Văn Nhân Mục Nguyệt là người phụ nữ theo đuổi sự hoàn mỹ. Làm bất cứ việc gì, chỉ cần làm, nhất định phải là tốt. Công việc cũng vậy, khiêu vũ cũng thế.

Không thể không nói. Văn Nhân Mục Nguyệt đích thực là một người bạn nhảy rất tài giỏi. Nàng ta không chỉ đạo Tần Lạc nên làm thế nào, không sửa chữa sai lầm của hắn. Nàng ta cũng chẳng cần thể hiện chút thái độ nào, chỉ cần dùng nhịp chân của mình để dẫn dắt Tần Lạc.

Nàng tiến thì liền đẩy Tần Lạc lùi sau. Nàng lùi, liền kéo Tần Lạc tiến trước.

Đây đúng là người phụ nữ có lực khống chế vô cùng lớn. Tần Lạc trong tay nàng chả khác gì tượng gỗ sống động được nàng khéo léo điều khiển diễn trò.

Do vậy, rất nhanh Tần Lạc đã chìm đắm vào thế giới vũ đạo của Văn Nhân Mục Nguyệt. Theo nàng ta tiến trước lùi sau, đón nàng múa xoay tròn, giống như bướm đang dập dờn bên hoa, rồi lại giống như cá đang ngao du. Thân thể hai người áp sát vào nhau, ánh mắt nhìn thẳng, động tác phối hợp ăn ý, nhìn xa xa thật đúng là rất có chuẩn mực.

Kĩ thuật của Tần Lạc tiến bộ thần tốc. Hắn không giống như người mới học nhảy lần đầu, cũng chả giống người lần thứ hai khiêu vũ. Không có giẫm chân, không có đụng chạm vào trước ngực của Văn Nhân Mục Nguyệt như những người mới học khiêu vũ hay mắc phải. Thậm chí dưới sự dẫn dắt của Văn Nhân Mục Nguyệt lòng tự trọng của người đàn ông trong hắn liền trỗi dậy, muốn giành quyền chủ động.

Khi âm nhạc vừa tắt cả đại sảnh liền vang lên tiếng vỗ tay không dứt.

Ánh đèn sáng rực, vô số người đứng bên ngoài vỗ tay trầm trồ khen ngợi hai người.

Tần Lạc lúc này mới phát hiện, hóa ra có rất nhiều người đã tự động rút lui khỏi sân nhảy, nhường lại vị trí trung tâm cho đôi nam nữ đang say mê khiêu vũ.

Văn Nhân Mục Nguyệt sớm đã phát hiện sự kì lạ của đám đông, chỉ là không thể hiện gì mà thôi. Còn tâm trí của Tần Lạc hoàn toàn tập trung vào bước nhảy của bản thân, mảy may không để ý gì đến bên ngoài.

Ở điệu nhạc này dường như hai người đã trở thành cặp nhảy đứng đầu.

Đối mặt với ánh mắt vui sướng ngạc nhiên và tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người, Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ hờ hững gật đầu. Sau đó liền đi đến khu vực nghỉ ngơi bên cạnh. Tần Lạc vừa bẽn lẽn cười vừa chắp tay thi lễ xung quanh.

Kẻ hèn hạ rất thích thú hưởng thụ cái cảm giác được người khác ủng hộ. Đặc biệt lại vào cái lĩnh vực mà mình chả biết gì.

"Chị Mục Nguyệt, hai người phối hợp quá tốt." Vương Cửu Cửu chạy đến bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt nói "Ngay đến cả khúc gỗ thô kia vào tay chị mà cũng có thể khắc ra được hoa văn. Thật là giỏi."

"Em nói khối gỗ thô là chỉ anh à?" Tần Lạc vừa đi tới liền nghe thấy lời nói của Vương Cửu Cửu.

"Chả lẽ anh không nghĩ thế?" Vương Cửu Cửu cười tủm tỉm, trêu ghẹo Tần Lạc

"Điệu nhạc tiếp theo em hãy nhảy cùng anh ấy." Văn Nhân Mục Nguyệt nói với Vương Cửu Cửu. Nàng không hề thấy ghét Vương Cửu Cửu ngược lại còn có chút gì đó yêu mến nàng ấy. Tính tình của Văn Nhân Mục Nguyệt lãnh đạm đó là bởi vì nàng không quen thể hiện. Cho nên điều nàng thích ở Vương Cửu Cửu chính là cái tính cách chủ động nhiệt huyết kia.

"Hay là thôi. Hai người nhảy hay như vậy, em sẽ không kéo anh ấy lên bêu xấu đâu." Vương Cửu Cửu xua xua tay.

"Chị Cửu Cửu nhảy đi mà. Chị nhảy cũng rất tốt mà. Chị chả phải là Công chúa vũ hội của Đại viện chúng ta sao." Hồ Nữu biết Vương Cửu Cửu rất Thích Tần Lạc, vì vậy mới khuyến khích nàng ta. Điệu nhạc thứ nhất vừa kết thúc, nàng thấy Văn Nhân Chiếu đã biến mất lúc nào. Điều này làm nàng rất hậm hực. Muốn nhảy cũng không muốn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Cái gì là công chúa vũ hội. Cả em vào nữa thì Đại viện tổng cộng có 5 đứa con gái. Còn lại đều là đám con trai khiêu vũ như lũ gấu ngốc nghếch. Chị chả qua là nhảy tốt hơn chút trong 5 người thôi." Vương Cửu Cửu khó xử giải thích.

"Điệu nhạc tiếp theo chúng ta sẽ nhảy." Tần Lạc nhìn Vương Cửu Cửu nói.

"Đây là mời chứ?"

"Em còn nghi ngờ gì nữa?" Tần Lạc cố ý dùng ngữ khí và lời nói khinh thường trêu lại nàng ta.

"Thôi được." Vương Cửu đặt tay mình vào bàn tay của Tần Lạc, nói tiếp: "Em nhận lời mời của anh."

Tuy có hơi muộn, nhưng đã đến lúc.

Hai người đợi âm nhạc cất lên rồi mới bước vào sân nhảy. Hoàng Thiên Trọng bước nhanh hướng về bên này.

Trên đường đến, người tiến đến chào hỏi hắn không ngớt, hắn đều mỉm cười gật đầu, nhưng không có dừng lại nói với ai cái gì. Càng không để ý đến lời mời khiêu vũ của các cô gái khác, đi thẳng đến chỗ của Văn Nhân Mục Nguyệt, cười cười nói: "Phải để người khác nhắc tôi mới nhớ ra. Hôm nay tôi là chủ bữa tiệc. Đáng lí phải mời một người con gái xinh đẹp thế mới đúng. Mục Nguyệt, không biết tôi có vinh hạnh đó không?"

Vừa nói hắn vừa đưa tay ra mời Mục Nguvệt. Thoáng chốc ánh mắt của mọi người đều lặng lẽ nhìn và chờ đợi. Bọn họ đều biết người phụ nữ mà Hoàng Thiên Trọng yêu chính là Văn Nhân Mục Nguyệt.

Mẹ của hắn trước kia là Đệ nhất mỹ nữ ở Yến Kinh. Và bây giờ hắn cũng muốn ôm trọn cả Đệ nhất mỹ nữ kia. Người đàn ông này thật sự quá tham lam.

Không ít người nhìn khắp 4 phía tìm bóng dáng của Tần Tung Hoành, xem xem thái độ của hắn ta bây giờ thế nào. Bởi vì tất cả mọi người đều biết chuyện Trí công tử theo đuổi Văn Nhân Mục Nguyệt. Mà lúc này Hoàng Thiên Trọng mời nhảy. Không phải là có ý công khai tranh mỹ nữ sao?

Đáng tiếc. Tần Tung Hoành giống như là không cần bói toán đã chạy đến xó xỉnh nào đó làm người khác khó phát hiện ra hắn.

Hồng nhan là mầm mống gây tai họa. Từ xưa đến nay xung quanh Đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh đều là họa gió tanh mùi máu, tranh nhau đến đầu rơi máu chảy. Cuối cùng hoa rơi vào tay ai thật đúng là không thể biết trước được.

Theo tư duy bình thường, chủ nhà đã mời thì phụ nữ bình thường khó mà từ chối. Điều này chả liên quan đến việc thích hay không thích, mà đây là lễ tiết

Lại nói vừa nãy Hoàng Thiên Trọng đồng ý thả Lôi Diệu Dương rõ ràng là do nể mặt Văn Nhân Mục Nguyệt. Như vậy, Văn Nhân Mục Nguyệt đã thiếu một món nợ nhân tình với Hoàng Thiên Trọng. Lúc này mà từ chối thì thật sự là không coi trọng nhân tình.

Nếu Văn Nhân Mục Nguyệt là một người phụ nữ bình thường theo đúng tư duy của người bình thường thì tất thảy không cần phải nói làm gì.

Nhưng nàng ta là Văn Nhân Mục Nguyệt cơ mà.

"Thực xin lỗi. Mỗi lần vũ hội tôi sẽ chỉ nhảy có một điệu thôi." Văn Nhân Mục Nguyệt nhẹ giọng nói. Không chút gì che giấu lời cự tuyệt của mình. "Tôi nghĩ, những người khác sẽ rất vui lòng được nhảy cùng anh."

Văn Nhân Mục Nguyệt nói "những người khác" là để chỉ những người con gái khác đang tham gia bữa tiệc này. Đó là những cô gái vừa bị Hoàng Thiên Trọng bỏ qua.

Nụ cười trêu mặt hắn vụt biến mất, vẻ mặt không có gì là giận dữ, lúng túng hay biến sắc.

Mà lại giống như đang trầm ngâm suy nghĩ vậy. Vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh chăm chú suy tư.

Thật lâu. hắn mới gật nhẹ đầu nói: "Tôi tôn trọng thói quen của em. Hôm nay đã tới chậm một bước rồi, lần sau sẽ không đâu."

Nói xong liền dứt khoát quay người rời đi.

Vương Cửu Cửu kéo Tay của Tần Lạc nói: "Vậy anh có thể yên tâm khiêu vũ với em rồi phải không?"

****

Phòng hút thuốc ở nơi công cộng hầu như chỉ là nơi dành cho nam giới tụ tập, hiếm khi thấy nữ giới ở đây.

Lúc Bạch Phá Cục đến, tất cả những người trong phòng đều đứng dậy, kẻ dâng thuốc, kẻ giúp châm lửa. Sau đó cả đám đông cùng đứng vây quanh hắn nói chuyện phiếm.

Mọi người đều biết Bạch Phá Cục là một nhà mạo hiểm, rất yêu thích đi đến những nơi nguy hiểm trên thế giới để tìm cảm giác đầy kích thích trong cuộc chiến sinh tồn. Vì vậy đề tài nói chuyện của mọi người đều khai thác xung quanh những chuyện này.

Có người kể một người bạn nào đó của hắn ở rừng nguyên sinh Đông Bắc săn được một con gấu rất to. Nhưng cũng chỉ nặng có gần 100kg không bằng con gấu kia của Bạch Phá Cục. Có người còn kể ba đứa con của anh trai của dượng anh ta... vào rừng nhiệt đới ở Việt Nam đã bắt được 12 con rắn mắt kính. Trong đó có một đôi rắn vương.

Lại còn có kẻ kể hắn đi biển Tam Á, tình cờ nhìn thấy mỹ nhân ngư, mặt người thân cá. Sau khi hôn mấy phát không biết làm gì nữa đành phải thả ra

Bạch Phá Cục thừa biết những kẻ này đang bốc phét hoặc là đang muốn sưu tập tài liệu hiện trường yêu thích của mình. Nhưng hắn vẫn rất hồ hởi thảo luận cùng bọn họ. Thậm chí hắn còn hết lòng kể lại những kinh nghiệm mạo hiểm của bản thân mình.

Tiếng hoan hô tiếng cười đùa, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười sảng khoái. Niềm vui này chỉ có đàn ông mới hiểu không thể diễn tả bằng lời được. Lúc này mọi người mới bất ngở phát hiện hóa ra Cuồng vương không phải chỉ biết phát rồ, mà có lúc cũng thật bình dị gần gũi.

Khi Tần Tung Hoành bước vào, lần chuyện trò vui vẻ này mới chấm dứt. Sau khi chào hỏi Tần Tung Hoành xong, lần lượt từng người rời khỏi khu vực cho phép hút thuốc, nhường lại khoảng không rộng rãi cho hai nhân vật đặc biệt.

"Cho tôi một điếu thuốc." Tần Tung Hoành đến trước mặt Bạch Phá Cục giơ tay về phía hắn.

Bạch Phá Cục lấy từ trong túi áo ra một hộp thuốc, rồi rút một điếu thuốc mời hắn, hơn nữa còn ân cần giúp hắn châm thuốc: "Không phải anh không hút thuốc sao?"

"Những lúc tâm trạng không tốt hoặc tâm trạng tốt liền rất thích hút hơn hai điếu. Thuốc ngon hay không ngon không quan trọng, chỉ là cảm thấy vừa hít vừa nhả khói, tâm trạng sẽ thoải mái hơn rất nhiều." Tần Tung Hoành vô cùng thẳng thắn đáp.

Bạch Phá Cục có phần kinh ngạc liếc nhìn Tần Tung Hoành, hỏi: "Vậy bây giờ thì sao? Hút thuốc vì tâm trạng tốt hay xấu?"

"Rất không tốt." Tần Tung Hoành chả cần che giấu, thẳng thắn trả lời.

"Bất cứ chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng chút." Bạch Phá Cục an ủi hắn như một người lâu năm của mình. "Rảnh rỗi thì nên ra ngoài nhiều. Con người cứ phải nên bồi dưỡng niềm đam mê của mình mới tốt. Anh có thể không tin, thế giới bên ngoài thật sự có rất nhiều sắc màu. Anh có biết lần đầu tiên tôi bị ăn một vố lừa là ở đâu không?"

"Không phải tại Yến Kinh, cũng không phải nơi long xà hỗn tạp Thượng Hải hay Dương Thành. Mà ở một thị trấn hẻo lánh, tôi bây giờ cũng không còn nhớ tên nơi đó nữa. Tôi đã gặp một ông lão bề ngoài nhìn rất trung hậu, thế mà bị lừa mất 20 đồng. Giờ đây nhớ lại đúng là vẫn còn ấn tượng sâu sắc. Hóa ra trải nghiệm bị lừa cũng cho người ta nhiều dư vị."

Tần Tung Hoành cười lớn:" Thật đúng là hâm mộ anh. Vậy mà lại có trải nghiệm như vậy."

"Anh từ trước đến nay không bị người khác lừa gạt ?"

"Không có." Tần Tung Hoành hít vào một hơi thuốc lá, lắc đầu "Chỉ biết oan uổng là thế nào. Nhưng tôi không thích bị lừa lại càng không thích bị oan."

"A" Bạch Phá Cục cũng rút điếu thuốc rồi châm lửa "Đã sống, tất cả hai chuyện này không thể nào tránh khỏi."

"Đúng vậy." Tần Tung Hoành nói: "Nhưng, anh định để tôi giúp anh cõng cái họa này bao lâu nữa đây ?"

"Anh nghi ngờ tôi hãm hại anh ?" Bạch Phá Cục cười.

"Người khác không tin, nhưng tôi tin, những việc này không phải tôi làm." Tần Tung Hoành thẳng thắn nói "Không phải tôi, thì chỉ có anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play