Tai họa từ Lan Đình mà ra.

Chính vì vậy mà Tần Lạc lại một lần nữa đứng ở trước cổng viện điều dưỡng Lan Đình, trong lòng hắn bất giác thấy chán nản và căm ghét nơi này vô cùng.

Nếu như không phải do bắt buộc, thì hắn còn lâu mới chịu quay lại cái nơi toàn chuyện không vui thế này chút nào. Đặc biệt là khi biết nơi này còn có một gã ngoại hình giống với mình, nhưng lại đáng ghét đáng ghét hơn mình gấp tỉ lần đang ở trong này, thì cái cảm giác khó chịu trong người hắn càng lúc càng trỗi lên mạnh mẽ hơn.

Vậy nhưng, xác chết của Trình Kiến Quân lại nằm trong viện điều dưỡng Lan Đình, nếu như mình muốn đến khám nghiệm tử thi, thì dĩ nhiên phải đến địa bàn của bọn chúng rồi.

Hai người không phải đợi chờ lâu, nửa phút sau, một đoàn người mặc đồ đen đã nhanh chân bước đến trước mặt.

Người đi đầu chính là người lần trước đã bắt Tần Lạc Trịnh Hám, còn bọn đàn em của anh ta thì đi sau lưng.

"Chúng ta lại gặp mặt nhau rồi!" Trịnh Hám không hề quay sang Ly chào hỏi, mà nhìn Tần Lạc nói.

"Đúng vậy!" Tần Lạc mỉm cười nói: "Cũng may là anh, nếu là người khác thì có lẽ bọn tôi phải đợi thêm hai tiếng nữa cũng nên!"

"Có thể lắm!" Trịnh Hám nói: "Quân nhân thường hay nhắc tới thân phận, người bị giết là người của Lan Đình, những người còn lại của Lan Đình đều vì chuyện này mà vô cùng buồn rầu và tức giận!"

"Cảm ơn!" Tần lạc nói, hắn nghe ra cả hàm ý trong câu nói của Trịnh Hám.

"Bên trên đã đồng ý cho các anh đến khám nghiệm tử thi! vậy nhưng, đến lúc đó vẫn sẽ có cà những bác sĩ pháp y chuyên nghiệp đến cùng nữa!" Trịnh Hám nói: "Mời vào!"

Tần Lạc và Ly quay ra nhìn nhau một cái, sau đó hai người liền nối gót đi theo sau Trịnh Hám và đám đàn em của anh ta bước vào bên trong.

Lan Đinh được gọi là khu điều dưỡng, thì dĩ nhiên cũng có nơi để xác, đoàn người đi xuyên qua một hòn núi, bước qua một cây cầu, rồi men theo con đường nhỏ trong rừng, đến một nơi hẻo lánh rồi dừng chân lại.

"Nơi này là nơi để thi thể!" Trịnh Hám nói, chỉ vào một người mặc vest đen đứng ở ngay cổng, đầu anh ta hơi to, mũi thì đỏ chót giống y như một củ cà rốt được đặt lên mặt của anh ta, tuổi trạc trung niên, mặt rỗ nhằng nhịt nói: "Đây là Trương Mạc, pháp y của Lan Đình, anh ta sẽ đi theo hai người vào khám nghiệm tử thi!"

"Chào anh!" Tần Lạc lịch sự đưa tay ra chào hỏi, pháp y cũng là bác sĩ, một bên là cứu người, còn một bên là minh oan cho người đã khuất, cũng được coi là đồng nghiệp

"Không cần đâu!" Trương Mạc không hề có ý đưa tay ra, anh ta nói tiếp:""Chúng ta vào xem cái đã, tôi biết anh là bác sĩ, chữa bệnh cứu người thì có lẽ tôi không bằng anh, nhưng chuyện của người chết, thì có lẽ anh không bằng tôi!"

Tần Lạc nghe vậy mỉm cười, hắn không phản bác lại, mà chỉ nói: "Chúng ta vào trong xem sao!"

Nơi để xác chết này cũng không lớn lắm và cũng không đẹp đẽ bằng các nơi khác, nơi đây chỉ có vài cái bàn bằng sắt cùng với một số thiết bị giải phẫu đơn giản.

Xác của Trình Kiến Quân được đặt trên một chiếc bàn ở chính giữa, bên trên người anh ta còn phủ một lớp vải màu trắng chi lộ ra khuôn mặt tím bầm, Sưng vù lên như mặt heo, hiển nhiên anh ta trước khi chết chắc chắn đã gặp phải một cuộc ngược đãi vô cùng dã man.

Tần Lạc bước tới bên bàn, lật chiếc khăn trắng phủ trên người của Trình Kiến Quân lên, sau đó hắn cẩn thận tra xét những vết máu, vết bầm tím, cùng với những vết thương trên người của Trình Kiến Quân.

Thi thể được bảo quản khá tốt, chưa hề bị động đến hay trải qua một cuộc giải phẫu nào cả, tất cả các bộ phận trên thi thể đều còn khá là hoàn hảo.

Ly cũng đứng bên cạnh Tần Lạc, cô nghiêm nét mặt ngắm nghía cái xác một cách cẩn thận, thi thoảng lại đưa tay lên sờ sờ, mó mó.

"Cô lẽ nào không cần tránh đi hay sao?" Tần Lạc quay người lại hỏi Ly.

"Tại sao tôi lại phải tránh!"Ly ngơ ngác hỏi lại.

"Anh ta không mặc quần áo" Tần Lạc nói, ơ cái cô gái này chẳng nhẽ lại không biết ngượng ngùng hay xâú hổ là gì cả hay sao?

"Lúc anh không mặc quần áo tôi còn nhìn rồi nữa là.. . thế này có gì cơ chứ!" Ly đáp lại gọn lỏn

Nghe Ly nói câu này, tất cả mọi người ở trong phòng xác bất giác đều ngẩng đầu lên dò xét Tần Lạc và Ly.

Có người còn thầm nghĩ, chả trách mà Long Vương lại bảo vệ thằng ranh này như vậy, hóa ra là nó đã có quan hệ với con gái nuôi của Long Vương rồi.

"Thế nào hả? Đại bác sĩ Tần, có gì mới không hả?" Trương Mạc đứng ở bên cạnh lên tiếng hỏi. Có thể nghe ra được là những người ở Lan Đình rất phản cảm với hắn.

"Tất cả các vết thương đều do một người gây ra!" Tần Lạc nói.

"Dĩ nhiên rồi! Ngoại trừ người của Long Tức ra, thì còn ai dám cả gan như vậy cơ chứ!" Trương Mạc nói với giọng châm chọc và khiêu khích.

"Vậy nhưng, toàn bộ vết thương này không thể làm anh ta mất mạng được!" Tần Lạc nói với giọng không chắc chắn cho lắm.

"Không có vết thương chí mạng vậy thì mỗi một vết thương đều có thể là chí mạng, tình trạng của những vết thương này tích tụ đến một chừng mực nào đó thì cũng có thể dẫn đến cái chết, anh là bác sĩ, anh cũng không hiểu hay sao?"

Tần Lạc nghe vậy liền gật gật đầu đồng ý câu nói của anh ta rồi nói "Không sai, nhìn từ bên ngoài thì cái chết của Trình Kiến Quân có liên quan trực tiếp đến người đã đánh đập anh ta!"

"Cái gì mà gọi là liên quan trực tiếp? Tôi đã xem qua các cuộc phỏng vấn của anh rồi, anh dùng từ có bao giờ hàm xúc như vậy đâu? Người ta đúng là bị các người đánh cho đến chết, người bị đánh chết thì nằm đây, còn người khám nghiệm tử thi cho anh ta lại là hung thủ, cái thế giới này đúng là bị điên hết cả rồi!" Trương Mạc phẫn uất nói

"Được thôi!" Tần Lạc chỉnh sửa lại câu nói của mình: "Từ những vết thương trên người của xác chết, thì anh ta đúng là do Ly chẳng may ra tay nặng quá mà chết!"

"Anh nói cái gì....?" Ly trợn mắt lên nhìn Tần Lạc một cách kinh ngạc, cô không hề hiểu nổi Tần Lạc đang đứng về bên nào nữa? Sao hắn lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ đâm mình một nhát dao như vậy, điều này làm cho cô không thể nào ngờ tới được.

"Tôi không giết anh ta!" Ly nói.

"Không phải cô, thì là ai?" Trương Mạc hỏi vặn lại.

"Tôi không biết !" Ly đáp.

"Sự thật rành rành thế này, lẽ nào cô còn chối cãi hay sao?" Trương Mạc vặc lại.

"Tôi làm thì tôi chịu, tôi không làm thì tôi không nhận!" Ly cãi cố.

"Việc này là do cô làm, cô còn không nhận sao?" Trương Mạc gắt lên.

"Không nhận!" Ly thách thức nói.

Tần Lạc lại quan sát tỉ mỉ xác chết thêm một lần nữa, rồi quay lại hỏi Trịnh Hám: "Anh ta chết khi nào vậy?"

"Chết vào lúc năm giờ mười bảy phút ngày mười sáu tháng tư!" Trịnh Hám nói rành rọt từng câu một.

"Có giấy chứng minh của bệnh viện không?" Tần Lạc hỏi.

"Có" Trương Mạc nói xong liền mở chiếc ca táp của mình ra, lấy một xấp tài liệu đưa cho Tần Lạc nói: "Tất cả các tư liệu cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi, anh ta chết khi nào, vì sao mà chết, các kết quả chẩn đoán ra sao, anh không tin thì có thể điều tra! Người ta thường nói tât cả các thông tin đều không thể qua mặt được Long Tức mà, cái chuyện vặt thế này sao lừa anh được! Mà cũng chẳng ai muốn làm giả chuyện này để làm gì!"

Tần Lạc tiếp lấy xem một lượt rồi nói: "Chúng tôi gặp anh ta là khoảng vào một giờ rưỡi trưa, sau đó thời gian anh ta vào viện và chết vào lúc năm giờ mười bảy phút, như vậy có nghĩa là có khoảng hơn ba giờ đồng hồ, trong khoảng thời gian này các anh làm gì?"

"Trên này có ghi chép hết cả!" Trương Mạc chỉ vào tập tài liệu trên tay của Tần Lạc nói: "Sau khi nhận được điện thoại báo cảnh sát, thì bệnh viện gần nhất đã phái một xe cứu thương tới đưa anh ta đến bệnh viện , khi xe cứu thương tới hiện trường là khoảng hai giờ năm phút!"

"Hai giờ năm phút, hai giờ năm phút" Lạc nhẩm đi nhẩm lại thời gian rồi lại hỏi tiếp: "Trình Kiến Quân mấy giờ được đưa đến bệnh viện?"

"Bốn giờ hai mươi phút!" Trương Mạc đáp

"Bệnh viện cách hiện trường xảy ra vụ án bao xa?" Tần Lạc hỏi tiếp.

"Khoảng năm cây số !" .

Tần Lạc nghe vậy thì mỉm cười nói: "Tôi có chỗ không hiểu, lẽ nào xe cứu thương của bệnh viện là xe đạp hay sao mà quãng đường có năm cây số mà cần chạy tới hai tiếng đồng hồ là sao?"

"_____"

Không ai trả lời, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.

Đây là một chi tiết nhỏ đã cố tình được bỏ qua, nhưng không ngờ lại bị Tần Lạc nhắc tới.

"Cái này tôi có thể giải thích!" Trịnh Hám đứng lên nói: "Theo tình hình lúc đó, thì trên đường xe cứu thương đưa Trình Kiến Quốc đến bệnh viện, bỗng nhiên có một vụ tai nạn xảy ra làm tắc đường, vì vậy mà xe đã bị kẹt ở giữa đường trong thời gian khá lâu."

"Nếu mà đã biết phía trước tắc đường như vậy, tại sao các anh không nhẩy xuống khiêng anh ta chạy đến bệnh viện chứ?"

"Mới đầu chúng tôi nghĩ rằng tắc đường sẽ giải quyết nhanh thôi "

"Ngồi chờ cả nửa tiếng đồng hồ sau rồi mà các anh vẫn ngồi đần ở trên xe đợi tiếp được hay sao?"

"Nểu như đây chỉ là hành động vô ý thì có thể chứng minh là đội cấp cứu của bệnh viện đó quá đỗi ngu dốt và lười nhác, đầu óc cũng có vấn đề, không biết linh hoạt, nếu như là cố ý thì bọn chúng thật là đáng chết!" Tần Lạc nghiến răng nói.

Trương Mạc nghe vậy thì gầm lên "Anh không thể nào cứ nắm vào cái thời gian đó mà đổ hết trách nhiệm lên đầu đội ngũ cấp cứu của bệnh viện, nếu như anh không hành hung anh ta, thì Trình Kiến Quốc đã không bị thương nặng đến nỗi mất mạng như vậy?"

"Nếu như không phải mấy người phái anh ta theo dõi bọn tôi, thì bọn tôi hành hung anh ta làm gì?" Ly lạnh giọng nói.

"Vậy nhưng, về thực chất thì mấy người mới là hung thủ, bởi vì Trình Kiến Quốc do bị các người hành hung, không chữa trị được mà chết!" Trương Mạc vẫn cố cãi lý.

"Anh không được phép dùng từ lung tung như vậy được!" Tần Lạc nói: "Chữa trị không được với chữa trị không kịp thời là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau đấy. Chữa trị không được là do bệnh nhân đưa đến viện rồi nhưng các bác sĩ bó tay chịu thua, không chữa trị được làm cho bệnh nhân bị chết. Còn chữa trị không kịp thời là khi người bị mắc kẹt trên đường đến bệnh viện khiến cho thời gian bị kéo dài ra, khi được đưa đến bệnh viện rồi thì không kịp chữa trị, dẫn tới cái chết. Trường hợp của Trình Kiến Quốc rõ ràng là do xe cứu thương làm ăn bê bối, trễ thời gian cứu chữa nên mới chết như vậy!"

"Nếu như anh ta được đưa tới bệnh viện kịp thời, thì với những vết thương trên người của anh ta, tôi tin chỉ cần chữa trị kịp thời, anh ta sẽ sống lại được! Tôi nghi ngờ có người lợi dụng việc này mả đổ oan cho Long Tức và Ly!"

"Vớ vẩn! Đúng là vớ vẩn hết chỗ nói, làm gì có chuyện chối tội nực cười như vậy được cơ chứ? Nếu mà đúng như anh nói, thì bọn tội phạm trong tù đã được trả tự do hết rồi!" Trương Mạc vì tức giận quá đỗi, mà cái mũi cà rốt của anh ta vốn đã đỏ thì nay lại càng đỏ hơn nữa.

"Vậy anh nói cho tôi biết, với vết thương của Trình Kiến Quân mà kịp thời đưa đến bệnh viện, anh ta có cứu sống được hay không?" Tần Lạc hỏi.

"_____" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Được hay không" Tần Lạc gằn giọng nhắc lại

"Có thể là được!" Trương Mạc đáp.

"Chính xác, có thể, tôi không biết trình độ của cái bệnh viện đó ra sao, nhưng nếu như là tôi thì chắc chắn sẽ cứu chữa được cho anh ta bởi vì những vết thương trên người của anh ta đều không là những vết thương trí mạng, chỉ là những vết thương ngoài da mà lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nhẹ mà thôi!"

"Vậy nhưng, anh ta đúng là đã chết rồi!" Trương Mạc nói.

"Đúng vậy! Đây mới là vấn đề quan trọng!" Tần Lạc gật đầu tán thành: "Vậy nhưng mấy cái vết thương trên người anh ta làm sao mà dẫn đến cái chết được? Quãng đường chỉ có năm cây số, sao lại phải đi hết hai giờ đồng hồ? Rồi thì sao lại có vụ tai nạn xảy ra đúng lúc xe cứu thương đi tới chứ? Lẽ nào mấy người Lan Đình các anh không nghi ngờ điều gì hay sao? Tôi chắc chắn rằng đã có người đứng sau điều khiển tất cả!"

"Lẽ nào anh muốn đổ hết trách nhiệm và tội lỗi lên đầu của người gây ra tai nạn giao thông hay sao?" Trương Mạc châm biếm nói.

"Vậy các anh cũng không thể đẩy hết trách nhiệm cứu chữa chậm chễ lên hết đầu chúng tôi chứ!" Tần Lạc cũng châm biếm lại.

"Anh....anh rốt cuộc là bác sĩ hay là luật sư vậy?" Trương Mạc tức giận nói, Tần Lạc ăn nói quá sắc sảo làm cho anh ta không thể nào cãi lại được nửa câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play