"Cái gì? Nhận thua sao? Chuyện xảy ra trước đây chỉ là hiểu lầm ư? Ha ha. Không phải hắn là người rất có khí phách sao? Tại sao hắn lại nhanh chóng yếu đuối vậy? Hắn sẽ thuyết phục Hà gia sẽ tiếp tục tiêu thụ sản phẩm của chúng ta và xin lỗi về hành vi của hắn ngày trước ư? Tao biết làm gì bây giờ? Hãy đợi tao thương lượng với ông bô một chút" Ngôn Thừa Hoan đắc ý ngắt điện thoại rồi anh ta nhanh chóng đi tới phòng của cha mình.

Bước chân anh ta nhẹ nhàng, tâm tình sung sướng, một cảm giác đắc ý.

Ngôn phụ tay cầm quân trắng, một tay cầm quân đen, say sưa đánh cờ với chính mình. Quân cờ hai bên giao chiến có thắng có thua, không bên nào hạ gục được bên kia.

Có thể thấy ông ta một lòng hai ý nhưng không thiên vị bất kỳ bên nào. Đây là một người có suy nghĩ cực kỳ cẩn thận.

Vào thời đại này nhưng tên lưu manh hữu dũng vô mưu thì chỉ có ngồi tù. Những lưu manh có mưu không có dũng thì chỉ bị người khác chém chết. Lưu manh có dũng có mưu mới trở thành một công ty gia đình.

"Cha, có tin vui" Ngôn Thừa Hoan cười nói với cha mình đang ngồi đối diện.

"Chuyện giải quyết thế nào rồi?" Ngôn phụ hỏi mà không ngẩng đầu lên. Ngay khi đang nói ông ta đặt một quân tốt đen vào vị trí nhập cung.

"Đã giải quyết xong" Ngôn Thừa Hoan nói. "Nó đã nhận thua".

"Nhận thua sao?" Cử động tay của Ngôn phụ cứng đờ, ông ta ngẩng đầu nhìn Ngôn Thừa Hoan hỏi: "Đó là ý gì?"

"Hắn sợ. Ngay khi Tam Tinh chuẩn bị thả hắn xuống biển, hắn đột nhiên cầu xin chúng ta tha thứ. Hắn nói chỉ cần chúng ta buông tha cho hắn, hắn tình nguyện xin lỗi chúng ta vì những chuyện trước đây. Hắn còn thuyết phục Hà gia một lần nữa tiêu thụ sản phẩm của chúng ta. Hắn sẽ giải thích với giới truyền thông về chuyện sản phẩm của tập đoàn Thanh Nịnh chúng ta. Vấn đề của chúng ta đã được giải quyết, chúng ta cũng không cần phải lo sẽ đắc tội với Hà gia nữa" Ngôn Thừa Hoan cười ha hả nói. "Con vẫn còn cứ tưởng hắn là người rất có dũng khí thì ra hắn cũng chỉ là một con chuột nhát gan".

"Khốn nạn" Ngôn phụ cầm quân cờ trong tay đập vào mặt Ngôn Thừa Hoan, cực kỳ phẫn nộ chửi mắng hắn.

"Cha" Ngôn Thừa Hoan ôm lấy chỗ bị đánh đau nhức, kinh hãi nhìn cha của mình.

Chẳng lẽ chính mình vừa lại làm gì sai sao?

'Mày không thấy là mày đã sai sao?" Ánh mắt lạnh lẽo của Ngôn phụ nhìn Ngôn Thừa Hoan, ông ta hận rèn sắt mà không thể thành thép được. "Thừa Hoan, mày làm cho tao thất vọng quá".

"Cha, chẳng lẽ đó không phải là phương pháp giải quyết vấn đề tốt nhất sao? "Ngôn Thừa Hoan nói vẻ oan ức. "Chúng ta không cần đắc tội với Hà gia mà vẫn giải quyết được vấn đề của chúng ta. Chẳng lẽ đây không phải là kết quả mà chúng ta muốn sao?"

Ngược lại Ngôn phụ cười nhạt nói: "Vậy ý của mày là bây giờ chúng ta thả hắn ra sau đó nói với hắn rằng đó là chuyện hiểu lầm. Chúng ta không cẩn thận bắt sai người sao? Hắn có tin không? Liệu hắn có coi rằng hoàn toàn chưa xảy ra chuyện gì không?" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Nói gì thì nói, chuyện này đã giống như bát nước hắt đi, còn có không thu hồi lại không? Chúng ta đã bắt cóc hắn, đã kết oán thù với Hà gia. Biện pháp tốt nhất lúc này là làm thịt hắn sau đó nếu như Hà gia trách tội chúng ta, chúng ta sẽ trốn tránh trách nhiệm. Chúng ta cũng sẽ nghĩ cách đối phó với Hà gia. Hà gia không có chứng cớ chúng ta bắt, giết người vậy khi đó liệu Hà gia có dám đối phó với chúng ta hay không? Bây giờ chúng ta thả hắn ra, không phải chúng ta cho mọi người biết chúng ta làm chuyện này hả?"

"Vậy con sẽ bảo Tam Tinh thủ tiêu hắn luôn".

"Ngu xuẩn, không được gọi điện thoại. Một khi người khác tìm ra không phải sẽ rất phiền toái sao?"

"Vậy ý của cha là gì?"

"Tao không biết nên làm cái gì bây giờ. Chuyện cực kỳ đơn giản như vậy mà bị mày làm phức tạp lên. Mày thật sự là rất ngu xuẩn".

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập sau đó từ bên ngoài vang lên giọng nói của quản gia: "Lão gia, Hà Nhược Ngu tiên sinh tới thăm, còn có một vị tiểu thư họ Văn Nhân tới cùng với Hà tiên sinh".

Ngôn Thừa Hoan biến sắc nói: "Bọn họ đã nhanh chóng tìm tới đây rồi".

Gừng càng già càng cay. Lúc này Ngôn phụ bình tĩnh hơn con của mình rất nhiều, ông ta nói: "Để tao ở lại cản đường hắn. Mày hãy đi lo liệu việc đó đi".

"Xử lý như thế nào ạ?" Ngôn Thừa Hoan hỏi.

Binh!

Ngôn phụ hung hăng tát Ngôn Thừa Hoan một cái rồi quát: "Đương nhiên là thịt hắn. Chẳng lẽ mày còn muốn mời hắn đi ăn khuya sao?"

"Dạ, con biết nên làm thế nào" Ngôn Thừa Hoan bước đi với vẻ thảm hại.

Ngôn phụ xé một cái khăn giấy lau tay rồi ông ta nhanh chóng bước ra ngoài.

Khi ông ta ra tới phòng khách thì Hà Nhược Ngu cùng Văn Nhân Mục Nguyệt đã đang chờ ở đó. Hai người không ngồi mà đứng ở giữa phòng khách. Người làm bưng trà nóng tới để trên bàn trà nhưng hai người cũng không uống.

Thoạt nhìn không khí rất căng thẳng.

Gương mặt Ngôn Thanh Tùng ( tên của Ngôn phụ ) vô cùng rạng rỡ. Ông ta chắp tay nói: "Hà công tử, cậu nhiều năm nay không tới hàn xá chơi. Hôm nay ngọn gió nào đưa cậu tới đây vậy?"

"Ngôn lão gia, chúng tôi không tới đây để ôn chuyện cũ" Hà Nhược Ngu khoát tay nói. "Tôi có một chuyện muốn hỏi ông. Ông có biết Tần Lạc ở đâu không?"

"Tần Lạc? Có phải là vị tiên sinh phát sinh mâu thuẫn với Thừa Hoan không? Ôi, thanh niên trong lúc cãi cọ phát sinh mâu thuẫn là chuyện không thể tránh khỏi. Tôi đã gọi điện chỉnh cho Thừa Hoan một trận, tôi lại còn bảo nó mang bức tượng đồng nhân châm cứu tới xin lỗi vị tiên sinh đó. Vậy có chuyện gì với vị tiên sinh đó?" Ngôn Thanh Tùng làm bộ ngạc nhiên hỏi, biểu hiện của ông ta giống như thật.

"Hãy thả người ra, tôi sẽ đồng ý với điều kiện của ông" Văn Nhân Mục Nguyệt đứng cạnh lạnh lùng nói. Vốn Mã Duyệt không đồng ý để nàng tới đây nhưng nàng cảm thấy không thực sự yên tâm. Tấm băng gạc ở trên trán của nàng vẫn chưa gỡ xuống. Nàng không còn cách nào khác là đội một cái mũ len bao bọc lấy để tránh bị nhiễm gió lạnh.

"Vị tiểu thư này, chẳng lẽ ý tứ của cô là tôi bắt cóc Tần tiên sinh sao? Nếu vậy thì quả thật rất oan uổng cho tôi. Bọn trẻ mâu thuẫn với nhau thì cứ để chúng tự giải quyết với nhau là được. Mặc dù tiếng tăm của Ngôn Thanh Tùng tôi không tốt nhưng tôi cũng đã nghỉ hưu nhiều năm rồi. Tôi không cần phải tham dự vào những chuyện như này nữa. Hơn nữa tôi cũng biết Tần tiên sinh có mối quan hệ thân thiết với Hà gia. Tôi chỉ vì một chuyện cỏn con ấy mà dám trêu chọc Hà gia ư?"

Ngôn Thanh Tùng chăm chú nhìn Hà Nhược Ngu ra vẻ khuyên nhủ: "Hà công tử, cậu cần phải điều tra dõ ràng. Cậu đừng để người khác cố tình lợi dụng. Nói thật chuyện này hoàn toàn không có quan hệ cùng với chúng tôi'.

Hà Nhược Ngu thoáng do dự, anh ta quay đầu lại nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt.

Nói thật trong thâm tâm của mình Hà Nhược Ngu cũng cho rằng cha con Ngôn gia hoàn toàn không có dũng khí bắc cóc Tần Lạc. Không phải bọn họ làm vậy thì đã chính thức đối mặt với Hà gia sao? Bọn họ có xứng không?

Sau khi nghe Ngôn Thanh Tùng nói vậy, quả thật Hà Nhược Ngu cũng sợ bản thân mình đã bị kẻ thù lợi dụng. Nên biết có vô số người biết Hà gia là người đi đầu trong việc trả lại sản phẩm của tập đoàn Thanh Ninh. Ngay khi tin tức chính thức của việc này phát ra nhất định cũng lừa được không ít người liên quan.

"Tôi không thích nghe cớ nọ cớ kia" Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Tôi chỉ muốn kết quả. Hãy thả người ra, tôi có thể đồng ý với bất kỳ điều kiện nào của ông".

"Tiểu thư, cô có chứng cứ gì chứng minh chúng tôi là người bắt cóc không? Cô nói vậy là đang làm khó cho tôi rồi" Ngôn Thanh Tùng làm ra vẻ rất tức giận nói.

"Tôi không có bất kỳ chứng cớ nào nhưng tôi hoàn toàn tin tưởng chuyện này là do các ông làm" Giọng nói của Văn Nhân Mục Nguyệt vô cùng bá đạo: "Điều kiện của tôi là các ông thả người. Tôi sẽ đồng ý với bất kỳ điều kiện nào của các ông, ngoài ra chúng ta còn con đường thứ hai nữa: một khi người tôi muốn tìm biến mất, tôi sẽ dùng bất kỳ cách nào để làm cho cha con ông hoàn toàn biến mất trên quả địa cầu này. Hãy tin tôi đi, tôi có thể làm được".

"Cô đang uy hiếp chúng tôi sao?"

"Ông không cần phải nghi ngờ điều này".

Hà Nhược Ngu lúng túng khi nhìn thấy bầu không khí căng thẳng như vậy, anh ta lên tiếng giải hoà: "Ngôn lão gia, có việc gì cũng có thể thương lượng với nhau. Vị Tần tiên sinh này là người bạn rất thân thiết của Văn Nhân tiểu thư. Nếu như người này ở trong tay ông, ông hãy thả người ra, chúng tôi sẽ rất cảm ích ông. Nếu như ông có tin tức gì của anh ấy, ông hãy cho chúng tôi biết, chúng tôi cũng sẽ rất cảm kích ông. Ha ha. Tất cả chúng ta đều là người làm ăn, bất kỳ cái gì cũng có thể ra giá, đúng không?"

"Hà công tử, nếu như người ở trong tay tôi, chỉ cần cậu đứng ở đây thôi tôi cũng đã phải nể mặt cậu mà thả người ra nhưng quả thật người đó không nằm trong tay chúng tôi. Tôi thực sự không có cách nào" Ngôn Thanh Tùng làm bộ khó xử nói.

"Xem ra ông đã quyết định giết người diệt khẩu" Hai mắt Văn Nhân Mục Nguyệt trừng trừng nhìn Ngôn Thanh Tùng.

Trong lòng Ngôn Thanh Tùng thầm run sợ khi bị ánh mắt chăm chú của một cô gái nhìn vào mặt, giống như một con dao sắc bén đang róc thịt trên mặt ông ta. Khẩu khí của cô gái này quá mạnh nhưng ông ta biết nàng có đủ tư cách để nói như vậy.

"Muốn gán tội cho người khác thì bất kỳ thủ đoạn nào mà chả dùng được. Chuyện này vốn không phải do tôi gây nên. Nếu như các người muốn đổ vấy những trò bẩn này lên người chúng tôi, Ngôn Thanh Tùng tôi sẽ không thể tránh được" Ngôn Thanh Tùng nói.

Chuyện đã tới nước này ông ta đã không còn đường lui.

Lúc này mà ông ta giao người ra thì sao?

Sự chê cười. Hà gia không thể ngồi yên mà không ghép cho ông ta cái tội bắt cóc.

"Chúng ta đi" Văn Nhân Mục Nguyệt quay người đi ra ngoài. Nàng không muốn ở đây mất thời gian.

Hà Nhược Ngu liên tục cười gượng, anh ta nói với Ngôn Thanh Tùng: "Ngôn lão gia, chuyện này ông hãy suy sét lại đi nha. Nếu như người ở trong tay các ông, ông hãy trả lại cho chúng tôi. Nếu không khi sự việc phát triển tới mức xấu nhất, Hà gia chúng tôi sẽ không thể đứng giữa được nữa. Chúng ta trước nay là bạn bè. Tôi thực sự không muốn mọi người trở mặt với nhau vậy kính xin Ngôn lão gia thận trọng".

"Hà công tử, tôi đã sống từng này tuổi rồi. Tôi đương nhiên biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm" Ngôn Thanh Tùng gật đầu nói.

"Tôi chờ đợi tin tốt của ông" Hà Nhược Ngu gật đầu rồi anh ta bước nhanh ra ngoài phòng khách, theo sau Văn Nhân Mục Nguyệt.

Hà Nhược Ngu ngồi vào trong xe, anh ta nói với Văn Nhân Mục Nguyệt sắc mặt vẫn vô cùng bình thản: "Bây giờ chúng ta nên làm gì?"

"Chỉ còn có một cách cuối cùng" Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn ngôi biệt thự xa hoa nói.

"Biện pháp gì?"

"Tôi không cần biết công tử dùng biện pháp gì. Công tử hãy giúp tôi bắt Ngôn Thừa Hoan".

"Cái này?" Hà Nhược Ngu toát mồ hôi lạnh. Tính cách của phụ nữ thật sự tàn nhẫn. Ngay khi chưa xác định đích thực có phải người ta làm hay không mà đã sử dụng biện pháp cực đoan đó.

"Chuyện này thực chất chỉ để đảm bảo cho người của ta được an toàn" Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play