Lâm Hoán Khê giơ tay nhận lấy Bối Bối từ Tần Lạc cho cô bé tự do chơi đùa.

Lâm Hoán Khê nhìn Tần Lạc hỏi: "Sao đột nhiên anh lại nói những câu này? Anh có linh cảm nguy hiểm gì hả?"

"Có rất nhiều người ghen ghét, gây hiềm khích với rất nhiều người. Lần này danh tiếng ở trong nước của anh đã lên tới đỉnh điểm thế nhưng điều này cũng chẳng khác nào đặt anh lên một lò lửa. Nếu chỉ cần không cẩn thận một chút là anh sẽ bị một số kẻ cố tình gây chuyện nghiền nát như tương". Tần Lạc cảm thán nói.

Lần trước khi hắn về nhà ăn tết. Khi hắn quay lại Yến Kinh, dường như Tần lão gia đã dự cảm được những việc hắn sẽ làm sau này nên đã đặc biệt nhắc nhở hắn một câu như sau: Cây có mọc thành rừng vẫn bị gió thổi bật tung rễ.

Khi một người đứng trên đỉnh cao danh vong thì lập tức sẽ mang tới rất nhiều kẻ thù và sự ghen ghét. Từ cổ chí kim đã có vô số chuyện bắn hạ chìm đầu đàn. Một nhân vật anh hùng lẫy lừng bị một người tầm thường ra tay làm hại cũng không phải là chuyện hiếm thấy trong lịch sử.

Tần Lạc đương nhiên không bởi vì sự hoành tráng của ngày hôm qua mà kiêu ngạo tự mãn hay ngông cuồng tự cao tự đại. Trong khi ở bên ngoài vẫn đang rầm rộ tuyên truyền cho hắn, ca tụng chiến công vĩ đại của hắn. Ở đâu đó tiếng reo hò vẫn vang lên trong đầu, ngay khi nhiệt huyết vẫn còn đang sôi trào, Tần Lạc lại nhanh chóng hạ nhiệt, tắt di động, tự kiếm một nơi yên tĩnh thư giãn.

Bước tiếp theo nên làm thế nào đây?

Sau này sẽ lại xuất hiện đối thủ cùng với kẻ thù như thế nào đây?

Tất cả những điều này Tần Lạc không thể không đối mặt, không thể không suy nghĩ đặt câu hỏi. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Khi đắc ý không thể quên bản thân, khi thất chí không thể buồn nản những lời nói này tuy rất đơn giản nhưng có bao nhiêu người trẻ tuổi có thể làm theo được?

Cũng đừng quên, Tần Lạc đang trong lúc thanh danh vang dội, trên người hắn gánh quá nhiều trách nhiệm vì thế mọi người cũng quên mất hắn cũng chỉ là một đứa bé trai lớn tuổi.

"Nếu như có thể được lựa chọn, liệu anh có nguyện ý làm một người bình thường tiêu dao tự tại không?" Lâm Hoán Khê hỏi.

"Không đâu". Tần Lạc lắc đầu nói. "Anh thích cái cảm giác đó. Anh yêu thích cảm giác có thể thay đổi thực tế cũng như thay đổi lịch sử".

"Vì vậy anh không còn lựa chọn nào khác". Lâm Hoán Khê nói: "Cho dù gian khó như nào đi nữa, vẫn còn rất nhiều người nguyện ý một ly không rời theo sát anh, ủng hộ anh. Con mắt của người dân sáng như gương, bọn họ hiểu rõ ai mới là người hoàn toàn đáng tin cậy".

"Còn em?" Tần Lạc nhìn vào mắt Lâm Hoán Khê hỏi.

"Em cũng vậy". Lâm hoán Khê thản nhiên trả lời, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào mắt Tần Lạc, giọng nói rất bình tĩnh.

"Cô ấy là Tô Tử". Tần Lạc nói.

"Em biết". Lâm hoán Khê gật đầu nói: "Trên báo cũng có nói về cô ấy. Cô ấy rất đẹp".

"Tình trạng của cô ấy giống như anh...".

Lâm Hoán Khê không để Tần Lạc giải thích, nàng cắt ngang nói: "Bối Bối, chúng ta đi, qua bên kia xem".

Phía trước là khu nuôi cá heo. Nếu như đồng ý trả hai trăm tệ là có thể đi vào trong ôm cá heo chụp ảnh. Bối Bối rất thích loài động vật có suy nghĩ gần như người này, cô bé muốn đi vời sờ cá heo nhưng lại không dám đi vào một mình.

Lúc này Tần Lạc với trách nhiệm của người cha, hắn đương nhiên phải làm một việc đáng làm, không thể nhường ai đó đóng vai nhân viên hộ tống.

Sau khi nộp tiền, vào trong phòng thay đồ thay đổi sang bộ đồ lặn. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phụ trách, Tần Lạc và Bối Bối tiến vào trong hồ.

Bên trong đó có một cô gái huấn luyện. Công việc chính của cô gái này là hướng dẫn khách cùng thuần thục cá heo nếu cá không nghe lời, giúp đỡ khách và cá tiếp xúc với nhau thuận tiện hơn trong việc chụp ảnh.

Cá heo nhìn thấy hai quái vật, một to một nhỏ đột nhiên tiến vào trong hồ thì hoảng sợ bơi tán loạn xung quanh. cô gái huấn luyện nhanh chóng bơi theo sau rồi chậm rãi vuốt ve nó lúc này cá heo mới bình tĩnh trở lại.

Cô gái huấn luyện vẫy tay với Tần Lạc. Tần Lạc ôm Bối Bối cẩn thận từng ly từng tí tiến tới gần.

Lần này con cá heo không vội vã bơi đi mà nó chớp chớp đôi mắt to, ngây thơ, nó không biết hai quái vật này có ý đồ xấu gì không.

Tần Lạc cầm bàn tay nhỏ bé của Bối Bối đặt lên người cá heo. Bối Bối giống như một chú thỏ con giật mình kinh hãi, cô bé ôm chặt lấy người Tần Lạc, nép sát vào ngực hắn.

Chú cá heo toét miệng, cười vui vẻ khi nhìn thấy tình cảnh đó.

Quái vật kiểu gì vậy? Còn nhát gan hơn cả mình.

Thế là dường như để ra oai, chú cá heo bơi vòng quanh người Bối bối, nó còn dùng cái đầu tròn căng của mình đụng vào bụng của Bối Bối.

Sắc mặt Bối Bối khẩn trương, bàn tay nhỏ bé, bụ bẫm run rẩy vươn ra sờ lên người cá heo. Ngay khi cô bé phát hiện ra chú cá heo không cắn mình mà ngược lại nó còn thân mật liếm tay mình thì cô bé không muốn bỏ tay ra nữa.

Thế là trong lúc đó nhà nhiếp ảnh nghiệp dư đứng ở bên ngoài ngăn cách bởi bức tường thủy tinh trong suốt giơ máy ảnh lên chụp lấy hình ảnh đó.

Tần Lạc nhìn ra bên ngoài bức tường thủy tình, hắn vẫy tay với Lâm Hoán Khê.

Đột nhiên ánh mắt hắn tập trung vào một điểm, sau đó vội vàng ôm lấy Bối Bối, tiếp theo hắn vung tay đánh mạnh một quyền vào bụng cá heo.

Quái vật này mới rồi còn hiền hòa thân thiện trong lúc bất chợt đã đánh mình làm chú cá heo vô cùng kinh sợ.

Hơn nữa mặc dù có lực cản của nước biển , lực của cú đấm Tần Lạc yếu đi rất nhiều nhưng do Tần Lạc dốc hết sức ra tay, lực mạnh tựa ngàn cân. Ngay khi quyền đó đánh trúng chú cá heo, cá heo không ngừng rít lên thảm thiết, giống như đứa trẻ khóc nỉ non trong đêm khuya.

Tiếp theo đó chú cá heo giống như loài ruồi bọ mất đầu, bơi điên cuồng không có phương hướng trong hồ nước, quấy động nước trong hồ bắn tung tóa như long trời lở đất.

Nhân cơ hội đó Tần Lạc ôm Bối Bối vọt lên bờ, hắn vội vã chạy tới phòng thay trang phục để thay quần áo.

"Này, anh kia đứng lại, anh kia đứng lại". Cô gái huấn luyện quát to, nàng mắng hắn: "Anh bị thần kinh hả? Tại sao vô duyên vô cớ đánh cá heo? Anh điên rồi sao? Nó có chọc giận anh cái gì đâu".

Tần Lạc không phản kích lại mà chỉ áy náy nói: "Thực sự xin lỗi. Đó là lỗi của tôi. Tôi sẽ bồi thường".

"Vậy anh hãy bồi thường đi. Bồi thường ngay bây giờ".

Lâm Hoán Khê đứng ở cửa sổ thủy tinh bên ngoài nhìn thấy tình huống bên trong, nàng nhanh chóng chạy tới phòng thay quần áo. Khi nàng nghe thấy lời của cô gái huấn luyện liền rút ngay ví, lấy tất cả tiền mặt trong ví ra đưa cho cô gái và nói: "Thật sự xin lỗi. Đây là một chút bồi thường của chúng tôi. Nếu như cá heo có vấn đề gì sau này anh ấy sẽ tới thanh toán tất cả các chi phí chữa trị".

Nàng vẫn còn chưa nói xong đã bị Tần Lạc vừa mặc xong quần áo kéo chạy ra ngoài.

"Này... chị nói tất cả chi phí chị chịu, vậy hai người là ai? Số điện thoại của hai người à gì?" Cô gái huấn luyện ở phía sau gọi to.

"Tần Lạc, tại sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Hoán Khê vừa chạy vừa hỏi.

"Không có chuyện gì. Gặp người quen thôi". Tần Lạc nói.

Lâm hoán Khê liền không nói gì thêm nữa, nàng lặng lẽ chạy theo Tần Lạc bởi vì hôm nay ra ngoài đi chơi nên nàng đi một đôi giày thể thao màu trắng nên chạy một lúc vẫn không đau chân.

Ngay khi ba người chạy tới nhà để xe, Lâm Hoán Khê ngồi vào trong xe, khởi động chiếc BMW rồi lái ra ngoài thì Tần Lạc mới thở phào nhẹ nhõm.

Bối Bối ngồi dậy từ trong ngực Tần Lạc, cô bé bừng bừng tức giận nói: "Tại sao anh lại đánh cá heo? Cá heo là con vật tốt".

"Anh biết". Tần Lạc nói: "Anh... anh đánh cá heo chỉ vì muốn hăm dọa đuổi người xấu". Lúc trước khi Tần Lạc đứng trong hồ nước quay nhìn, vẫy tay với Lâm Hoán Khê, hắn đã bắt gặp một ánh mắt rất quen thuộc.

Khi Tần Lạc và Mễ Tử An bất ngờ bị truy sát bằng súng ở bến tàu đảo Tế châu ở Hàn quốc, dù chỉ nhìn thoáng qua, thậm chí Tần Lạc cũng không nhìn rõ gương mặt của tên sát thủ như thế nào nhưng Tần Lạc nhớ rất rõ ánh mắt không chút cảm xúc, âm u của tên sát thủ đó.

Hôm nay hắn lại nhìn thấy đôi mắt giống y như đúc đôi mắt đó. Chỉ cần nhìn thoáng qua đôi mắt đó Tần Lạc đã lập tức xác định được thân phận của hắn.

Lần này Tần Lạc đã nhìn rõ mặt của tên đó. Một gương mặt bình thường của người phương đông chỉ trong nháy mắt có thể biến mất trong đám đông.

Thậm chí Tần Lạc đã quay về Trung Quốc tên sát thủ đó vẫn đuổi theo sau hắn.

Ngay khi Tần Lạc nhìn thấy tên sát thủ, hắn ta cũng phát hiện ra ánh mắt Tần Lạc. Hai đôi mắt giao nhau qua bức tường thủy tinh chỉ tích tắc trong một giây. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tên sát thủ đã đặt tay lên ngực.

Tần Lạc biết lớp thủy tinh ở khu hải dương được chế tạo đặc biệt, có lẽ cũng có thể ngăn cản được đạn bắn ra. Bằng không thì có thể sử dụng cá heo như vật chống đạn.

Thế nhưng hắn không thể mạo hiểm, cũng tuyệt đối không dám mạo hiểm.

Hắn không cho phép bất xảy ra bất kỳ thương tổn nào xảy ra với Bối Bối, thực sự không thể cho phép. Hắn muốn bảo vệ Trung y, hắn lại càng muốn bảo vệ người phụ nữ của đời mình cùng với cô bé đáng yêu này.

hắn biết lòng dạ của tên sát thủ vô cùng độc ác, hắn biết tên sát thủ này quyết tâm giết chết hắn.

Trong thời khắc quan trọng đó, phản ứng của Tần Lạc cực kỳ nhanh nhẹn. Đầu tiên hắn ôm Bối Bối vào ngực sau đó ra tay đánh cá heo. Có thể nói khi cá heo hoảng sợ nó sẽ quấy đảo nước trong hồ bắn loạn lên, tên sát thủ không nhìn thấy rõ mục tiêu. Hắn và Bối Bối chỉ có thể sử dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này để thoát hiểm.

"Ai là người xấu?" Bối Bối hỏi.

"Người xấu ở bên ngoài. Bối Bối không nhìn thấy". Tần Lạc nói.

Cho tới khi Lâm Hoán Khê lái chiếc BMW chạy vào đường phố chính phần hoa, nhộn nhịp, Tần Lạc mới yên lòng.

Tần Lạc buông Bối Bối ra nói với Lâm Hoán Khê: "Em hãy mang Bối bối quay về, anh quay lại xem thử môt chút".

Lâm Hoán Khê liếc nhìn Tần Lạc nói: "Chúng ta trở về cùng với nhau".

"Anh muốn xuống xem tình hình thế nào. có một chuyện nhất định anh phải làm thì mới hiểu được". Tần Lạc nói. Nếu như hắn không thể giải quyết xong tên sát thủ này, sự an toàn của hắn và người thân của mình không đươc đảm bảo.

"Không được, anh nhất định phải quay về cùng với bọn em". Lâm Hoán Khê cố chấp nói.

Tần Lạc kinh ngạc nhìn người phụ nữ hắn đang lái xe ở ghế trước, cười nói: "Được, chúng ta quay về".

Đã lâu Tần Lạc không nhìn thấy sự mạnh mẽ như vậy của Lâm Hoán Khê. Trong lúc bất ngờ xảy ra chuyện như vậy nên tần Lạc cũng không còn tâm trạng mà trêu chọc Lâm Hoán Khê.

Tần Lạc thầm hỏi trong lòng: đây chính là phong thái của ngự tỷ sao?

Khi quay về biệt thự Lâm gia. Bên ngoài cánh cửa vẫn đóng kín có một dãy xe dài đang đậu ở đó, trông giống như bãi đậu xe của một siêu thự cấp cao vậy.

Tần Lạc vừa mới xuống xe đã bị một đám người vây quanh, nào là đặt câu hỏi, chụp ảnh, đưa danh thiếp liên tiếp diễn ra làm hắn không biết thế nào mà lần, hoa hết cả mắt.

Bối Bối nép sát vào người Tần Lạc, cô bé đã nhìn thấy bản thân mình không sao bước đi được liền la lớn: "Các người tránh ra, cháu muốn đi vệ sinh".

Câu la hét của cô bé dường như lại có tác dụng những người đó lập tức tránh ra để lộ một lối đi. Tần Lạc ôm Bối bối nhanh chóng chuồn vào trong nhà.

Lâm Thanh Nguyên trốn ở trong nhà, uống trà, đọc báo, ông nhìn thấy Tần Lạc quay về liền nói: "Cháu hãy mau gọi điện cho Thái bộ trưởng. Ông ấy cho thư ký Hậu gọi điện cho ông mấy lần rồi".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play