Tần Lạc vừa rồi đã sờ vào chân của Văn Nhân Mục Nguyệt, biết được cỡ chân của cô ta, cho nên lại tự mình giúp cô ta chọn một đôi giày vải màu lam.

Khi cô ta đổi sang mặc quần áo bình thường, cô ta giống như là một học sinh bình thường hoặc là một cô gái mà có thể tùy ý gặp trên đường. Chỉ là khuôn mặt xinh đẹp có chút quá mức mà thôi.

Khi tính tiền, tổng cộng còn chưa dùng tới hai ngàn đồng đài tệ. Văn Nhân Mục Nguyệt chắc là chưa từng mặc quần áo rẻ như thế này.

Tần Lạc từ trong phòng thay quần áo lấy bộ lễ phục mỹ nhân ngư và đôi giày cao gót ra, nói với cô nhân viên phục vụ giúp họ chọn quần áo: "Tiểu thư, nếu cô không chê thì cái này có thể tặng cho cô."

Cô gái mặt đầy vẻ kinh ngạc, sắc mắt bởi vì quá kích động mà biến thành đỏ rực, nói: "Tiên sinh thế này sao được? Tôi không thể nhận lễ vật quý trọng như vậy. Tôi có thể lấy túi cho hai vị bọc lại."

"Không cần, đối với chúng tôi mà nói thì nó là gánh nặng." Tần Lạc cười nói. "Hay là tặng cho cô đi."

"Cái này." Nữ phục vụ cũng là người kiến thức rộng rãi, tất nhiên biết giá trị của bộ lễ phục này.

Có nữ nhân nào lại không muốn có một bộ lễ phục dạ hội đẹp như thế này? Có nữ nhân nào mà lại không muốn có một đôi giày cao gót sáng lấp lánh? Có nữ nhân nào lại không muốn trở thành công chúa được hoàng tử dẫn vào sàn nhảy?

"Nhận lấy đi." Tần Lạc cười nói rồi nhét bộ quần áo và đôi giày có giá trị tới mấy trăm vạn đài tệ vào tay cô bé phục vụ.

Văn Nhân Mục Nguyệt nghỉ một chút rồi cũng tháo lam bảo thạch trên cổ xuống, đưa tay ra đeo lên cổ cô gái.

"Cái này cũng tặng à?" Tần Lạc trợn mắt lên, cho dù là hắn không biết hàng thì cũng biết thứ mà Văn Nhân Mục Nguyệt đeo tuyệt đối là có cái giá trên trời.

"Tôi không quen cô ấy, nhưng tôi nguyện ý giúp cô ấy thay đổi vận mệnh. Rất nhiều năm sau khi cô ấy nhớ lại ngày hôm nay, liệu có nhớ tới bộ dạng lúc chúng ta ở cạnh nhau không?" Trên mặt Văn Nhân Mục Nguyệt mang theo nụ cười nhàn nhạt, dưới ánh đèn của cửa hàng, có sự sáng chói kỳ diệu.

Đúng vậy, chúng ta cùng nhau thay đổi vận mệnh của một cô bé, có lẽ bọn họ sẽ quên ngày hôm nay, nhưng cô bé được thay đổi vận mệnh đó sẽ ghi nhớ cả đời.

Có người giúp họ nhớ ngày hôm nay, nhớ cái ngày đặc biệt này, đây chẳng phải là một chuyện rất đáng để ăn mừng sao?

"Đi thôi." Tần Lạc đưa tay ra.

"Đi, chúng ta đi dạo phố." Văn Nhân Mục Nguyệt đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào lòng bàn tay của Tần Lạc, sau đó hai người giống như một đôi tình nhân chui vào trong đám đông náo nhiệt.

Cô gái ôm bộ lễ phục nhẹ như cánh tằm ở trong tay đến phát ngốc, những phục vụ khác thì nhìn chằm chằm vào viên bảo thạch lập lánh như vừa lấy ra từ đầm nước đến đỏ mắt.

"Mạn Mạn, cậu phát tài rồi."

"Trời ơi, đây là sự thật ư?"

"Mạn Mạn, đây không phải là nằm mơ chứ? Chúng ta gặp được hoàng tử và công chúa à?"

Cô gái ứa lệ, nhẹ nhàng nói: "Bọn họ nhất định là hoàng tử và công chúa lưu lạc ở bên ngoài. Nhất định là vậy."

---

Tây Môn Đinh là một trong những đoạn đường phồn hoa náo nhiệt nhất của Đài Bắc, rất nhiều người mẫu quốc tế cũng thường ra vào khu vực này. Sự có mặt của những nhà tạo mẫu, nghệ sĩ, biên tập tạp chí có khứu giác mẫn duệ cũng khiến cảnh tượng trên đường ở khu đông rạng rỡ thêm không ít. Nghe nói Lâm Thanh Hà chính là khi đang đi dạo tại Tây Môn Đình mà được phát hiện ra.

Còn có không ít cửa hàng, sở đầu tư mà các nghệ sĩ điện ảnh ưa thích, thậm chí còn có nhãn hiệu mà mình tự mình sáng lập, cũng khiến khu đông, nơi bọn họ thường lưu lại trở thành khu được lựa chọn để mở cửa hàng đầu tiên. Có một số cửa hàng còn khiến không ít người không ngại khó ngại khổ, từ xa chạy tới cửa hàng của minh tinh tham quan, còn thường thấy một số du khách nước ngoài và học sinh trung học mặc đồng phục đứng ở ngoài cửa ngắm nghía, thậm chí là chụp ảnh kỷ niệm.

Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt tay trong tay, giống như là một đôi tình nhân từ nước ngoài tới du lịch, nhìn hết cửa hàng này tới cửa hàng khác, thỉnh thoảng lại dừng chân thảo luận.

"Đói không?" Tần Lạc cười hỏi.

"Hơi đói rồi." Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu, nói.

"Đi. Chúng ta đi ăn thứ gì đó." Tần Lạc nói, rồi lại kéo Văn Nhân Mục Nguyệt chạy tới một cái ngõ ở bên cạnh.

Từ xa đã ngửi thấy mui hương của các loại đồ ăn hỗn hợp lại với nhau.

Tần Lạc nhìn đám người đang ăn đồ ăn hình cái bánh, liền dẫn Văn Nhân Mục Nguyệt tới.

"Ông chủ, đây là gì?"

"Bánh hạt tiêu." Ông chủ nghe thấy khẩu âm của Tần Lạc là của nước ngoài, liền dùng tiếng Trung không quá chính tông trả lời.

"Chúng tôi muốn thử?" Tần Lạc quay đầu sang nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt.

Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu, bộ dạng rất chờ mong.

"Ông chủ, cho chúng tôi một cái." Tần Lạc vừa móc tiền vừa nói.

Bánh hạt tiêu là một trong những đồ ăn vặt đặc sắc của Đài Loan, hành tươi thơm, jăm-bông thái nhỏ, tạo thành vị ngọt bên trong vị mặn, lại rắc thêm ít hạt tiêu thơm phức lên. Bên ngoài ngoại trừ một bột nở ra, còn có thêm chút bơ, khiến cho mặt bánh xốp giòn, lại không cứng khó cắn.

Dùng bao giấy bao quanh, nhìn cái bánh hạt tiêu nóng hổi, tròn trịa phi thường khả ái, Tần Lạc đưa cho Văn Nhân Mục Nguyệt ăn trước, Văn Nhân Mục Nguyệt từ chối, nói: "Anh thử trước đi."

Tần Lạc cắn một miếng, sau đó cười nói: "Không tồi, rất dễ ăn."

"Có cay không?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.

"Không cay." Tần Lạc nói.

"Vậy sao bọn họ ăn mà toát hết cả mồ hôi thế kia?" Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ vào những người khách khác, hỏi.

"Có thể là người Đài Loan ăn cay kém." Tần Lạc giải thích. "Nào, cô cũng thử một miếng đi."

Văn Nhân Mục Nguyệt hé cái miệng anh đào ra cắn một miếng, sau đó nhai kỹ càng.

Rất nhanh, sắc mặt cô ta liền thay đổi. Trên trán xuất hiện những giọt mồ hôi trong suốt.

Nhưng chính vì thói quen vệ sinh thường ngày, cho nên cô ta không thể nhổ đồ ăn ở trong miệng ra được, chỉ cố gắng kiên trì, cố sức nuốt xuống.

"Không cay chứ?" Tần Lạc cười ha ha, hỏi.

"Nước." Văn Nhân Mục Nguyệt trừng mắt nhìn Tần Lạc. Cô ta biết rằng gã này cố ý hãm hại mình.

"Ừ, uống trà sữa trân châu không?" Tần Lạc cười nói. "Tôi thấy Yến Kinh chỗ nào cũng là dạng quán trà sữa trân châu này, hơn nữa lời quảng cáo cũng là từ Đài Loan."

"Liệu có vệ sinh không?"

"Người từ Trung Quốc tới, độc tố bình thường cơ bản đều có thể miễn dịch." Tần Lạc cười nói.

"Vì sao?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.

Thế là Tần Lạc liền kể cho cô ta nghe một câu truyện cười rất nổi tiếng trên mạng: Một học sinh Trung Quốc tới nước Mỹ du học, khi ăn cơm ở nhà hàng, đột nhiên tất cả moi người đều phát sinh nôn mửa, có hiện tượng trúng độc, toàn thân thoát lực, chỉ có học sinh Trung Quốc là vẫn an lành vô sự, còn có thể giúp cảnh sát cứu viện người bị thương. Sau cùng, khi tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông, ký giả hỏi hắn vì sao người khác trúng độc mà hắn lại không có một chút vấn đề gì, có phải là không ăn thức ăn đó không? Hắn nói, hắn có ăn, chỉ là sức đề kháng của thân thể tôi mạnh hơn người khác một chút, chút độc tố này đối với nói có thể nói là không tính là gì.

Khóe miệng Văn Nhân Mục Nguyệt hé cười, sau đó nhìn Tần Lạc, nói: "Đây chính là nguyên nhân mà anh muốn thành thần tượng à?"

"Đúng vậy. Tôi không gây ảnh hưởng được tới nhiều người thì cố gắng gây ảnh hưởng tới những người ở cạnh mình. Có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Chuyện mà tôi chưa làm xong thì rồi sẽ có người khác làm tiếp."

"Anh sao biết rằng sẽ có Tần Lạc thứ hai?"

"Nhất định sẽ có." Tần Lạc nói một cách kiên định. "Cũng nhất định phải có."

Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu, cười nói: "Chúng ta đi uống trà sữa thôi."

"Còn có rất nhiều đồ ăn vặt. Chúng ta thử từng cái một đi." Tần Lạc cười nói.

Tần Lạc dẫn Văn Nhân Mục Nguyệt uống trà sữa trân châu nguyên nước nguyên vị, ăn đường nha sườn lợn, đại kiều nhục tông, hồ lô đường, món ăn Châu Kiệt Luân. Dưới sự dụ hoặc của Tần Lạc, còn lừa được Văn Nhân Mục Nguyệt ăn đậu hủ thối.

Bọn họ tay trong tay ngắm cá vàng, xem chợ hoa, xem kịch đèn chiếu, tiến vào cửa hàng sách thành phẩm. Tần Lạc còn ở sạp hàng của một cô bé xinh đẹp chọn một cái kẹp hoa cho Văn Nhân Mục Nguyệt.

Chỉ cần là thứ mà Văn Nhân Mục Nguyệt chưa ăn, chưa thấy, chưa làm thì Tần Lạc đều dẫn cô ta thể nghiệm.

Văn Nhân Mục Nguyệt cũng buông bỏ sự cao quý và rụt rè, giống như là một con chim nhỏ vừa thoát khỏi lồng, ríu rít tung tăng đi cạnh Tần Lạc. Càng giống như một tiểu tình nhân, nhận các loại thức ăn ngon và quà tặng của bạn trai.

Một tối mỹ hảo biết bao, giống như là trăng sao còn phải đố kỵ đôi nam nữ hạnh phúc này, sớm đã trốn sau tầng mây, nhắm mắt làm ngơ.

"Tiểu thư, xin đợi đã, xin đợi một chút." Một tên báo đeo kính tay cầm một xâu hồ lô đường, đầu đầy mồ hôi chạy về phía họ.

Tần Lạc quay người lại cản trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt, cảnh giác hỏi: "Anh có chuyện gì?"

"Không có gì, không có gì lớn cả." Tên béo nói. "Vị tiểu thư này sắp gặp may."

"Ý gì vậy." Tần Lạc nói.

Tên béo nhét hồ lô đường vào miệng, dùng răng kẹp lại, sau đó thò tay vào trong túi sờ sờ, từ bên trong móc ra một cái hộp nhỏ, lại từ bên trong hộp lấy danh thiếp rồi đưa qua.

"Tôi là người truy tìm ngôi sao của công ty Tinh Thiên Địa. Tôi cảm thấy khí chất của vị tiểu thư này cực tốt, chỉ cần cô ta bằng lòng ký hợp đồng với công ty của tôi, chúng tôi có thể thông qua hoạt động lăng xê, khiến cô ta trở thành Trương Mạn Ngọc, Lâm Thanh Hà. Có biết Trương Mạn Ngọc và Lâm Thanh Hà không, rất nổi tiếng đó."

Tần Lạc mỉm cười nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, hỏi: "Một năm có thể kiếm bao nhiêu tiền?"

"Phải xem trình độ gặp may của cô thế nào. Kém thì mấy trăm vạn, tốt thì có thể là mấy ngàn vạn." Tên béo nói rất khoa trương.

"Quá ít, chúng tôi không ký." Tần Lạc cự tuyệt

"Tiên sinh, xin đừng nói đùa. Tôi nói với anh rất chân thành đấy. Anh ít nhất cũng phải hỏi ý kiến của vị tiểu thư này chứ, đúng không? Các vị trước tiên có thể không cần ký, có thể theo tôi tới công ty để xem, công ty của chúng tôi rất có thực lực."

"Thật sự là quá ít. Chúng tôi không ký." Tần Lạc nhắc lại.

"Tiên sinh, anh đừng nói đừa nữa được không ? Tôi sắp tức giận rồi."

"Tôi nói thật đó."

"Anh xem kìa, anh vẫn đang nói đùa đấy. Tôi thấy con người anh sao mà đáng ghét vậy!"

"..."

Khó lắm mới thoát khỏi sự dây dưa của tên béo, Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn nhau cười.

"Có lẽ, tôi thực sự nên đi đóng phim." Văn Nhân Mục Nguyệt cười nói.

"Ừ, cô thích hợp diễn 'Terminator' đấy." Tần Lạc nói. Khi tết âm lịch về nhà chơi, cùng Lâm Hoán Khê xem bộ phim này, cho nên nhớ rất kỹ.

"Vì sao?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.

"Bởi vì nữ nhân vật chính trong phim là một người máy." Tần Lạc cười nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play