn nghĩ bụng sau này nhất định phải nghĩ ra phương thuốc giúp nàng cắt bỏ được tảng thịt mỡ ở trên người đi để báo đáp.
"Lẽ nào tôi lại không cứu nổi anh sao?" Hổ Nữu vẫn còn tức giận nói:"Anh cứ tưởng chỉ có những người phụ nữ xinh đẹp mới tài giỏi hay sao? Chẳng lẽ những người con gái xấu xí như chúng tôi lại chỉ là đồ ăn hại, bị thịt ư?"
"Tôi không hề có ý đó!" Tần Lạc ngượng ngùng giải thích. Hổ Nữu tuy là đã cứu hắn ra ngoài nhưng lại rất không bằng lòng với hắn, do vậy mà ăn nói có phần xúc phạm tới Tần Lạc.
"Có lẽ! Mình đúng là đã làm tổn thương Cửu Cửu rồi!" Tần Lạc nghĩ bụng.
"Anh muốn hỏi gì thì hỏi luôn bây giờ đi!" Hổ Nữu trông khuôn mặt cười cười nịnh bợ của Tần Lạc, nên nhưng bực tức ban nãy cũng tan đi hơn nửa, do vậy nàng chủ động hỏi hắn.
"Dương Phụ là ai vậy? Hắn nói hắn làm lễ thành hôn với Cửu Cửu là thật sao?" Tần Lạc hỏi.
"Ông của Dương Phụ và ông của chị Cửu Cửu là chiến hữu của nhau! Từ nhỏ hắn ta đã theo chân cha của hắn đi nhập ngũ tại mấy cái vùng Lan Châu. Không biết từ khi nào hắn đột nhiên quay về thủ đô, hơn nữa còn chủ động chạy tới nhà Vương gia để cầu thân____ông của chị Cửu Cửu lại rất thương chị ấy, nên không đồng ý ngay! Nhưng mọi người trong nhà Vương gia lại cứ giục chị ấy mau mau đồng ý, nói cho cùng thì chị Cửu Cửu cũng là đứa con chính thống duy nhất trong dòng họ của Vương gia! Do vậy mà nếu như Vương gia không có người kế thừa thì sẽ gặp khá nhiều nguy hiểm."
Trong câu nói của Hổ Nữu có phần lấp lửng, có những lời không nên nói ra trong lúc này, điều này Tần Lạc cũng hiểu cho nàng, bởi tối hôm Tần Lạc và Vương Cửu Cửu đi ăn thịt nướng với nhau, Vương Cửu Cửu cũng đã nói lên những nỗi khổ của nàng cho hắn biết.
"Cửu Cửu đâu? Cô ấy đang ở đâu rồi?" Tần Lạc hỏi
"Trái tim của chị Cửu Cửu đã sớm thuộc về một người, chị ấy đã yêu phải một người vô tâm, nên chị ấy không muốn lấy Dương Phụ nữa! Chính vì vậy mà chị ấy đã bỏ trốn ngay đêm hôm đó! Gọi điện cho chị ấy cũng không nghe, tôi cũng không biết là chị ấy đi đâu nữa!" Hổ Nữu lo lắng nói.
"Cô đã tới nhà của Cửu Cửu chưa?"
"Qua rồi, nhưng cũng không thấy đâu cả! Dì Trương bây giờ cũng lo lắm, gọi điện khắp nơi để dò hỏi, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì cả!" Hổ Nữu nói.
Tần Lạc biết Hổ Nữu nói dì Trương ở đây chính là Trương Nghi Y. Tần Lạc có phần e sợ khi qua lại với người đàn bà này, nhưng bây giờ nói thế nào hắn cũng phải đến nhà của Vương Cửu Cửu một chuyến.
"Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những điều này!" Tần Lạc cảm kích nói:"Tôi sẽ đi tìm Cửu Cửu!"
"Không có gì!" Hổ Nữu nói:"Anh mau đi tìm chị ấy về đây, chị ấy đang ở ngoài một thân một mình. Tất cả mọi người ai nấy đều rất lo lắng cho chị ấy!"
Tần Lạc gật gật đầu, sau đó quay người cùng với Đại Đầu bỏ đi.
"Nếu anh đã thích chị Cửu Cửu như vậy, thì sao lại không cần chị ấy?" Hổ Nữu đứng ở sau lưng hắn bỗng nhiên gào lên hỏi hắn.
Tần Lạc nghe xong sững người lại một lúc, xong rồi chỉ biết cắm đầu xuống mà đi.
Câu hỏi như thế này thì thử hỏi hắn làm sao trả lời được cơ chứ?
Tần Lạc cũng đã tới Vương gia mấy lần, chính vì vậy mà hắn đối với địa hình nơi đây khá là quen thuộc. Chiếc xe đi tới cổng đại viện của khu quân đội liền dừng lại. Tần Lạc kéo cửa kính xuống nói với người lính gác cổng: "Xin chào, tôi muốn tới nhà của Vương thủ trưởng!"
"Mời anh xuất trình giấy thông hành!" Anh lính kia lịch sự nói.
Tần Lạc liền móc trong người ra tờ giấy thông hành lần trước Vương Cửu Cửu đưa cho hắn, anh lính này cầm lấy, đưa tay lên chào hắn một cách lịch sự rồi đi ra chỗ máy tính cho thẻ vào quét một cái rồi nói: "Tần tiên sinh! Thành thật xin lỗi, nhưng anh không được vào!"
"Tại sao vậy?" Tần Lạc tức giận nói, không cho mình vào rồi còn đưa tay lên chào mình làm cái gì?
"Mã số trên giấy thông hành của anh đã mất tác dụng!"" Anh lính kia đáp.
"Mất tác dụng?" Tần Lạc sững người, sao lại có thể hết hạn được? Ai lại có thời gian rảnh rồi mà đi làm cái trò này với mình cơ chứ?
Trong máy của Tần Lạc cũng chỉ có số của Vương Cửu Cửu, hắn muốn gọi điện vào nhà của Vương Cửu Cửu hỏi thăm tinh hình cũng không được nữa, hắn hối hận khi trước không ghi số của Trương Nghi Y lại.
Tần Lạc lúc này liền cười nịnh nọt nói:"Anh ơi! Anh có thể gọi hộ tôi vào nhà của Vương thủ trưởng được không, nói là có người họ Tần đến chơi!"
"Không được!" Anh lính nghiêm giọng nói:"Chúng tôi không có quyền được làm như vậy!"
Nếu như người nào cũng vêu cầu như hắn gọi điện vào nhà của thủ trưởng thì anh ta chắc bị thủ trưởng mắng chết à?
"Vậy anh có thể đi thông báo giùm tôi được không?"
"Không được!" Anh lính đáp:"Trong giờ trực ban, không được phép rời bỏ vị trí!"
"……………"
Nếu như là ở nơi khác Thì Tần Lạc đã bảo Đại Đầu đưa thẳng xe xông vào bên trong rồi, nhưng ở nơi này thì không cần người khác hãm hại hắn, mà hắn làm như vậy chẳng khác nào là tự sát cả.
Nhưng giấy thông hành đã không có tác dụng rồi, hắn không vào được bên trong nữa, làm thế nào bây giờ.
Đang trong lúc Tần Lạc không biết làm thế nào thì một chiếc Audi màu đen đi tới.
Người trẻ tuổi trên xe nhìn Tần Lạc một cái, sau đó dừng xe ngay gần chỗ hắn, rồi mở cửa chạy tới nói: "Tần thiếu gia, sao anh lại ở đây mà không vào trong đi?"
Người này Tần Lạc cũng quen, khi hắn cùng với Vương Cửu Cửu đi tham gia hội những người danh giá, hắn có quen đám con ông cháu cha này.
"Tôi muốn vào nhà của Cửu Cửu nhưng bị chặn ở đây!" Tần Lạc khó xử nói.
"Vậy sao?" Người trẻ tuổi lập tức hiểu ra chuyện gì đó, liền cười nói: "Tần thiếu gia! Thực ra tổi cũng không thể nào đưa anh vào trong được, tính khí của dì Trương anh cũng biết rồi đấy, nếu như giấy thông hành mà bị dì ấy gạch tên thì trách nhiệm này tôi cũng không gánh nổi hay là thế này, để tôi vào trong kia nói giúp anh một tiếng được không?"
"Cảm ơn anh!" Tần Lạc vô cùng cảm kích nói tuy hắn đã quên mất tên của người này là gì.
"Tôi tên Tử Đạn Đầu!" Người thanh niên trẻ tuổi kia nói:"Chúng ta đã từng gặp nhau ở hội những người danh giá đó!"
"Tôi nhớ mà!" Tần Lạc mặt dày nói: "Thật làm phiền anh quá!"
Tần Lạc thầm nghĩ, xảy ra việc như thế này, con gái bỏ nhà ra đi, Trương Nghi Y chắc là căm hận mình lắm, không biết chút nữa bà ta có cho mình vào không nữa.