Hoàng Kim vãn yến kết thúc tốt đẹp, Trần Tư Tuyền và Tần Lạc đứng ở cửa khách sạn nhiệt tình tiễn khách.
Mỗi một vị khách mời và ký giả tham dự đều nhận được bộ dùng thử mà Trần Tư Tuyền đã chuẩn bị từ trước, còn có một phần lễ vật giá trị không nhỏ. Chắc bọn họ sẽ không keo kiệt câu chữ mà ca ngợi bữa tiệc tối nay.
Mọi người hài lòng rời đi, chỉ có Mễ Tử An lúc ly khai là sắc mặt có chút bất hảo. Có điều, vẻ mặt này chỉ là nhắm vào Tần Lạc, còn đối với Trần Tư Tuyền thì vô cùng nhiệt tình.
"Tử An hình như có chút không vui." Trần Tư Tuyền đứng ở bên cạnh Tần Lạc, giống như là một đóa hoa tươi đang nở rộ.
"Ngủ một giấc là khỏe thôi, ngày mai ngủ dậy là cơn giận sẽ tan hết." Tần Lạc cười nói.
"Anh không tới an ủi một chút à?" Trần Tư Tuyền hỏi thăm dò. Nếu Tần Lạc thật sự tới an ủi, vậy thì chứng là giữa bọn họ có quan hệ. Nếu như Tần Lạc không đi thì chứng tỏ là giữa bọn họ không có quan hệ hoặc là tạm thời chưa có quan hệ.
"Không cần." Tần Lạc lắc đầu. "Cô ta cũng mệt rồi, để cô ta nghỉ ngơi cho khỏe đi."
"Ừ." Trần Tư Tuyền gật đầu. "Cuộc sống về đêm của Đài Loan vô cùng phong hú. Tôi dẫn anh đi thăm quan một vòng nhé?"
Tần Lạc nghĩ một chút rồi nói: "Thôi! Tối nay cô cũng mệt rồi. Hơn nữa..." Hắn chỉ vào váy dạ hội gợi cảm trên người Trần Tư Tuyền và đôi giày cao gót có tinh phiến của cô ta, nói: "Cô chuẩn bị cùng tôi đi dạo phố như thế này à?"
Trần Tư Tuyền cười cười, nói: "Tôi cũng chỉ là nói vậy mà thôi. Hôm nay đúng là mệt bã người rồi. Anh không biết, lúc nhận được điện thoại là bọn họ không thể đến, tôi lo lắng muốn chết luôn. Nếu tối nay thực sự không có ai đến, thanh danh của tôi bị hủy thì không nói, nhưng ngay cả sản phẩm của chúng ta cũng gặp xui xẻo theo. Anh và Lệ yêu tinh tin tưởng tôi như vậy, lại giao sản phẩm tốt như vậy cho tôi làm, tôi sao có thể để nó bị hủy như vậy được?"
"Không nghiêm trọng như thế đâu. Tôi tin vào năng lực của cô, cũng tin vào sản phẩm của chúng tôi. Cho dù lần này thất bại, lần sau vẫn có thể vực dậy mà." Tần Lạc cười an ủi. "Hơn nữa, hiện tại chẳng phải là không sao cả ư?"
"Đúng là không sao cả, cho nên, tôi rất cảm kích Mễ Tử An." Trần Tư Tuyền nói. "Tuy rằng tôi không thích cô ta."
"Vì sao lại không thích cô ta?" Tần Lạc nghi hoặc hỏi. Vừa rồi hai người còn thân thiết như chị em cơ mà?
"Bởi vì cô ta là tình địch của tôi." Trần Tư Tuyền che miệng cười, đôi mắt đẹp mang đầy thâm tình nhìn chằm chằm vào mặt Tần Lạc.
Con gái luôn có bản lĩnh như vậy, cùng một câu, nhưng bọn họ có thể nói ra hai loại hiệu quả.
Anh nếu coi lời họ nói là thật, vậy thì chính là thật. Anh nếu như cho rằng những gì cô ta nói là giả, vậy thì nó là giả. Bọn họ vĩnh viễn sẽ không để mình lâm vào trong hoàn cảnh xấu hổ, vĩnh viễn đều đứng ở thế bất bại.
Tần Lạc cười cười, nói: "Về đi ngủ đi."
"Ừ, tôi trước tiên sai người đưa anh về khách sạn. Tôi ở lại đây xử lý nỗi mất chuyện." Trần Tư Tuyền nói. "Sáng ngày mai tôi sẽ cùng anh ăn sáng, sau đó chúng ta vào chín giờ sẽ tới cửa hàng thể nghiệm sản phẩm. Mười giờ sẽ có bắt đầu hoạt động nghĩa chẩn. Tham gia xogn hai hoạt động này, công tác của anh tại Đài Loan kết thúc toàn bộ. Nếu như không có việc gì thì tôi có thể cùng anh đi thăm quan Đài Loan."
"Tới lúc đó rồi tính." Tần Lạc gật đầu, nói.
---
"Hoàng Kim thịnh yếun sao sáng lấp lánh, dịch thể Hoàng Kim thịnh hành tại hòn đảo ngọc..."
"Mễ Tử An với một tạo hình khác lạ tham gia hoạt động, hấp dẫn ánh mắt toàn trường."
"Phấn dưỡng da Kim Dũng, bí phương làm đẹp đến từ hàng trăm năm trước."
"Chỉ là quảng cáo hay là hiệu quả rõ ràng? Vì sao phấn dưỡng da Kim Dũng hấp dẫn nhiều minh tinh như vậy tới ủng hộ?
---
Trần Tư Tuyền mặc áo vét tay áo bảy phân, áo sơ mi màu bạc, trên cổ tay đeo đồng hồ da, lộ ra vẻ già dặn và thời thượng.
Cô ta trong tay cầm một cốc sữa bò, chỉ vào đống báo chất cao như núi, cười nói: "Đài Loan vô cùng chú trọng sự phát triển của ngành giải trí, hoạt động có minh tinh tham dự luôn có thể hấp dẫn nhiều ánh mắt, cũng có thể giành được vị trí bắt mắt nhất trên báo chí. Tối qua có nhiều minh tinh như vậy đến dự tiệc, hơn nữa hai nhân vật thuộc hàng đại tướng trong giới giải trí như Mễ Tử An và Trầm Bích Quân đồng thời xuất hiện, khiến hoạt động của chúng ta chiếm được vị trí đầu đề trong các trang báo về giải trí. Tôi có dự cảm, sản phẩm của chúng ta sắp hút khách rồi."
"Cung ứng sản phẩm vẫn theo kịp chứ?" Tần Lạc cắm đầu vào trong chén cháo, hỏi.
"Nếu chỉ thị trường Đài Loan thì vẫn có thể cung ứng được. Nhưng nếu muốn mở rộng ra Nhật Hàn và các quốc gia Đông Nam Á thì có thể là cung không kịp cầu. Tần Lạc, tôi trước giờ không ngờ rằng, một công ty bán đồ trang điểm và làm đẹp lại có thể làm được tới quy mô và trình độ như thế này."
"Bảo Khiết so với chúng ta còn cường đại hơn nhiều." Tần Lạc cười nói.
"Tôi một mực cho rằng, sự thành công của Bảo Khuất rất khó phục chế. Bởi vì bọn họ chiếm cứ một nửa giang sơn, các công ty đồ trang điểm khác rất khó chen vào. Nhưng, hiện tại tôi thấy, nếu chúng ta có thể bảo trì thế tăng trưởng như thế này, cũng không phải là không có cơ hội vượt qua." Trần Tư Tuyền nói với vẻ tràn ngập lòng tin.
"Chúng ta và nó về mặt chức năng sản phẩm vẫn có chút khác biệt. Chúng ta chủ yếu là chiếm mảng thẩm mỹ, mà bọn họ thì chủ yếu là làm vật dụng thường ngày. Tạm thời chưa thể hình thành cạnh tranh."
Trần Tư Tuyền cười hi hi nhìn Tần Lạc, nói: "Anh luôn thích né tránh vấn đề. Cạnh tranh là điều khó tránh, rồi sẽ có một ngày cạnh tranh sẽ đến."
"Tới rồi hẵng nói." Tần Lạc dùng khăn lau miệng, nói: "Đi thôi, chúng ta đi tới cửa hàng thể nghiệm sản phẩm."
"Anh chuẩn bị tâm lý thật tốt đi." Trần Tư Tuyền cười giảo hoạt, nói.
Khi bọn họ lái xe tới cửa hàng thể nghiệm sản phẩm ở trung tâm Thiên Thành của Đài Bắc, nhìn thấy dòng người chen chúcxếp hàng đợi được tiến vào thể nghiệm, Tần Lạc mới minh bạch vì sao Trần Tư Tuyền lại nói bảo hắn phải "chuẩn bị tâm lý thật tốt".
"Cô đã biết từ trước rồi à?" Tần Lạc nhìn đoàn người lố nhố ở trước cửa, cười khổ, nói.
"Trợ thủ đã gọi điện cho tôi từ trước rồi, lúc chín giờ, trong cửa hàng đã chật kín người. Chỉ mới qua nửa tiếng mà lại tụ tập thêm nhiều người như vậy. Chúng ta làm thế nào mà vào được đây?"
"Đây là vấn đề của cô." Tần Lạc nói. Nhìn Âu Dương Lâm câm như hến đang ngồi ở hàng ghế sau, thầm nghĩ, dẫn tên này tới Đài Loan đúng là không tồi. Hôm nay phỏng chừng hắn có thể giúp đỡ được đấy. Nếu tất cả mọi người đều là do một mình mình chẩn trị, vậy thì sẽ mệt chết mất.
Tần Lạc và Trần Tư Tuyền vừa xuống xe, lập tức bị người tinh mắt xuất hiện.
"Trần Tư Tuyền tới rồi, còn có cả bạn trai của cô ấy nữa!"
"Ồ, bọn họ chính là nam nữ chính trong "cả đời vẽ lông mày cho nàng".
"Anh chàng đẹp trai vẽ lông mày à? Anh chàng đẹp trai vẽ lông mày ở đâu?"
Hai người vừa thò đâu ra lại vội vàng chui vào xe. Đóng chặt cửa xe lại.
Trần Tư Tuyền trước tiên gọi điện thoại cho trợ thủ ở trong cửa hàng, bảo họ dẫn mấy nhân viên công tác ra đón tiếp.
Sau đó, Trần Tư Tuyền mới mở cửa xe ra. Dưới sự vây quanh của bốn cô gái trẻ tuổi mặt đồng phục, mấy người mới giết ra được một con đường, thành công tiến vào cửa hàng.
Trong cửa hàng sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, bài xong bàn để chẩn trị. Dưới yêu cầu của Tần Lạc, lại lâm thời tăng thêm một cái bàn nữa.
Thế là, Tần Lạc và Âu Dương Lâm mỗi người một bàn, bắt đầu án chiếu theo thứ tự người trước người sau mà mời khách vào chẩn trị.
"Tần Lạc tiên sinh, tôi nhìn thấy trên truyền đơn, nói anh là trung y vô cùng lợi hại, anh có phải là bệnh gì cũng trị được hết phải không?" Xếp ở vị trí đầu tiên là một nữ nhân trung niên ăn mặc rất đẹp.
"Cũng có bệnh không trị được." Tần Lạc cười nói.
"Bụng tôi không khỏe, mỗi khi kinh nguyện đều rất đau."
Tần Lạc đưa tay ra bắt mạch cho bà ta, lại quan sát biểu chứng của ngũ quan, sau đó cúi đầu viết phương thuốc.
"Mỗi ngày sắc một thang. Sáng tối uống một lần, một tháng là có thể khỏi." Tần Lạc đưa phương thuốc trong tay ra.
"Thế là được à?" Nữ nhân có chút không dám tin, hỏi.
"Thế là được rồi." Tần Lạc gật đầu.
"Đây không phải là lừa người sao? Trị bệnh mà dễ dàng như vậy à?" Nữ nhân vẫn không bằng lòng rời đi, mặt mày hoài nghi, nói.
"Tôi vì sao lại phải lừa bà?" Tần Lạc nhìn nữ nhân trung niên, hỏi.
"Anh, anh căn bản không biết trị bệnh. Cho nên mới viết linh tinh. Mấy ngày sau, thân thể của tôi không khỏe thì biết làm sao?" Nữ nhân trung niên nói.
"Chính vì trị bệnh quá nhanh cho nên thành không biết trị bệnh à? Đây là logic kiểu gì vậy?"
"Anh dù sao cũng phải nói cho chúng tôi biết rằng rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, chúng tôi sinh bệnh gì, đâu phải qua loa như thế được."
Tần Lạc cười cười, nói: "Bà mỗi lần tới kỳ kinh có phải là máu ít mà kéo dài không?"
"Đúng vậy." Nữ nhân trung niên gật đầu, bị một nam nhân chỉ ra ẩn tật trong thân thể của mình, bà ta vẫn có chút xấu hổ.
"Có lúc đến sớm, có lúc lại trễ, không có thời gian cố định. Đúng không?"
"Đúng vậy." Nữ nhân trung niên bắt đầu có chút kinh ngạc. Cậu bé này chỉ sờ sờ tay của mình, không hỏi vấn đề gì mà sao lại biết vậy?
"Khi bà con trẻ, từng phá thai một lần. Hơn nữa còn là dược lưu. Tôi nói có sai không?"
"..."
Không thể nào? Hắn ngay cả chuyện này cũng biết sao?
Những người vi quan mặt mày đầy vẻ kích động, cảm thấy mình tìm được danh y rồi. Mà có một số nữ nhân thì co rút người lại, có người giả vờ nhận điện thoại, hét alo alo rồi chui ra khỏi dòng người.
Trước mặt tên ma quỷ này, bí mật gì cũng lộ hết, có còn để người ta sống nữa không? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Tần Lạc nói với nữ nhân trung niên sắc mặt đang đỏ bừng: "Bà là máu ứ lúc dược lưu không được bài tiết sạch sẽ. Chúng ứ trong cơ thể tạo thành khối sưng. Bà có thể ấn vào bụng dưới của mình, có phải là hơi đau không?"
Nữ nhân án chiếu theo sự phân phó của Tần Lạc, đúng là cảm thấy đau đau.
Tần Lạc chỉ vào tờ giấy ở trong tay nữ nhân, nói: "Phương thuốc này chính là để bài độc tan ứ cho bà. Điều trị một đợt là có thể thuyên giảm."
"Cám ơn." Nữ nhân trung niên xấu hổ nói, cho vừa cảm kích lại vừa xấu hổ.
Tần Lạc nhìn đám người xếp hàng ở phía sau, cười nói: "Tôi nghĩ, các vị nhất định hi vọng tôi lúc chẩn trị cho các vị sẽ im miệng, không nói gì hết. Đúng không?"