Tần Lạc đứng im ở đó một lúc lâu, cho đến khi bóng dáng chiếc việt dã của Bạch Phá Cục mất hút vào trong màn đêm đen tối, thậm chí đến một vệt sáng trên đoạn đường cao tốc cũng không nhìn thấy rõ nữa thì hắn mới quay người bước về phía Thiên Ba Phủ.

Tối hôm nay đã có một thu hoạch lớn.

Khi Tần Lại lại quay trở lại phòng yến tiệc thì thấy Tần Tung Hoành và Văn Nhân Mục Nguyệt đang nhỏ to chuyện trò điều gì đó. Lý Đằng Huy đứng ở bên cạnh, trên mặt lộ rõ một nụ cười ôn hòa, ấm áp, nhưng lại không lên tiếng chen vào câu chuyện của hai người đó.

Sự việc lần này tiến triển thuận lợi như vậy cũng không thể bỏ qua công lao và kỹ thuật diễn kịch của ông ta.

Thấy Tần Lạc tiến lại thì Tần Tung Hoành cười nói:"Đi rồi à?"

"Đi rồi."

"Anh ta là một đối thủ không tồi chút nào." Tần Tung Hoành nói.

Một hiện tượng kỳ quặc, bất luận là ở trước mặt hay sau lưng thì Bạch Phá Cục lúc nào cũng cảm thấy Tần Tung Hoành là một kẻ chướng tai gai mắt, không chỉ một lần hắn chửi Tần Tung Hoành là một kẻ giả tạo, đạo đức giả rồi. Nhưng bất kì lúc nào, Tần Tung Hoành lại luôn tôn sùng Bạch Phá Cục, hết lòng ca ngợi hắn.

"Đó là đối với anh mà nói." Tần Lạc nheo mắt cười nói:"Tôi chẳng có nhiều vốn đến thế để mà tranh đấu với anh ấy. Vì vậy mà đối với tôi mà nói thì anh ấy có thể làm một người bạn tốt."

Tần Tung Hoành cười cười, nói:"Uống thêm một ly nữa đi. Hôm nay là một ngày đáng để ăn mừng."

Tần Lạc không từ chối nữa, hắn tiếp lấy ly rượu vang rồi đứng bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt nhấp môi từng ngụm nhỏ.

"Sảm phẩm kinh doanh là leo cầu thang, vốn kinh doanh là lên thang máy. Cái đầu tiên thì sẽ là cả đời mới giàu, còn cái đằng sau thì chỉ cần một đêm là giàu." Tần Tung Hoành tiếp lời vừa rồi:"Số tiền mà mấy đời leo cầu thang mới kiếm được thì lại bị một đêm thang máy hủy hoại. Vì thế nên người phát minh ra cổ phiếu nên bị lôi ra bắn chết hết. Bởi vì chính người này đã biến thương trường trở thành một chiến trường đẫm máu, tàn khốc, một khi đã bị thua rồi thì coi như là mất hết, mất trắng."

"Người dùng nó không có tư cách gì để phỉ báng người phát minh ra nó." Văn Nhân Mục Nguyệt nói."Vừa được lợi ích từ nó lại vừa chỉ trích những người đi trước như vậy thì có vẻ giống như đang khoe khoang bản thân mình vậy."

Tần Tung Hoành cười lớn. nói:"Có lẽ là do tính cách của tôi, nên luôn khiến cho người ta nghĩ mình là một kẻ đạo đức giả, một tên đầy âm mưu. Nhưng rất nhiều khi tôi quả thực đã nói sự thực. Làm gì có ai có nghị lực để mà cả đời này nói dối chứ?"

Tần Lạc quay ra nhìn Tần Tung Hoành, hiếm khi nhìn được cái gọi là chân thành này.

Hắn ta cũng là một người đáng thương, vì hắn ta quả là thông minh.

Nhưng người chụp cái mũ "trí công tử" lên đầu cho hắn, là những người yêu hắn, và cũng là những người hại hắn. Cái biệt danh trí công tử khiến cho hắn nổi tiếng khắp Yến Kinh, người ủng hộ hắn cũng là vô số. Nhưng đồng thời chính cái tên này cũng khiến cho người ta phải cảnh giác, đề phòng, có thể xã giao nhưng lại không muốn thổ lộ tâm tình của mình.

Người xấu không đáng sợ, còn người thông minh là người đáng thương nhất.

"Tôi tin." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Vì câu nói này của Mục Nguyệt tôi uống cạn ly này." Tần Tung Hoành nói.

Sau khi uống xong chỗ rượu trong ly thì Tần Tung Hoành quay sang Lý Đằng Huy nói:"Thế nào? Mai có thể quay lại làm việc được rồi chứ? Bộ năng lượng vẫn còn đang đợi thành quả của chúng ta đó, chúng ta không thể bỏ qua thêm bất kỳ một giây một phút nào nữa rồi."

Nụ cười trên gương mặt Lý Đằng Huy có phần mất tự nhiên. Tầm mắt của hắn chuyển sang người đang đứng cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt.

"Không được." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Vì sao vậy?" Tần Tung Hoành là một người đàn ông thông minh như thế, hắn đã sớm phát hiện ra có điều gì đó khác thường trên nét mặt của Lý Đằng Huy. Trong lòng hắn bỗng nhiên có một dự cảm không được tốt cho lắm.

"Anh ấy phải chịu trách nhiệm giúp chúng tôi xây dựng phòng làm việc nghiên cứu về nguồn năng lượng mới." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Mục Nguyệt, không phải là em thực sự muốn làm cái hạng mục này đó chứ?" Trên mặt Tần Tung Hoành vẫn lộ một nụ cười gượng ghịu, nhưng giọng nói đã bắt đầu trở nên cứng ngắc lại.

"Tất nhiên rồi." Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Tôi đã đầu tư vào trong đó cả sáu tỷ nhân dân tệ đó."

"Em hoàn toàn có thể rút lại mà." Tần Tung Hoành nói.

"Không thể rút lại được." Văn Nhân Mục Nguyệt nói."Khi ký kết hợp đồng với Bạch gia thì đã quy định rõ ràng, nếu khoản tiền này mà không được dùng vào những hạng mục có liên quan đến nghiên cứu nguồn năng lượng mới thì khoản tiền đó sẽ trở thành khoản tiền chết. Như thế chẳng có bất kỳ lợi ích gì đối với chúng tôi cả."

"Nhưng, Bạch gia cũng đầu tư vào đó sáu tỷ nhân dân tệ." Tần Tung Hoành sa sầm nét mặt nói.

Bọn họ khó khăn lắm mới đánh cho Bạch gia trở nên tàn phế. Nếu không có thời cơ tốt, thì cùng phải mười mấy năm hoặc thậm chí là lâu hơn nữa Bạch gia cũng không thể đuổi kịp được Tần gia và Văn Nhân gia được.

Nhưng giờ đây Văn Nhân Mục Nguyệt lại đang cho họ cơ hội.

Đây rốt cuộc là ai đang dàn trận vậy? Tại sao hắn lại có cảm giác như mình cũng bị rơi vào tròng rồi vậy?

"Đúng vậy. Trước khi ký kết hợp đồng thì anh cũng đã biết rồi." Văn Nhân Mục Nguyệt nói."Còn Lý Đằng Huy sẽ thuộc vào trong đội ngũ phụ trách xây dựng phòng nghiên cứu nguồn năng lượng mới, sẽ có được một nữa số cổ phiếu."

"Anh ấy là người của Tần gia." Tần Tung Hoành nói. Khi nói ra câu này thì ánh mắt sắc lẹm của hắn nhằm thẳng vào người đứng cách đó có một bước là Lý Đằng Huy.

Nếu ánh mắt cũng có thể giết chết người khác thì e rằng Lý Đằng Huy đã sớm máu chảy đầu rơi rồi.

"Anh ta được coi là một người hợp tác thứ ba, và cũng đã ký tên lên bản hợp đồng đó rồi. Nếu anh ta không thể hoàn thành những điều khoản có trong hợp đồng thì cả đời này sẽ không thể làm việc trong ngành nguồn năng lượng mới được. Mà cho dù có vào làm việc được đi chăng nữa thì chúng ta cũng có quyền sử dụng mà không cần bồi thường đối với những thành quả được nghiên cứu ra."

"Sao không nói cho tôi biết?" Tần Tung Hoành nhìn Lý Đằng Huy nói. Hắn đã hiểu được rằng, mấy người này ngoài bản hợp đồng mười hai tỷ mà hắn biết ra thì vẫn còn một bản hợp đồng bổ sung nữa.

Hơn nữa, ở trong bản hợp đồng bổ sung, tên Lý Đằng Huy phản nghịch này cũng ký lên trên đó.

"Đại thiếu gia, tôi tưởng anh đã biết rồi chứ." Lý Đằng Huy cười cười giải thích, nhưng nụ cười của hắn trở nên gượng ghịu hết chỗ nói.

"Anh thực sự muốn rời khỏi Tần gia sao?" Tần Tung Hoành hỏi để xác định lại.

"Đại thiếu gia, tôi thực sự xin lỗi." Lý Đằng Huy cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn vào mắt của Tần Tung Hoành."Cho dù tôi không có ở đó thì Trương Minh Hải và Lý Ước cũng có thể dẫn dắt mọi người làm tốt công việc thí nghiệm về sau này."

"Rất tốt." Tần Tung Hoành cười khẩy nói."Cái lý do này không tồi. Tôi chấp nhận." "Xin lỗi đại thiếu gia."

"Chẳng có gì phải xin lỗi cả. Lần trước tôi đã nói rồi, đây là sự lựa chọn của anh. Tôi tôn trọng điều đó. Lần trước là giả, lần này là thật"

Văn Nhân Mục Nguyệt như sợ rằng Lý Đằng Huy tiếp tục ở lại đây thì sẽ rất khó xử vậy, nên đã lên tiếng nói:"Cảm ơn anh vì bữa chiêu đãi tối ngày hôm nay. Chúng tôi xin phép rời khỏi đây trước."

"Mục Nguyệt." Tần Tung Hoành gọi theo nói.

Văn Nhân Mục Nguyệt dừng bước lại, quay mặt ra nhìn Tần Tung Hoành.

"Nguồn năng lượng mới sẽ là thứ khan hiếm nhất và cũng là thứ quan trọng nhất của xã hội trong tương lai. Tôi không phản đối gia tộc Văn Nhân gia nhập vào lĩnh vực này, cũng không trách mấy người đã lôi kéo ngài Lý Đằng Huy là một kỹ sư xây dựng nổi tiếng của tôi, nhưng, em chắc chắn là sẽ kéo Bạch gia đứng dậy một lần nữa không?"

Văn Nhân Mục Nguyệt im lặng hồi lâu rồi nói:"Xin lỗi anh, chúng tôi đã ký kết xong hợp đồng rồi."

Nói xong nàng liền quay người rời đi.

Choang!

Khi Tần Lạc đi gần ra đến ngoài cổng thì nghe thấy từ trong phòng phát ra tiếng rơi vỡ của những mảnh thủy tinh trên nền nhà.

Cảm giác khi đâm cho người ta một nhát thì không tồi chút nào, nhưng cảm giác khi bị người ta đâm cho một nhát thì chắc là khó chịu lắm.

"Mấy người ký kết hợp đồng khi nào vậy?" Tần Lạc hỏi. Hắn đúng là rất kinh ngạc, vì đến bản thân hắn củng không biết Văn Nhân Mục Nguyệt, Bạch Phá Cục và Lý Đằng Huy lại ký kết thêm một bản hợp đồng bổ sung nữa.

Bản hợp đồng này lại gạt bỏ Tần Tung Hoành ra bên ngoài, làm cho Lý Đằng Huy trở thành nhân vật chính. Lý Đằng Huy không phải là giả bộ phản bội, mà hắn ta đúng là phản bội thực sự.

"Vào ngày mà ký kết hiệp định đó." Văn Nhân Mục Nguyệt thẳng thắn nói. "Bạch Phá Cục lại không có gì nghi ngờ sao?"

"Sao anh ta lại nghi ngờ?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi lại."Đây chỉ là một bản hợp đồng liên quan đến việc chiêu mộ Lý Đằng Huy về làm việc mà thôi. Em và anh ta là người đi thuê và là người bỏ vốn đầu tư, còn Lý Đằng Huy là người được thuê đến làm việc. Hơn nữa, bản hợp đồng này rất có ích cho Bạch gia."

Đúng vậy, bản hợp đồng này đã kéo được Lý Đằng Huy đến làm việc, hơn nữa còn ký kết hết cả nơi làm việc và tính chất công việc sau này của hắn. Đây cũng là cái mà Bạch gia muốn nhìn thấy.

Vì là có lợi nên Bạch Phá Cục chẳng hề hoài nghi gì cả.

Cũng là vì bản hợp đồng này đã cho Tần Tung Hoành một bạt tai như trời giáng.

Một lối suy nghĩ chu toàn, không một kẽ hở này đã khiến cho hai người trẻ tuổi giỏi giang như Tần Tung Hoành và Bạch Phá Cục phải một phen khốn đốn. Đến cả lão yêu tinh nhà họ Bạch khiến không ít người phải lo sợ kia cũng bị lừa theo.

Một cô gái còn trẻ tuổi lại là một quốc sắc thìên hương thế này, không hiểu trong đầu nàng rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy?

"Sợ rồi sao?" Văn Nhân Mục Nguyệt bị ánh mắt kỳ lạ của Tần Lạc nhìn chằm chằm một lúc lâu, nàng liền nhíu đôi lông mày lại hỏi.

"Có một chút." Tần Lạc trịnh trọng gật đầu đáp.

"Em sẽ không lừa anh." Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn vào Tần Lạc. chân thành nói.

"Anh sợ rằng câu nói này của em bản thân nó đã là lừa người ta rồi." Tần Lạc thở dài một tiếng, tủi thân nói."Nếu em thực sự muốn lừa anh thì hãv lừa thân thế của anh đi, giữ lại trái tim anh."

"……………"

Thấy Văn Nhân Mục Nguyệt không nói gì thì Tấn Lạc không nhịn được đành cười phá lên. Nàng đôi khi thông minh, lanh lợi đến đáng sợ. Đôi khi lại giống như những cô bé chẳng hiểu chút gì.

"Anh biết em là người thế nào." Tần Lạc nói."Em sẽ không bao giờ lừa anh. Anh cũng không đáng để em lừa. Những cái gì mà anh có thì em đều có, còn những thứ mà anh không có thì em vẫn có. Vậy thì còn có gì để em phải lừa nữa đây?"

"Có một cái mà anh có nhưng em lại không có." Văn Nhân Mục Nguỵệt nói.

"Cái gì vậy?" Tần Lạc bị nàng làm cho lòng hiểu kỳ lại trỗi dậy.

"Cuộc sống." T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

"Cuộc sống?" Tần Lạc hỏi lại với vẻ nghi ngờ.

"Em có sự nghiệp, nhưng em lại không có cuộc sống." Văn Nhân Mục Nguyệt nói."Ý em nói đó là một cuộc sống thuộc về mình, không có liên quan gì đến công ty hay Bạch gia cả."

"Ngày sau sẽ có mà." Tần Lạc nói."Từ tình hình hiện tại mà nói thì Bạch gia trải qua trận chiến này ắt sẽ suy bại. Tần gia bị em lôi kéo người như thế thì thế phát triển cũng sẽ chậm đi, Văn Nhân gia đang vô cùng mạnh, rất có thể sẽ tiến lên ngôi vị đầu tiên. Đến lúc đó em có thể bỏ chút thời gian ra nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, thể nghiệm cuộc sống của mình."

"Anh đã hứa với em là sẽ đưa em đi du lịch ở Tam Á, Vân Điền.. v. v.. đấy nhé."

"Anh nhớ mà." Tần Lạc gật đầu nói."Vừa rồi khi anh đi ra bên ngoài tiễn Bạch Phá Cục thì anh ta còn nói cho anh biết phụ nữ đối với đàn ông mà nói thì có bốn loại trạng thái tồn tại. Còn cổ vũ, bảo anh vượt qua một số nội quy vốn có đối với em cơ."

"Vượt qua một số nội quy vốn có?"

"" Nghĩa là phá bỏ các quy củ đó." Tần Lạc giải thích.

Văn Nhân Mục Nguyệt ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nằm lên chiếc ghế dài, hai chân duỗi ra, nói: "Nào, đến đây đi."

"………………"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play