Ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ, mang theo mùi vị mằn mặn của biển cả bay vào trong phòng.
Ban đầu thân thể Tần Lạc co giật dữ dội sau đó lại duỗi thẳng ra. Tiếng khớp xương kêu răng rắc liên hồi như thanh âm của một băng đạn bay ra khỏi nòng. Hắn thoải mái rên rỉ một lúc rồi mới mở mắt ra.
"Anh đã tỉnh rồi" giọng nói của Trần Tư Tuyền vang lên.
Tần Lạc nhìn Trần Tư Tuyền đang ngồi ở cạnh giường hỏi: "Tại sao lại dậy sớm vậy?"
"Anh cho rằng tôi muốn như vậy sao?" Trần Tư Tuyền đứng dậy, uốn éo eo của mình, dáng người nàng cao gầy, đầy đặn, cặp đùi săn chắc gây cho người khác một cảm giác cực kỳ hấp dẫn.
Buổi tối hôm qua sau khi mấy người Hà Nhược Ngu giải cứu Tần Lạc, vì để phối hợp với việc thẩm vấn điều tra của cảnh sát, Tần Lạc và Mễ Tử An đi tới cục cảnh sát trả lời thẩm vấn, hơn nữa cả hai còn tự viết một bản cung khai.
Ngay khi Trần Tư Tuyền biết tin nàng liền tới đón Tần Lạc. Cục cảnh sát chỉ nằm cách nhà Trần Tư Tuyền một đoạn đường ngắn vì vậy Trần Tư Tuyền không đưa Tần Lạc quay về khách sạn mà đưa luôn hắn về nhà nàng.
"Sáng sớm nay Lệ yêu tinh gọi điện thoại tới, tôi còn có thể ngủ tiếp được nữa không? Cô ấy bảo khi nào anh ngủ dậy thì hãy gọi ngay điện thoại cho cô ấy nếu không cô ấy sẽ xách dao kiếm xông tới đây chém giết tôi. Tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi, kem đánh răng, bàn chải tôi cũng đã chuẩn bị cho anh, cái khăn mặt màu xanh da trời kia là khăn mặt của anh" Trần Tư Tuyền dặn dò Tần Lạc xong rồi mới đi ra khỏi phòng.
Tần Lạc nhìn bóng lưng gợi cảm xinh đẹp của nàng thầm nghĩ: Không ngờ cô gái này có tiềm ẩn phẩm chất của một người vợ hiền.
Tần Lạc không biết Lệ Khuynh Thành gọi điện cho hắn có việc gì hay không, hắn vẫn vội vàng dùng điện thoại nhà Trần Tư Tuyền gọi điện thoại cho Lệ Khuynh Thành.
Chuông điện thoại vừa mới đổ hai tiếng, bên kia đã nhấc máy, từ trong điện thoại vang lên giọng nói hấp tấp của Lệ Khuynh Thành: "Cuối cùng thì đồ chết bầm anh cũng biết gọi điện thoại cho tôi à? Tôi rất hối hận là đã đồng ý với Trần Tư Tuyền để anh đi Đài Loan. Anh vừa mới rời khỏi nhà có mấy ngày mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện lớn như vậy: nào là khách quý của đảo, nào là chữa bỏng cho đại minh tinh, rồi còn cả chuyện bắt cóc vừa rồi. Tôi thực sự bội phục năng lực gây chuyện của anh".
"Tôi bị người ta bắt cóc, không phải là tôi tự nguyện" Tần Lạc cười gượng gạo nói. Lệ Khuynh Thành lại cứ làm như là hắn chủ động yêu cầu người khác bắt cóc mình không bằng.
"Toàn bộ Đài Loan có nhiều người như vậy tại sao người bị bắt cóc không phải là một ai khác mà cứ lần này tới lần khác phải là anh hả? Có phải là vì anh đẹp trai không?"
"Thôi được, tôi không công kích anh nữa" Giọng nói của Lệ Khuynh Thành đột nhiên lại trở nên vô cùng dịu dàng, thánh thót: "Chừng nào thì anh quay về? Người ta nhớ anh lắm đó".
Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi đã đồng ý tham gia cuộc giải phẫu, đợi khi cuộc phẫu thuật của cô ấy hoàn thành tôi sẽ quay về Yến Kinh".
"Được, ở Yến Kinh cũng đang có một chuyện chờ anh quay về giải quyết" Lệ Khuynh Thành nói.
"Có chuyện gì vậy?' Tần Lạc hỏi.
"Anh có còn nhớ Trung Quốc Trung y đường không hả? Gần đây bọn họ liên tục gây ra một vài chuyện làm cho giới truyền thông trong nước cùng với dân chúng bắt đầu có thái độ hoài nghi cũng như sự chối bỏ với Trung y. Tôi rất lo thái độ tiêu cực đó sẽ ảnh hưởng tới chúng ta. Thuốc Trung y cũng giống như thực phẩm, nếu như xuất hiện một sự cố gì đó sẽ khiến cho mọi người hoang mang cùng một tâm lý bài xích. Một xí nghiệp sản xuất sữa có vấn đề, rất có thể một thời gian dài mọi người không dám uống sữa nữa. Chúng ta không thể không thận trọng đối phó với vấn đề này".
Tần Lạc thở dài nói: "Không sợ đối thủ như lang như sói, chỉ sợ đối thủ như lợn thôi. Tôi biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng quay về".
"Được rồi, không quấy rầy hai người nữa. Anh cứ tiếp tục câu chuỵên yêu đương với Trần Tư Tuyền. Dù sao cô ấy cũng mong đợi anh đã lâu, anh phải phải đền đáp cho cô ấy những điều ngọt ngào" Chưa nói xong Lệ Khuynh Thành đã bật cười ha hả.
Nàng đúng là một phụ nữ lưu manh! Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ở bàn ăn, Trần Tư Tuyền vừa rót sữa cho Tần Lạc vừa hỏi: "Lệ yêu tinh đó có nói bậy bạ gì về tôi không hả?"
"Có" Tần Lạc gật đầu nói.
"Tôi biết mà trong mồm chó không bao giờ mọc răng ngà" Trần Tư Tuyền tức giận nói.
"Miệng chó mà có thể mọc răng ngà thì mọi người sẽ đổ xô đi nuôi chó hết" Tần Lạc cười nói: "Vụ án vừa rồi phán quyết như thế nào?"
Trần tư Tuyền suy nghĩ một lát rồi nói: "Cho dù Hà gia có thúc đẩy thì kết quả cuối cùng cũng phải chờ mấy ngày nữa mới biết. Trình tự tư pháp ở Đài Loan rất nghiêm khắc thế nhưng tôi nghĩ nhất định Ngôn Thừa Hoan sẽ ngồi tù với tội danh bắt cóc người khác. Tôi không biết là có thể điều tra ra cha của hắn là Ngôn Thanh Tùng có liên quan tới vụ án hay không. Ngôn Thanh Tùng không có mặt ở hiện trường, cũng không tìm được bất kỳ chứng cứ nào về việc ông ta đứng sau việc này. Tôi nghĩ sẽ rất khó kết tội ông ta".
Tần Lạc gật đầu nói: "Ác giả ác báo. Kết quả như vậy cũng không tệ chút nào".
"Anh cứ yên tâm đi, một khi có Hà gia giám sát dù Ngôn Thanh Tùng không phải ngồi tù thì ông ta cũng rất khó có thể lại một lần nữa gây chuyện. Dù sao trước đó Hà Nhược Ngu và Văn Nhân Mục Nguyệt đã tới tận nhà gặp Ngôn Thanh Tùng, ông ta đã phủ nhận chuyện bắt cóc anh. Bây giờ chân tướng sự việc đã rõ ràng, không biết Hà Nhược Ngu sẽ nghĩ gì về ông ta nhỉ?" Trần Tư Tuyền vừa nhai sandwich jăm-bông vừa nói.
"Lần này thực sự rất tốt, phải cám ơn Hà gia" Tần Lạc nói.
"Hay anh hãy cám ơn vị hôn thê xinh đẹp bị anh thối hôn đó đi, cô ấy thực sự rất phi thường. Nếu như không có cô ấy ra mặt liệu Hà gia có để ý tới sự sống chết của anh không? Tôi thấy rất kỳ quái, một cô gái như vậy mà anh lại có thể từ chối. Anh thật sự rất dũng cảm. Nếu đổi lại là tôi, tôi thực sự không nỡ".
Ngôn Thanh Tùng mặc một bộ comple đen rất vừa, đeo kính râm, đi theo sau hai nhân viên cảnh sát vào thăm đứa con đã bị bắt của ông ta.
Ông ta một đao phá núi làm nên sự nghiệp, sự vinh hoa phú quý hôm nay có được từ trong máu lửa. Giết người diệt khẩu là chuyện bình thường, không phải là lần đầu mới làm nhưng điều ông ta thực sự không ngờ chuyện lần này lại hoàn toàn thất bại. Điều uất ức là thất bại này lại xuất phát từ những kẻ ngu ngốc đó.
Vốn đi bắt cóc người ta lại bị người ta trói tay giật cánh khỉ, con trai ông ta đang trên đường đi thì lại bị người khác bắt cóc. Sau khi Ngôn Thanh Tùng nghe được mấy tin này, lửa giận công tâm, ông ta như điên khùng thổ ra một chén máu tươi.
Thật mất mặt!
"Ngôn tiên sinh, mời vào, ông không được ở trong này quá lâu" Một nhân viên cảnh sát đẩy cánh cửa sắt ra và nói với Ngôn Thanh Tùng.
"Cám ơn" Ngôn Thanh Tùng gật đầu nói với hai nhân viên cảnh sát. Ngôn Thanh Tùng bảo luật sư và vệ sĩ ở lại bên ngoài, một mình ôn ta đi vào trong phòng.
Đây là một căn phòng dài mỏng, bên trong căn phòng chỉ có một cái bàn và mấy cái ghế. Trên trần nhà có một ngọn đèn thẩm vấn có thể tuỳ ý điều chỉnh độ sáng. Lúc này ngọn đèn để ở độ sáng nhỏ nhất để không mang lại cho người khác cảm giác chói mắt.
Ngôn Thừa Hoan vẫn mặc bộ véc đó, ngồi đó với vẻ bạc nhược. Trong mắt anh ta có vô số những tia máu đỏ, gương mặt rất bẩn, hình như chỉ trong có một đêm ria mép anh ta đã mọc ra rất dài.
Ngôn Thanh Tùng vừa thương vừa giận khi thấy dáng vẻ đó của con trai mình.
Ngôn Thanh Tùng bước nhanh tới, ông ta túm cổ áo Ngôn Thừa Hoan, vung tay tát vào mặt hắn mắng: "Mày chẳng nỗ lực làm được việc gì nên hồn, lúc nào cũng làm toàn những chuyện ngu xuẩn. Nếu sớm biết mày là một phế vật, Lão Tử tao đã ném mày vào tường rồi".
Cánh cửa sắt lại được mở ra, hai nhân viên cảnh sát bước vào nói: "Ngôn tiên sinh, không nên động chân tay. Nếu không chúng ta sẽ tước bỏ quyền thăm nom của ông".
Ngôn Thanh Tùng biết trong phòng này có đặt camera giám sát nên ông ta làm ra vẻ không cố ý buông cổ áo con trai ra, để mặc con trai mình ngã ngồi xuống ghế như kẻ chết rồi.
"Xin lỗi, tôi hơi xúc động, chuyện này sẽ không xảy ra một lần nữa" Ngôn Thanh Tùng cười nói với hai nhân viên cảnh sát.
Hai nhân viên cảnh sát này cũng biết rõ tiếng xấu của Ngôn Thanh Tùng nên cả hai cũng không thật sự muốn làm khó ông ta.
Đợi khi cánh cửa sắt đóng lại, Ngôn Thanh Tùng mới ngồi xuống đối diện với con trai mình và nói: "Lần này chỉ e là con khó thoát tội".
"Con biết" Ngôn Thừa Hoan nhẹ nhàng nói, giống như là hắn đang đi lạc vào cõi thần tiên ngoài vũ trụ.
"Cha đã mời toàn bộ những luật sư giỏi nhất Đài Loan để bọn họ bào chữa cho con".
"Vô ích thôi" Cuối cùng Ngôn Thừa Hoan cũng liếc nhìn cha mình và nói: "Bọn họ nắm được chứng cứ rất xác đáng. Trong hai chúng ta nhất định phải có một người vào trong này mới ổn, nếu không bên Hà gia nhất định sẽ không bỏ qua".
"Ôi, đây cũng là một chuyện ngu xuẩn" Ngôn Thanh Tung nói: "Hay con và bọn Tam Tinh hãy đồng loạt phản cung, đổ hết mọi chuyện lên đầu cha. Dù sao mấy người Tam Tinh cũng là người của cha, nếu nói là do cha sai khiến nhất định bọn họ sẽ tin tưởng. Vụ án này để cha gánh. Không phải Lão Tử chưa bao giờ ngồi tù".
"Vụ án này con gánh" Ngôn Thừa Hoan lắc đầu nói.
"Cha đã nói để cha gánh chịu là để cha gánh, đừng tranh cãi nữa. Lão tử đã có kinh nghiệm ngồi tù. Không chừng cha còn có thể được nhốt chung với các lão huynh đệ trước kia. Cha có thể ngồi phơi nắng, cùng bọn họ ôn lại chuyện cũ. Cha sẽ cho người báo cho bọn Tam Tinh biết. Nghe cha đi, tất cả cứ đổ lên đầu cha" Ngôn Thanh Tùng bá đạo nói.
"Chuyện này do con làm ra, người cũng do con đắc tội, hiển nhiên con phải gánh chịu hậu quả bị người khác báo thù" Ngôn Thừa Hoan nói: "Hơn nữa con đã viết một bản cung khai thú nhận tội".
"Nhận tội ư?" Ngôn Thanh Tùng giận dữ, ông ta hung hăng bước tới, túm cổ áo con mình định bạt tai mắng: "Mày đúng là đồ ngu xuẩn. Ai cho mày nhận tội. Ai bảo mày nhận tội?"
Lần này Ngôn Thanh Tùng không thể đánh vào mặt Ngôn Thừa Hoan.
Bởi vì đột nhiên Ngôn Thừa Hoan vung tay nắm lấy tay Ngôn Thanh Tùng.
Ngôn Thanh Tùng kinh ngạc nhìn con trai mình, ông ta không ngờ con trai mình dám phản kháng.
"Cha" Ngôn Thừa Hoan nhìn thẳng vào hai mắt cha mình nói: "Cha có thể đồng ý với con một việc không?"
"Sau này đừng…dừng đánh vào mặt con nữa".