Tần Lạc không phải là một người tùy tiện nhưng khi hắn tùy tiện chính là lúc hắn khôgn còn là người bình thường nữa.
Hắn là siêu nhân.
Ngay khi hắn gặp mặt Lee Chengming, anh ta đã rất ngạo mạn uy hiếp hắn: Tôi không cần biết anh là người ở đâu, anh phải nhớ kỹ một đạo lý "Không được tranh đoạt phụ nữ với tôi".
Tần Lạc cũng là một người kiêu ngạo đến tận xương tủy hắn sao có thể chịu được uy hiếp đó?
Những lời đó giống như một vật nhọn đâm vào lòng Tần Lạc làm hắn rất khó chịu.
Nhưng bởi vì mới tới đây nên hắn chưa hiểu rõ tình hình nơi này, hắn cố gắng chịu đựng, vẫn một mực nhường nhịn, một mực khó chịu.
Thế nhưng anh ta không có vì thế mà bỏ qua. Anh ta coi Mễ Tử Lạc cứ như là một con thú cưng nuôi nhốt trong chuồng của mình, hết thảy anh ta hoàn toàn dùng quyền chủ nhân để ước thúc, khống chế Mễ Tử An. Khi Tần Lạc nói chuyện hay tới gần Mễ Tử An một chút anh ta đều ném ra ánh mắt khác thường nhìn hắn.
Hơn nữa anh ta không ngừng hỏi Tần Lạc về mối quan hệ với Mễ Tử An. ANh ta lại một lần nữa nhắc nhở Tần Lạc không được cùng anh ta tranh đoạt người phụ nữ mà hắn không được phép tranh đoạt.
Đối với Mễ Tử An, Tần Lạc hoàn toàn không có tình cảm yêu đương, hắn chỉ có chút cảm giác thích thú mà thôi. Trong lòng hắn thật sự không có ý nghĩ sẽ tranh đoạt phụ nữ với Lee Chengming.
Con người ai cũng có tâm lý phản kháng rõ rệt. Ngay khi Lee chengming lại một lần nữa lấy cớ uy hiếp hắn là anh ta ngược lại đã chọc giận hắn, làm cơn cuồng nộ trong hắn bùng phát.
Câu nói cuối cùng của anh ta rốt cuộc đã là ngòi nổ làm bùng phát mâu thuẫn giữa anh ta và Tần Lạc.
Không phải ngươi không muốn cho ta tranh đoạt sao?
Ta không muốn tranh nhưng không thể không tranh với ngươi.
Không chỉ ta muốn tranh đoạt mà ta còn muốn chiến thắng.
Vì vậy hắn liền kéo Mễ Tử An lại và hôn nàng.
Đương nhiên không thể không nói hành vi của Tần Lạc có mang chút giận dỗi nhưng bất cứ ai khi tâm trạng của mình bị sự phẫn nộ chiếm cứ cũng đều ít nhiều làm ra những chuyện làm người khác rớt cả kính.
Tần Lạc vốn không nghĩ hắn sẽ thật sự hôn Mễ Tử An. Hắn chỉ định làm bộ như vậy. Hắn chỉ muốn cho gã Lee Chengming hung hăng kia một cái tát trước mặt bao nhiêu là khách quý.
Nhưng khi Tần Lạc nhìn thấy vẻ bối rối của Mễ Tử An, rồi vẻ căng thẳng, hai mắt khép lại của nàng, hàng mi dài che phủ, tinh tế xòe rộng như đang chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh khiết như làn thu thủy ngẩng lên, làn môi nho nhỏ, hồng hồng, màu son môi rực rỡ làm hiện lên sự ướt át, kiều diễm, màu tím của mắt càng gây nên một cảm giác nàng rất xinh đẹp, quyến rũ.
Như mì, không thể cưỡng lại, Tần Lạc không kiềm chế được lòng mình, hắn muốn nàng là người phụ nữ của mình. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Ngọt ngào, mềm mềm, giống như kẹo cô hắn mua cho hắn hồi còn bé.
Tần Lạc không hiểu vì sao đôi môi của những cô gái lại ngọt ngào như vậy. Môi trên và môi dưới của hắn mỗi ngày đụng chạm nhau tới mấy nghìn cái mà hoàn toàn không có cảm nhận như vậy.
Kinh hoàng.
Tất cả mọi người kinh hoàng.
Một người đàn ông cuồng nhiệt hôn Mễ Tử An, một ngôi sao Đài Loan nổi tiếng nhất trong giới trẻ ngày nay ở Châu Á. Một khi tin tức này truyền ra ngoài thì nó sẽ "hot" tới mức độ nào đây?
Mễ Tử An hôn một người đàn ông trước mặt mọi người. Nếu tin ức này truyền bá ra ngoài thì Lý Thừa Minh sẽ khó xử tới mức độ thế nào?
Rất nhiều người ở đây biết rõ Lee Chengming cực kỳ thích Mễ Tử An. Mỗi khi Mễ Tử An tới Hàn Quốc, con người kiêu căng ngạo mạn như anh ta đều đích thân tiếp đãi nàng. Sự nghiệp của Mễ Tử An phát triển rất mạnh ở Hàn Quốc có một phần công lao không hề nhỏ của Lee chengming.
Thế nhưng bây giờ người phụ nữ anh ta thích lại bị người đàn ông khác ôm hôn. Liệu Lee Chengming có chịu nổi chuyện này không?
Lee Chengming nổi giận.
Cực kỳ phẫn nộ.
"Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?" Giọng nói của Lee Chengming rất bình tĩnh, rất lãnh đạm nhưng ngữ điệu trong giọng nói của anh ta lại giống như từ địa ngục chui ra.
Ánh mắt anh ta sắc lạnh, sắc mặt âm trầm, đôi môi mím chặt. Hai bàn tay nắm chặt rồi nhanh chóng buông ra, dường như chỉ có vậy mới có thể bài trừ hết nỗi tức giận tích tụ trong lòng anh ta.
"Biết". Tần Lạc buông Mễ Tử An ra và trả lời.
"Chúc mừng ngươi đã trở thành người ta hận nhát". Lee Chengming nói.
"Một lần nữa rất vinh hạnh. Cám ơn thịnh tình ngưoi đã khoản đãi ta. Nếu như không còn chuyện gì nữa, chúng ta đi trước".
Tần Lạc không đợi Lee Chengming nói gì, hắn đã kéo Mễ Tử An trong tình trạng mơ màng đi ra ngoài cửa.
Chị Tinh lo lắng tình cảnh quá xấu hổ đó làm Lee Chengming mất mặt, sau này công ty sẽ không có cách nào thu được lợi nhuận ở Hàn quốc nên chị ta liền chạy tới nói với Lee Chengming: "Đại thiếu, thật sự rất xin lỗi. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Anh cũng đã thấy An An cũng là vạn bất đắc dĩ. Cô ấy bị anh ta uy hiếp".
"Biến". Lee Chengming gằng giọng nói.
Sắc mặt chị Tinh cực kỳ bối rối nhưng phải nói công phu nhẫn nại của chị ta rất cao nên nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt tươi cười: "Thôi được, tôi không quấy rầy Đại thiếu. Trước hết tôi sẽ đi xem An AN thế nào , không được để cho người xấu bắt cóc".
Nói xong chị Tinh chạy ra ngoài đuổi theo Mễ Tử An đang bị Tần Lạc kéo đi.
"Tại sao anh lại mất lý trí của mình như vậy? Anh nói đi, đắc tội với Lee chengming thì có lợi lộc gì cho anh?"
"Anh muốn tìm cái chết thì cũng không thể kéo An An chết cùng với anh. Anh có biết đắc tội với Lee Chengming thì sẽ có hậu quả gì không?"
"An An, những lời nói của chị với em là những lời từ đáy lòng. Hiện tại sự nghiệp của em đang lúc đỉnh cao, là thời cơ kiếm được rất nhiều tiền. Em hãy lấy sự nghiệp làm trọng. Chị là người từng trải, chị biết đàn ông đều không đáng tin cậy, chỉ cần khi em công thành danh toại, kiếm đủ tiền thì lo gì em không tìm được một người đàn ông chứ? Hai cái đùi cóc khó tìm hay người đàn ông ba chân, chỉ cần là em muố chị đều có thể tìm cho em".
Trong xe Mercedes, chị Tinh cứ dông dài ca cẩm giống như một bà lão đang ở vào thời kỳ mãn kinh vậy.
"Nói xong chưa?" Tần Lạc hỏi chị Tinh.
"cái gì?" Chị Tinh bị gã đàn ông này vừa cười tủm tỉm vừa nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Tới lúc này chị ta mới nhớ tới hắn là một người đầu óc không bình thường, ngay cả một người như Lee Chengming hắn cũng dám trêu chọc.
"Nói xong rồi thì xuống xe đi". Tần Lạc vỗ ầm một tiếng vào cửa xe và nói to với lái xe: "Dừng lại ở ven đường".
"Tại sao tôi phải xuống xe? Đây là xe của công ty chứ không phải là xe của anh. An An, cô không thể đi theo anh ta, cô hãy theo tôi quay về khách sạn. Ngày mai chúng ta sẽ đi ăn cơm với Lee Chengming, anh ta sẽ không giận cô đâu. Tôi thấy anh ta rất có cảm tình với cô".
Chị TInh còn chưa nói xong, Tần Lạc đã kéo Mễ Tử An xuống xe.
Ngay sau đó hai người giơ tay vẫy taxi, nghênh ngang rời đi, bỏ lại một chiếc Mercedes cùng với một phụ nữ gầy còm đang dậm chân tức giận.
Trên tàu thủy từ Seoul đi đảo Tế Châu , Tần Lạc và Mễ Tử An đứng sóng vai nhau đứng trên boong tàu.
Bầu trời đầy sao, gió biển thổi nhẹ.
Đây vốn là một buổi tối tình thơ ý họa, làm lòng người vui sướng nhưng chỉ vì một chuyện mà ảnh hưởng tới tâm tình hai người.
"Đói không?" Tần Lạc hỏi, sau khi xảy ra chuyện đó hai người cũng không còn hứng thú đi ăn món ăn Trung Quốc. Sau khi hai người bàn đi tính lại, hai người thấy nếu vẫn ở lại Seoul nhất định sẽ bị Lee Chengming quấy rầy, cách tốt nhất là ngay trong đêm quay lại đảo Tế Châu.
Tần Lạc là đội trưởng của đoàn đại biểu Trung y Trung quốc. Nếu như trong thời gian cuộc thi đấu xảy ra bất kỳ chuyện gì với hắn phía Hàn Quốc phải hoàn toàn gánh chịu trách nhiệm vì vậy bên Hàn quốc đã cam đoan bảo vệ an toàn cho hắn.
Về phần Mễ Tử An, nàng cũng không muốn suốt ngày nghe chị Tinh ca cẩm, nàng chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh.
"Đói". Mễ Tử An nói. Lúc ở bến tàu hai người chỉ ăn tạm một cái bánh mì nên căn bản không có tác dụng chống đói.
"Chị tức giận hả?" Tần Lạc hỏi.
"Cái gì?" Mễ Tử An quay nhìn Tần Lạc sau đó những sợi tơ tằm màu đen trên đầu nàng tung bay trong gió biển.
"Chuyện lúc trước ấy". Tần Lạc chỉ tay vào môi.
Vốn Mễ Tử An cảm thấy khá rối rắm, nàng cảm thấy mối quan hệ của mình và Tần Lạc đọt nhiên tiến tới một trạng thái không thể nắm chắc được, không điều khiển được, nhưng khi Tần lạc đã chủ động nhắc tới thì nàng cũng không có ý cố chấp nữa.
Nếu như bản thân mình tức giận hay vui sướng thì không phải đều để cho anh ta rõ thế giới nội tâm của mình sao?
Sắc mặt nàng trở nên rạng rỡ: "Chuyện đó thì sao? Tôi biết anh làm vậy vì muốn giải thoát cho tôi".
"Tôi còn lo lắng là chị sẽ tát vào mặt tôi". Tần Lạc cười nói.
"Nếu như lần sau anh không báo tôi biết trước, tôi sẽ đánh anh". Mễ Tử An hung dữ nói.
"Báo trước sẽ không đánh sao?"
"Anh đừng có đắc ý". Mễ Tử An nói.
"Chị không nên tới đây cùng với tôi". Tần Lạc nói. "Hãy quay về với chị Tinh. Ngày mai chị hãy đi ăn cơm với Lee Chengming và nói với anh ta rằng chị bị bắt buộc phải hôn, anh ta nhất định sẽ không làm khó chị".
"Nếu như tôi nguyện ý lựa chọn anh ta thì liệu còn có chuyện xảy ra tối hôm nay không?" Mễ Tử An hỏi ngược lại.
Sau đó nàng cười phá lên nói: "Tôi nghĩ anh ta chưa từng trải qua những cảnh mất mặt như vậy?"
"Vì vậy tôi mới gặp tai họa".
"thực sự anh không cần phải làm cho mối quan hệ căng thẳng như vậy". Mễ Tử An nói. Cho tới tận bây giờ nàng vẫn không hiểu vì lý do gì mà Tần Lạc đột nhiên lại đối chọi gay gắt với Lee Chengming.
Tần Lạc lắc đầu nói: "Có một số việc biết rõ là không nên làm như vậy nhưng tất cả đều vì thể diện của người đàn ông, dù biết hậu quả nghiêm trọng thế nào nhưng vẫn không thể không làm. Tôi cũng cảm thấy không thoải mái khi làm như vậy nhưng khi nhìn thấy vẻ khó chịu của anh ta, tôi mới thấy việc làm của tôi có ý nghĩa".
"ngụy biện". Mễ Tử An nói.
Sóng biển nhấp nhô, con đường nhanh chóng qua mau, khi con tàu buông neo ở đảo Tế Châu thì đã mười một giờ đêm.
Tần Lạc dìu Mễ Tử An gương mặt mệt mỏi, uể oải rời khỏi tàu thủy, khi cả hai định bước chân xuống bậc thang bến tàu thì phía trước đột nhiên xuất hiện một người đàn ông mặc đồ đen.
Người đó kéo áo gió ra , rút súng chỉ thẳng vào Tần Lạc.
Tần Lạc không kịp lên tiếng nhắc nhở Mễ Tử An, hắn ôm lấy người nàng, ngã lăn xuống, cả hai lăn xuống dưới như một bánh xe.
Bùm!
Thân thể của hai người đồng thời rơi vào nước biển.
Bịch!
Lúc này trên bờ vang lên một tiếng súng và một phụ nữ vô tội ngã xuống vũng máu.
Khung cảnh thanh bình của biển đã bị phá vỡ. Tiếng kêu thét, than khóc vang lên rầm trời.