Tần Lạc hết hồn. Chăng lẽ mình chạm nhầm vào nút gì đó à.

Nếu không sao đột nhiên lại không thể bắn đạn ra nữa?

Hắn giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, lại bay ngược về chỗ cũ.

Cho tới tận lúc này, tên trọc đầu mới giật mình phát hiện ra là mình vẫn còn sống, mình chưa chết.

Là một sát thủ, hắn có tố chất tâm lý cực mạnh và năng lực phản ứng cực nhanh.

Vụt!

Hắn liên tục lăn mấy cái, nhanh chóng di chuyển mục tiêu.

Tần Lạc vẫn đang cầm cái máy ảnh để nghiên cứu, lật đi lật lại để nhìn. Rõ ràng là thứ giết người, sao lại thành chụp ảnh?

Hắn rất đau khỏ, hắn nghĩ không thông, thời gian của hắn rất quý báu, hắn phải đuổi theo để cứu Văn Nhân Mục Nguyệt.

Sau khi hắn liên tục ấn nút hai lần, song vẫn là tiếng chụp ảnh xẹt xẹt truyền ra.

Hiện tại không có thời gian để nghiên cứu thứ đồ chơi công nghệ cao này nữa rồi, hắn đút cái máy ảnh vào túi, sau đó lao về phía tên giết người nhanh như bay.

Hắn biết, đạn trong băng của hắn đã hết rồi. Nếu như không có một khẩu súng khác, cục diện mà hai bên phải đối mặc chính là cận thân bác kích?

Cận thân bác kích?

Đây là thứ mà Tần Lạc giỏi nhất. Ít nhất thì hắn cảm thấy đây là thứ mà mình giỏi nhất. Từ sau khi theo Ly học thuật bác kích của Long Tức, lòng tự tin của hắn bành trướng rất ghê gớm.

Tần Lạc lại chạy theo hình chữ S, như vậy có thể tránh bị người ta coi là bia sống.

Quả nhiên, tiếng súng không vang lên kịp thời.

Khi hắn xông vào trong rừng rậm ở đường đá, tên đầu trọc cũng lắp đạn xong.

"Muốn chết." Tên trọc cười độc ác, nhấc súng lên nhắm vào đầu Tần Lạc.

Vừa rồi hắn suýt chết dưới tay tên khốn nạn này, giờ hắn muốn cấp cho đối phương sự đãi ngộ giống như vậy.

"Người của mình mà." Tần Lạc gấp quá đành hét bừa.

Tên đầu trọc hơi ngây người, sau đó càng thêm phẫn nộ nhấn cò súng.

Cũng chính là trong nháy mắt mà khựng lại vì hoảng hốt, thân thể của Tần Lạc đột nhiên lao lên, đẩy hắn xuống đất, sau đó thì giống như một tên yêu râu xanh ép người lên tên trọc.

Bùm!

Thân thể của tên trọc mất đi sự khống chế, đạn cũng bắn lên trời.

Nhiệt độ cơ thể của Tần Lạc lên cao, tim cũng đập nhanh hơn, thở hổn hển, thò tay ra sờ mó khắp người tên trọc, sau đó ấn lên huyệt Thi nhân ở trên ngực hắn.

Huyệt Thi nhân kỳ thực là một cách gọi, chính là dùng lực ấn lên huyệt vị có thể khiến thân thể của người ta không thể động đậy giống như một người chết. Mà trên thân thể có ba mươi sáu huyệt Thi nhân, phân bố ở mỗi một bộ vị trên thân thể. Tần Lạc rất cảm thấy hứng thú với loại tri thức cổ quái này, cho nên nắm rất rõ vị trí của mỗi một huyệt.

Thân thể của tên trọc tê dại, không động đậy được nữa.

"Mày..."

Bốp!

Tần Lạc cho hắn một cái bợp tai, mắng: "Câm mõm."

Sau đó đấm một quyền lên mắt trái của hắn, rồi lại thêm một quyền vào mắt phải. Tên đầu trọc rên rỉ liên tục, nhưng lại không thể né tránh. Để mặc cho Tần Lạc làm xằng làm bậy trên người mình.

Sau khi Tần Lạc đấm thêm hai cú nữa thì cảm thấy tay đau đau. Điều này khiến hắn vô cùng tức giận. Đưa tay ra chộp một cục đá, sau đó đập cốp cốp lên đầu tên trọc. Rất tốt, lần này thì không thấy đau nữa rồi.

Tần Lạc từ trên người tên trọc bò dậy, chỉnh trang lại quần áo, mặc kệ đến tên đầu trọc đầu nở hoa nằm đó không rõ sống chết, nhanh chân chạy lên núi.

Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn đang ở bên trên. Hắn thấy tên gầy trơ xương đang đuổi theo.

------

Văn Nhân Mục Nguyệt không phải là không lo lắng cho Tần Lạc, cô ta chỉ là càng bình tĩnh quyết đoán hơn người thường mà thôi. Cô ta biết, nếu mình nhì nhèo, chỉ càng khiến sự tình thêm xấu hơn. Có khả năng là hai người đều không thoát được.

Hắn còn sống thì cô ta vui mừng.

Hắn chết rồi thì cô ta sẽ báo thù.

Có một số chuyện nếu không dùng ý chí của con người để thay đổi thì sẽ có một tâm thái thản nhiên tiếp nhận. Rất nhiều người làm không được, nhưng cô ta thì làm được.

Đây cũng là sự khác biệt giữa cô ta và những cô gái khác. Có những sự khác lạ, cũng có cả lãnh mạc vô tình.

Chạy thêm về phía trước thì chính là đỉnh núi. Cô ta đã nhìn thấy chòi nghỉ trên đó để cho du khách tạm thời dừng chân.

Nhưng, trên núi chỉ có một con đường này, nếu muốn xuống núi thì chỉ có thể từ một phía khác mà đi.

Bùm!

Đạn bắn lên phiến đã ở dưới chân cô ta, đá vụn bay tung tóe.

"Văn Nhân tiểu thư, tôi không muốn cõng cô xuống núi, cho nên cô tốt nhất là nên phối hợp một chút." Một giọng nói của nam nhân ở phía sau vang lên.

Văn Nhân Mục Nguyệt dừng bước, quay đầu lại nhìn tên nam nhân gầy như cành trúc đang từ từ bước tới.

"Bạn của tôi đâu." Văn Nhân Mục Nguyệt thấy Tần Lạc không đi theo, tim như co rút lại.

"Hắn ở phía sau." Tên gầy trơ xương nói. "Sinh tử không rõ."

Nghe thấy Tần Lạc chưa chết, Văn Nhân Mục Nguyệt khôi phục lại vẻ lạnh lùng, nói: "Anh muốn dẫn tôi đi đâu?"

"Đi rồi biết, có người muốn gặp cô." Tên gày trơ xương dùng súng chỉ vào Văn Nhân Mục Nguyệt, nói: "Tiếp tục đi về phía trước, chúng ta từ phía đối diện xuống núi. Tôi khuyên cô tốt nhất là đi nhanh một chút. Nếu không tôi cũng chỉ có thể đánh gãy chân cô rồi cõng xuống núi thôi."

Văn Nhân Mục Nguyệt không nói nhiều lời vô ích với hắn, quay người đi về phía trước. Tên gầy trơ xương quay đầu lại nhìn một cái rồi cũng nhanh chóng đi theo.

Tần Lạc đuổi theo rất nhanh, nhưng đáng tiếc là chỉ có thể đi theo ở xa xa, không có biện pháp tiếp cận.

Tên gầy trơ xương này vô cùng tinh minh, hắn một mực dùng mũi súng nhắm vào vị trí hậu tâm của Văn Nhân Mục Nguyệt. Hơn nữa, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn một cái. Tần Lạc không có vũ khí bắn xa, lại còn phải duy trì cự ly nhất định với họ, có vậy thì mới có thể tánh được sự phát hiện của tên gầy trơ xương.

Sườn núi phía đó phát sinh sự kiện giẫm đạp, nhưng lại không ảnh hưởng gì tới những du khách ở phía bên này. Trên đường cũng không gặp du khách làm phiền, tên gầy trơ xương tựa sát vào Văn Nhân Mục Nguyệt, hai người giả vờ làm tình nhân.

"Cách tôi xa một chút." Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng nói. Cô ta không quen để nam nhân đi sát mình như vậy.

"Văn Nhân đại tiểu thư, tôi biết cô xuất thân cao quý, có khả năng là nữ nhân giàu nhất trên toàn thế giới. Nhưng cô đừng quên, cô hiện tại là con tin của tôi. Cho nên, tôi khuyên cô tốt nhất là bình tĩnh một chút, nếu cô chọc tôi tức giận, tôi sẽ kéo cô vào bụi cây ở bên đường và làm một số chuyện không hay đó. Hắc hắc, cô lúc đó chẳng phải là được không bằng mất sao?" Tên gầy mặt mày bỉ ổi, nói.

"Anh dám ư?" Văn Nhân Mục Nguyệt khinh thường nói.

"..."

Văn Nhân Mục Nguyệt đã nói trúng chỗ yếu của tên đó, quả thực là hắn không dám.

Ông chủ còn đợi hắn dẫn người về, hắn nào dám chậm trễ? Hơn nữa, phía sau còn có truy binh. Hắn cũng không dám xác định là tên trọc có thể ngăn cản được tên tiểu tử mặc trường sam đó hay không.

Cho dù mình có giác ngộ cao thượng là 'chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu'. Nhưng hắn sợ rằng mình chưa kịp sờ vào đóa hoa mẫu đơn này thì đã làm quỷ phong lưu rồi.

"Mẹ nó. Nói ít thôi. Nếu không tôi sẽ không khách khí với cô đâu." Tên gầy trơ xương có chút hổn hển, nói.

Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không muốn phí nước bọt với loại người này nữa.

Bộ đàm đeo trên cổ của tên gầy trơ xương vang lên, sau khi hắn nhỏ giọng nói vào bộ đàm mấy câu thì lại giục Văn Nhân Mục Nguyệt đi nhanh lên.

Đau, mỗi bước đi đều đau.

Lặn lội đường xa ngày hôm nay khiến dưới chân của Văn Nhân Mục Nguyệt đầy bọng nước, đây là một tối mà cô ta đi đường nhiều nhất trong cả cuộc đời. Vừa rồi khi cùng Tần Lạc dạo phố không ngờ còn có thể kiên trì, thực sự là một chuyện bất khả tư nghị.

Bước tới chân núi, ra khỏi phạm vi của phong cảnh, thì thấy trên bãi đỗ xe có một chiếc Audi màu đen đã đợi ở đó, hơn nữa còn ở vào trạng thái khởi động.

"Lên xe." Tên gầy trơ xương kéo cửa sau, dùng mũi dúng dí vào lưng Văn Nhân Mục Nguyệt, nói.

Bốp!

Văn Nhân Mục Nguyệt trở tay tát cho hắn một cái, mặt lạnh tanh, nói: "Tôi đã nói rồi, đừng chạm vào tôi."

"Mẹ kiếp con điếm này... tao..."

"Được rồi. Mau lên xe đi. Boss đang đợi đó." Lái xe dùng tiếng Trung không quá tiêu chuẩn nói.

"Lên xe." Tên gầy sờ sờ vết đỏ trên mặt, hung hăng quát Văn Nhân Mục Nguyệt.

Văn Nhân Mục Nguyệt trước tiên chui vào xe, khi tên gầy cúi người chuẩn bị lên xe thì cổ sau đột nhiên căng ra, giống như là một bị cái kìm lớn kẹp lấy.

Rầm!

Tần Lạc kéo thân thể của hắn ra sau, sau đó dùng sức đập đầu hắn vào thùng xe, chỉ nghe thấy một tiếng vang truyền tới, đầu của tên gầy trơ xương và thân xe đọ sức với nhau. Và kết quả là đầu của hắn thì vỡ còn thùng xe vẫn hoàn hảo vô sự. Lần so tài này, tên gầy đã thua, thân thể mềm oặt ngã xuống đất.

Lái xe không ngờ lại đột nhiên phát sinh biến cố, giẫm mạnh chân ga, xe liền lao vút đi.

Tốc độ chạy của Tần Lạc rất nhanh, nắm lấy cửa xe rồi giật một cái, cả người cũng chui vào ghế sau, ngồi sánh vai với Văn Nhân Mục Nguyệt.

"Ồ, sư phụ, chở chúng tôi tới biệt thự của Hà gia nhé. Chính là nhà của Hà Nhược Ngu ấy, ông có biết không?" Tần Lạc nói, cứ như người ta là người lái xe taxi thật.

"..."

Tên lái xe phẫn nộ, một tay nắm vô lăng, một tay thò vào trong ngực định rút súng ra. Sau khi mở chốt bảo hiểm, nhắm thẳng ra sau rồi bắn.

Nhưng đã muộn rồi.

Súng trong tây cộp một cái rơi xuống thềm xe, mà lái xe cũng nhắm mắt ngã lên vô lăng. Khi hắn vừa chuẩn bị quay người lại, Tần Lạc đã ấn lên huyệt hôn mê ở sau cổ hắn. Chưa hết ba tiếng thì hắn không thể tỉnh lại.

"Cô không sao chứ?" Tần Lạc quay mặt sang hỏi Văn Nhân Mục Nguyệt.

"Không sao." Văn Nhân Mục Nguyệt mặt mang theo nụ cười. Khi mỗi một cô gái gặp nguy hiểm, đều hi vọng có một vương tử cưỡi bạch mã tới cứu mình. Tuy Tần Lạc không cưỡi bạch mã, nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn rất vui vẻ.

"Tôi cũng không sao." Tần Lạc nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"..."

Tần Lạc giương mắt nhìn về phía trước, nói: "Có phải rẽ không?"

Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu, xe đã sắp ra khỏi đường băng của bãi đỗ xe rồi: "Anh biết lái xe không?"

"Tôi không biết." Tần Lạc lắc đầu.

"Tôi cũng không biết." Văn Nhân Mục Nguyệt thở dài, nói.

Khuôn mặt của Tần Lạc thoáng chốc đã trắng bệch, trợn mắt lên, nói: "Cái gì? Cô cũng không biết lái xe ư? Cô... cô sao có thể không biết lái xe chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play