Không biết bao nhiêu tác phẩm điện ảnh và truyền hình được dàn dựng đã chứng minh cho chúng ta một điều: anh hùng đều là người đến muộn, còn đấng cứu thế cuối cùng trong thời điểm quyết định mới ra tay.
Bây giờ Tần Lạc nhìn thấy Hỏa Dược đứng ở phía cửa mới thở phào một hơi.
Vốn hắn đã muốn tìm sự hỗ trợ, mặc dù người phụ nữ này luôn lạnh như băng, nếu như ai đó thiếu cô ba trăm đồng không hoàn lại, cô lập tức tỏ ra xa cách. Nhưng giữa hai người có nền tảng nhiều lần hợp tác, Tần Lạc cũng có chút quen thuộc, tin tưởng vào năng lực của cô.
Mỗi lần nhìn thấy một người phụ nữ bên ngoài thuần khiết, đáng yêu, gợi cảm mà có những hành động bạo lực với người khác, khiến Tần Lạc cũng có cảm giác rất đẹp mắt, trước khi cô đánh người sẽ hô một câu: Kẻ dám đụng đến Long Tức. Phải giết!"
Oh!
Như vậy, quả thực cũng có thể khiến cho thú huyết người ta cũng sôi lên sung sục, thậm chí tuôn trào ra .
Đáng tiếc là ở bên ngoài đã có người thực thi nhiệm vụ.
Tần Lạc chăm chú suy nghĩ một chút, cảm giác mình phải có một vệ sĩ siêu cấp mới được. Bởi vì Quản Tự là người vô cùng xấu xa, lại là người rất điềm tĩnh, hắn sẽ không đánh khi không nắm chắc phần thắng. Chính mình đi cứu người, nhưng lại bỏ mạng thì không tốt lắm, Tần Lạc thầm nghĩ.
Vì vậy, hắn lại vừa gọi một cuộc điện thoại cho Hỏa Dược.
Trên thực tế, hắn và Hỏa Dược cũng không phải quá thân quen, cũng chỉ là gặp nhau hai lần thôi, nhưng chẳng phải là ai cũng có thể tìm được người này sao? Long tức bên trong, tạm thời cũng nhìn thấy khoảng cách giữa Tần Lạc và Hỏa Dược là hai người. Người khác không nhìn thấy.
Đầu tiên Tần Lạc cùng với Hỏa Dược nói chuyện vào câu xã giao, sau đó Tần Lạc nói mình có chút chuyện riêng cần cô hỗ trợ. Nhưng Hỏa Dược đã thẳng thắn từ chối.
Vì vậy Tần Lạc lập tức không còn nói chuyện tình cảm nữa, mà nói thẳng ra trong tay hắn đang có một tấm thẻ màu, bây giờ cần phải đi với một người đến một nơi rất nguy hiểm, khiến cho cô phải lập tức đến đây bảo vệ.
Hỏa Dược im lặng trong chốc lát rồi đồng ý.
Người này, nhiều ít cũng có một vài tật xấu.
Kỳ thật Tần Lạc đã sớm tin tưởng Hỏa Dược, bởi vì giữa bọn họ trước đây đã từng liên lạc bằng ám hiệu. Tần Lạc tranh thủ cơ hội ra tay giành thế chủ động, nếu như Hỏa Dược tới rồi thì sẽ nhường phần dứt điểm cho cô.
Nhưng khi tên đàn ông cao lớn chĩa súng bắn vào đầu Tần Lạc, hắn đã rất sốt ruột.
Loại chuyện này không sợ trăm phần mà chỉ sợ một phần trăm. Nếu như Hỏa Dược không kịp thời xuất hiện trong phòng khách thì sao? Nếu Hỏa Dược không thể ngăn cản được người đàn ông cao lớn nổ súng thì sao? Nếu như Hỏa Dược đệ nhất bắn súng mà bắn trật thì sao? Hoặc là hắn quên lên đạn?
Đời người không có cơ hội diễn tập.
May mắn là Tần Lạc đoán cũng không có chuyện gì phát sinh.
Hỏa Dược tới. Hơn nữa, kỹ thuật bắn súng của cô rất chuẩn.
Đối với mọi người trong phòng, cái chết của người đàn ông cao lớn rất đột ngột.
Tên thợ săn vừa mới ngắm bắn, thế nào mà trong nháy mắt đã biến thành con mồi bị giết hại.
Trái tim Trữ Toái Toái như muốn nhảy lên điên cuồng cuối cùng cũng trấn tĩnh lại. Măc dù đây là lần đầu tiên cô chứng kiến người bị bắn chết trước mắt mình, nhưng cô vẫn có cảm giác yên bình khi người không chết là người mà cô quan tâm?
Là người trong những giờ phút sinh tử, cuối cùng cũng sẽ có những lựa chọn ích kỷ.
Giống như "đường sơn đại chấn động" người mẹ đã lựa chọn cứu en trai của mình. Quản Tự lựa chọn hi sinh bạn bè của mình, hắn cũng là vì bảo toàn tính mạng của bản thân, đó là một lựa chọn chính xác.
Quản Tự vẻ mặt như trấn tĩnh lại, cho tới nay, hắn luôn tạo cho người ta ấn tượng về sự chững chạc. Hình như bây giờ hắn cũng không hề tỏ ra vội vàng xao động hay thất thố.
Hắn nhìn người đàn ông đứng ở cửa, vừa cười vừa nói: "Buổi tối nay thật là náo nhiệt. Trong nhà đã lâu không có nhiều khách viếng thăm như vậy… thật vinh dự".
Hắn ném khẩu súng trong tay xuống mặt đất rồi nói: "Đổi lại một câu nói, các người tự nhiên xông vào tư gia. Pháp luật Trung Quốc sẽ bảo vệ tôi".
Tần Lạc chĩa súng vào Quản Tự, không biết nên khóc hay cười mà nói: " Pháp luật Trung Quốc đôi khi cũng bảo vệ người xấu, nhưng anh thì sẽ không được bảo vệ như vậy đâu. Nếu anh có thể làm bộ như không có vấn đề gì thì chúng ta cũng sẽ cho qua".
"Tôi làm gì thì sao nào?" Quản Tự hỏi ngược lại. "Lý Lệnh Tây đã chết, cảnh sát hẳn là đã cho anh xem kết quả khám nghiệm? Nguyên nhân tử vong là do tai nạn xe cộ".
Tầm mắt của Quản Tự chuyển về phía ghế salon nơi Lăng Tiếu đang nằm ngủ, nói: "Tiếu Tiếu chỉ là đang ngủ thiếp đi. Chỉ cần ăn một viên thuốc giải rượu là có thể tỉnh lại. Chẳng lẽ pháp luật vì thế mà quy kết tội cho tôi?"
"Nhưng tất cả những chuyện đó đều do anh làm. Bây giờ không có chứng cớ, không có nghĩa là sau này cũng không tìm ra được chứng cớ". Tần Lạc vừa cười vừa nói . " Đưa thuốc giải rượu cho tôi. Tôi đưa anh đến cục cảnh sát. Đồng bọn của anh đã chết, anh cũng không trốn thoát được đâu".
"Chẳng lẽ anh không thấy là tôi căn bản không hề nghĩ đến chuyện chạy trốn". Quản Tự vừa cười vừa nói lại. "Tôi đã gọi trước một cuộc điện thoại báo cảnh sát. Là một công dân nước Mĩ, tính mạng tôi phải được bảo vệ an toàn khi ở đây, các anh không thể tùy tiện mà nổ súng".
Chưa từng gặp qua những chuyện vô sỉ như thế bao giờ.
Đã phạm tội lưu manh lại còn gọi điện cầu cứu cảnh sát, muốn được nhận sự bảo vệ của pháp luật.
Tần Lạc cười. Nụ cười phản ánh sự giận dữ của hắn.
"Tôi nói lại một lần nữa. Đưa thuốc giải cho tôi, rồi tôi đưa anh đến cục cảnh sát". Tần Lạc cầm súng dí vào đầu Quản Tự mà ghì giọng nói.
"Xin lỗi, nếu như hai người không chấp nhận điều kiện của tôi". Quản Tự nói. Đưa tay bưng chén hồng trà vốn do Lăng Tiếu pha, nhấp một ngụm rồi nói: "Tôi cho các người lựa chọn, hoặc là các người lui ra ngoài, không can dự vào chuyện này. Nếu không thì tôi cam đoan Tiếu Tiếu sẽ gặp nguy hiểm . Bây giờ súng đang trong tay các người, các người cũng có thể đưa cô ta rời đi".
"Tần đại ca, mau tìm thuốc giải của hắn". Trữ Toái Toái sốt ruột nói. Cô lo lắng một tiếng trôi qua rất nhanh mà bọn họ không tìm được thuốc giải, như vậy thì Lăng Tiếu sẽ rất nguy hiểm.
Pằng!
Tần Lạc khai hỏa.
Đạn bắn trúng vào đùi Quản Tự, cơ thể đối phương như run lên, khuôn mặt anh tuấn trong nháy mắt biến sắc. Nhưng dĩ nhiên hắn có sức chịu đựng mạnh mẽ không hề hô lên một tiếng.
Chén hồng trà trong tay Quản Tự văng nước bắn tung tóe lên quần áo hắn.
Nước hồng trà cùng với máu tạo thành một thứ hỗn hợp chảy xuống, rất nhanh, chỗ sàn nhà hắn đứng đã bị tẩm ướt. Có một mùi máu tanh tràn ngập phòng khách.
"Có người nói với tôi, cách đối phó với lưu manh chính là phải lưu manh hơn chúng". Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Tôi muốn kiểm tra độ chính xác của những lời đó nên vừa rồi mới thử trên người anh xem thế nào".
"Anh biết anh đang làm gì đấy chứ?" Quản Tự đau nhức khiến mồ hôi lấm tấm trên trán. "Ở nhà người khác mà a nh dám nổ súng bắn vào một người công dân nước Mỹ, anh hãy chờ bị khởi tố đi".
"Đó là chuyện của tôi!" Tần Lạc vừa cười vừa nói. " Đưa thuốc giải cho tôi".
"Không bao giờ". Quản Tự nhe răng cười. "Nếu như anh ở vị trí của tôi, anh có đưa thuốc giải ra không?"
Tần Lạc suy nghĩ một chút rồi cười khổ.
Nếu như Tần Lạc là Quản Tự thì hắn cũng không đưa thuốc giải ra. Đây chính là vương bài cuối cùng bảo vệ tính mạng cho hắn.
Nhưng hắn nhất định phải giao thuốc giải ra đây mới được.
"Kỳ thực, chúng ta đều cùng thuộc về một loại người mà thôi". Quản Tự nhìn chằm chằm Tần Lạc mà nói. "Chỉ còn có mười bốn phút nữa là Tiếu Tiếu sẽ phải uống thuốc giải, nếu không sẽ không tỉnh lại . Cho nên, các người cũng chỉ còn có mười bốn phút nữa thôi. Anh có thể thử xem, trong vòng mười bốn phút, có thể bức ta giao thuốc giải ra được không". Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Trữ Toái Toái vừa nghe thấy Quản Tự nói vậy liền tức giận hét lên: "Quản Tự, anh hãy mau đưa thuốc giải cho tôi. Lăng Tiếu là người vô tội, cô ấy đã yêu anh như vậy mà anh lại nỡ đối xử với cô ấy như này sao?"
"Tôi cũng vậy. Vô tội!" Quản Tự vừa cười vừa nói. "Toái Toái, trên thế giới này không có người nào sinh ra là phải xuống địa ngục cả".
"Người như anh phải bị đày xuống địa ngục". Trữ Toái Toái mắng. Cô buông thân thể Lăng Tiếu ra, bắt đầu lục tung phòng khách với mong muốn tìm cho ra được thuốc giải.
"Toái Toái, cô là một cô gái thông minh, sao cô lại phạm một sai lầm ngu xuẩn như vậy chứ? Cô biết thuốc giải có hình dạng như nào sao? Nó là thể rắn hay thể lỏng? Phòng khách to như vậy cô mà lục soát hết e rằng phải mất vài tiếng đồng hồ, chẳng phải đã vượt quá thời gian rồi sao?" Quản Tự nhìn tay chân Trữ Toái Toái đang luống cuống lục soát mà cười khuyên nhủ.
Cho đến lúc này mà hắn vẫn còn có thể cười được . Hơn nữa, nụ cười này không phải là ngụy trang mà là bởi vì trong lòng hắn cảm thấy thoải mái nên mỉm cười.
"Hắn muốn được giải thoát?" trong lòng Tần Lạc thầm nghĩ.
Nếu như vậy thì chuyện càng khó giải quyết đây.
Hoành sợ lăng, lăng chỉ sợ không muốn sống. Nếu như một người ngay cả cái chết cũng không còn sợ nữa thì còn muốn hắn sợ hãi cái gì được nữa?
Tần Lạc nở nụ cười, nói: "Bây giờ có phải còn mười hai phút đồng hồ không?"
Quản Tự liếc mắt về phía điện thoại để trên mặt bàn nhìn thời gian, rồi nói: "Không sai. Chỉ còn mười hai phút đồng hồ".
"Được, Còn mười hai phút đồng hồ. Vậy thì trong vòng mười hai phút đó, mỗi một phút trôi qua tôi sẽ bắn lên người anh một phát súng, đến khi anh đưa ra thuốc giải thì thôi". Tần Lạc nói.
Quản Tự ngẩng đầu nhìn Tần Lạc mà nói: "Tôi đã đánh giá hơi thấp anh. Anh còn tàn nhẫn hơn so với trong tưởng tượng của tôi".
"Anh thì vẫn có chút cốt khí hơn trong tưởng tượng của tôi". Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Còn có mười một phút đồng hồ".
Lúc nói chuyện, Tần Lạc lần nữa lại bắn vào bắp chân Quản Tự.
Pằng!
Cũng cùng một chân, vẫn ở vị trí đó. Mặc dù kỹ thuật bắn súng của Tần Lạc không thể điêu luyện như trong phim hành động là làm cho hai viên đại vào cùng một lỗ, nhưng trong khoảng cách bắn gần như vậy mà bắn vào cùng một chân thì có thể làm được.
"Đưa thuốc giải cho tôi". Tần Lạc nói.
"Còn có mười một viên ". Quản Tự trên mặt đầm đìa mồ hôi, chân bị thương không ngừng run rẩy, nhưng hắn vẫn không chịu nhận thua.
"Tôi và anh cùng đánh cuộc một trăm đồng. Anh chắc chắn sẽ nói ra". Tần Lạc nói. Sau đó, một lần nữa giơ súng bắn. Lúc này Tần Lạc bắn vào tay Quản Tự bưng chén hồng trà.
Pằng!
Tay Quản Tự đã trung đạn, đạn xuyên thẳng vào lòng bàn tay hắn. Làm cho chén hồng trà trong tay cuối cùng cũng rơi xuống nền đá cẩm thạch mà vỡ tan.
"Tôi và anh cùng đánh cược". Tay trái Quản Tự ôm lấy tay phải trúng đạn nói, trạng thái hắn có vẻ điên cuồng. Lúc này , ngay cả đến nói chuyện cũng có thể gây chấn động đến vết thương, đau đớn đến tận tủy, dường như đang có người dùng dao cứa vào từng khớp xương của hắn vậy. "Sẽ không bao giờ nói ra".
Pằng!
"Còn có mười phút".
Pằng!
"Còn chín phút".
Pằng!
"Tám phút".
Tần Lạc bắn hết một hộp đạn bên trong súng rồi mà Quản Tự vẫn k hông chịu khuất phục.
Không nghĩ thần kinh hắn lại cứng cỏi đến vậy, đến lúc này mà hắn còn cố gắng chống đỡ, không té xỉu, thậm chí một tiếng kêu rên cũng không có.
"Cách này đối với hắn quả là không có hiệu quả". Hỏa Dược tựa vào cánh cửa lên tiếng. "Hắn đã chịu qua huấn luyện về hình phạt này rồi. Chỉ cần ý chí của hắn không mất thì sẽ nhất quyết không khai ra".
Trong lòng Tần Lạc có chút bội phục Quản Tự.
Nhưng không còn thời gian nữa.
Còn có tám phút đồng hồ. Tám phút đồng hồ nữa Lăng Tiếu sẽ thành người thực vật, chính bản thân mình sẽ cảm thấy hổ thẹn với sự tín nhiệm của Lăng Vẫn.
Tần Lạc cho súng vào trong lòng, rồi nhìn về phía Quản Tự hỏi: "Anh đã xem qua "phong thanh chưa?"