"Từ trước đến giờ chưa từng có….chưa từng có." Lệ Vĩnh Cương cười ha hả nói: "Tần Lạc này đúng là thú nhân."

"Hiệu trưởng, liệu trường mình có bị ảnh hưởng xấu không?" Phó hiệu trưởng lo lắng hỏi

"Ảnh hưởng gì cơ chứ?" Lệ Vĩnh Cương hỏi lại

"Thầy giáo ngang nhiên bày tỏ tình cảm với học sinh, có thể ảnh hưởng đến tập tục hay không?"

"Vậy thì sao? Chúng ta không phản đối, pháp luật nước ta đâu quy định thầy giáo và học trò không được yêu nhau." Lệ Vĩnh Cương nghiêm túc nói.

"Những quy định cứng nhắc của nhà trường đã làm hạn chế nhiều, làm ảnh hưởng nhiều đến học sinh. Càng có nhiều quy định sẽ ảnh hưởng đến khả năng tư duy và sáng tạo của chúng. Chúng ta phải sống thực tế ? Những khẩu hiệu của trường có quá đơn giản không? Hàng năm chỉ xuất hiện có vài nhà kinh tế học ưu tú, chính trị gia kiệt xuất, nhiều nhân tài trên phương diện kiến trúc và văn nghệ?"

Mọi người đều thấy Lệ Vĩnh Cương che chở cho tình cảm của Tần Lạc, không hề có ý kiến nghiêm trị hoặc phản đối.

Vì thái độ khoan dung của Lệ Vĩnh Cương nên tin truyền được lan đi rất nhanh. Mọi người trong khoa đều biết chuyện tình của Tần Lạc và nữ học trò.

Mà Vương Cửu Cửu vốn là cô gái trung y, ở học viện nàng có chút tên tuổi, trở thành ngôi sao của trường. Bất kể đi đến đâu đều có thể nghe đầy đủ những lời bàn tán về nàng.

Có người hâm mộ, có người đố kị, nữ học trò thương tâm chưa có dịp thổ lộ với Tần Lạc.

Trái lại, các nam sinh lại vui vẻ tiếp nhận sự thật này, hơn nữa họ lại cảm thấy Tần Lạc thật sự là một người đàn ông. Vốn thầy và trò yêu nhau là điều cấm kỵ, tất cả mọi người đều biết nhưng hắn vẫn làm. Là người lãnh đạo nhà trường với hàng ngàn học sinh hắn thừa nhận tình cảm chân thực của mình

Chuyện này quả thật khiến xôn xao trong nội bộ nhà trường, mặt khác cũng làm xã hội cũng phải quan tâm.

Sáng hôm nay, tất cả người dân đều thấy bài báo: "Ai là thần tượng của cô?" trên tờ nhật báo Hoa Hạ.

Trong lòng cô có thần tượng không? Tôi có.

Lúc ba tuổi, thần tượng của tôi là áo biệt mạn. Vì tôi nghĩ không gì là không làm được. Khi bị té ngã thì bền gan vững chí cố đứng dậy, chỉ cần có chút ánh sáng hắn lại tự cứu mính và cứu vớt cả nhân loại.

Khi mười hai tuổi, thần tượng của tôi là thánh đấu sĩ Tinh Thỉ. Họ trung thành, dũng cảm, tràn đầy hy vọng và sức sống. Hơn nữa mỗi người đều anh tuấn suất khí. Có cô gái nào có thể cự tuyệt khỏi sự hấp dẫn đó chứ?

Mười sáu tuổi tôi thích Tam Mao, thích họ Mộ Dung, Quỳnh Dao, thích Lý Bích Hoa tinh tế, khéo léo. Bằng bút pháp sắc bén, mượt mà các nàng đã khơi dậy trái tim tôi. Họ làm tôi khóc, tôi liền khóc, làm tôi cười, tôi liền cười.

Tôi còn thích Lưu Đức Hoa, Phùng Tiểu, Lý Liên Kiệt mỗi người có một tính cách riêng biệt.

Khi hai mươi sáu tuổi, tôi lại có thần tượng mới.

Đúng vậy, tôi chỉ có hai mươi sáu tuổi.

Tôi có thân thể khỏe mạnh, không bệnh, không tai ương, có gia đình hạnh phúc, công việc như ý. Đây là giai đoạn đẹp nhất đời tôi. Tôi đang chờ đợi mối tình đẹp sẽ đến, tôi sẽ đón nhận những gì đẹp nhất bằng cả trái tim nhiệt huyết.

Nếu như không có lần này, đến giờ tôi cũng sẽ không nghĩ tới, như vậy tôi sẽ đến gần cái chết

Bệnh siêu virut Mosquito, một loại dị chủng sát thủ đoạt mệnh. Vào thời điểm đó nó đại diện cho cái chết vì không có kháng sinh và vắc xin phòng bệnh.

Thật không may, tôi từng mắc phải bệnh Mosquito.

Tại nơi một khắc, đầu óc của tôi trống rỗng. Tôi chỉ biết tôi muốn chết. Tôi muốn chết.

Mấy ngày này tôi suy nghĩ lại, nếu gặp lại tình huống như thế tôi sẽ hành động thế nào?

Cứu? Không có thuốc nào cứu chữa. Không còn cách nào. Nếu mà cứu chữa thất bại, lần này sẽ gánh vác trách nhiệm. Khi ấy sinh mạng cùng danh dự sẽ rơi vào địa ngục.

Không cứu? Suy cho cùng đó là một mạng sống. Nàng có cha mẹ, người thân, bạn bè. Với lại nàng không muốn chết. Nàng muốn sống.

Trong đầu xuất hiện ý niệm liên quan đến sinh tử của một người

Khi danh dự cá nhân cùng sinh mệnh người khác đặt trên cùng một hoàn cảnh, bạn sẽ chọn lựa như thế nào?

Trong thời khắc quan trọng hắn đã không màng tới danh dự của mình cứu tôi. Hắn cũng không tin phương pháp điều trị đó đã cứu được tôi.

Đối với những người khác tôi chỉ là người bình thường. Lời văn không hoa mỹ, hành động chưa cao siêu, nên tôi vẫn chưa làm cảm động được lòng người như phim ảnh từng làm, lại càng không có nhiều tiền để giúp đỡ nhiều người.

Thế nhưng, đối với cha mẹ, tôi là tất cả của họ. Trong lòng họ, tôi còn quan trọng hơn so với những người họ sùng bái.

Tôi cảm kích khi tôi còn tiếp tục sống, có thể nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của cha mẹ tôi. Tôi cảm kích khi được uống canh gà do chính tay cha nấu, tôi có thể làm việc, theo bạn bè đi dạo phố, thậm chí tôi còn định nói một hồi cũng chẳng oanh liệt, lại sưởi ấm tâm hồn luyến ái.

Tôi cảm kích Tần Lạc. Hắn cho tôi mọi thứ!

Tôi cảm kích Tần Lạc. Hắn khiến tôi tìm được thần tượng mới!

Tác giả ký tên trên tác phẩm này vốn là người phi thường nhưng tên gọi rất bình thường: "Lưu Ngọc". Thế nhưng bên cạnh chữ ký còn có một hàng chữ nhỏ làm mọi người chú ý: Phó Vân Điền thành viên đội chữa bệnh người do mắc phải siêu vi rút Mosquito.

Nếu không phải Lưu Ngọc tiết lộ, không ai sẽ nghĩ đến giữa đường như vậy lại xảy ra chuyện như thế. Mọi người lại càng không nghĩ tới trên đường mà có người bị bệnh do muỗi cắn.

Khi tính mạng và danh dự cùng xuất hiện, bạn sẽ chọn lựa như thế nào?

Ở đây không chỉ Lưu Ngọc tự hỏi chính mình mà hỏi cả mọi người.

Nếu là bạn, bạn phải làm như vậy?

Bài báo này một khi được phát hành ra lập tức gợi ra nhiều tranh luận liên quan đến đạo đức và trách nhiệm. Có vô số người ca ngợi Tần Lạc, ủng hộ Tần Lạc bằng cách gửi thư cảm ơn, hoặc gửi thư yêu cầu đến ban biên tập nhật báo Hoa Hạ. Đầu tiên là người trong tập thể. Tiếp đó là hàng vạn người trên thế giới, trong một đêm đã hơn mười vạn người hâm mộ.

Danh tiếng của Tần Lạc vì bài báo này một lần nữa được đẩy lên cao. Hôm nay ở y hoạn vô cùng khẩn trương, hắn xuất hiện như ánh bình minh rực rỡ khiến người ta thấy được niềm hy vọng.

Lần này, Cừu lão gia có thể dùng một viên "tiên đan" trị liệu tăng trưởng nguyên khí. Tần Lạc từ trong phòng đi tới, đầu đầy mồ hôi.

Cừu Yên Mị đi tới lấy khăn lau mồ hôi trên trán Tần Lạc. Tần Lạc lui từng bước về sau cười nói: "Tôi tự mình đến đây không biết ngượng cảm phiền chị Cừu".

"Cậu chê tôi hoa tàn ít bướm à?" Cừu Yên Mị cười quyến rũ nói: "Thế nào tình hình ông tôi hiện giờ tốt hơn nhiều chưa?"

"Không tệ, thời gian phát bệnh lần này quá ngắn, với lại không có những phản ứng dữ dội như vài lần trước. Tình hình đang có chiều hướng tốt. Loại này chỉ cần tinh thần có dấu hiệu chuyển biến tốt là vẫn còn hy vọng. Tần Lạc gật đầu nói: "Cụ có nói qua không?"

"Nói qua?" Trần A Phúc là người hầu của cụ. Khi tôi hỏi người này, vẻ mặt cụ có chút phân nộ." Cừu Yên Mị đáp.

"Chị có cách gì?" Tần Lạc hỏi Cừu Yên Mị

Cừu Yên Mị xoay qua bác sĩ David cười cười, nhỏ giọng nói: "Tôi nghi hắn chết có vần đề."

Tần Lạc gật đầu nói: "Tốt nhất chị trực tiếp hỏi lại một lần nữa. Nói như vậy cho rõ chuyện có thể biết được cụ e ngại cái gì. Tìm được nguyên nhân mới có biện pháp giải quyết sự sợ hãi trong tiềm thức của cụ."

Cừu Yên Mị gật đầu nói: "Được. Tôi biết làm như thế nào mà.".

"Nếu không có việc gì nữa, tôi phải đi trước". Tần Lạc nói.

Suy nghĩ một chút lại căn dặn: "Tiếp tục theo đơn thuốc, cho cụ uống thuốc bổ. Hiện giờ, cụ một tuần mới phát bệnh một lần, tần suất giảm rõ rệt. Chứng tỏ thuốc bổ vẫn còn có tác dụng. Vài ngày sắp tới, tôi không lại đây được, có thể phải đi xa nhà một chuyến."

Cừu Yên Mị cười duyên nói: "Cậu sẽ không vì phiền toái mà tránh né chứ? Thế nào? Cảm giác làm người nổi tiếng cũng không tệ chứ? Hiện tại mọi người sùng bái cậu như thần tượng."

Tần Lạc cười nói: "Người khác không muốn làm như tôi cho nên họ nghĩ tôi là thần tượng. Nếu người khác cũng đều sẵn lòng làm như vậy, mọi người liền cảm thấy bình thường, cũng sẽ không phải xem tôi là thần tượng."

Cừu Yên Mị gật đầu nói: "Tần Lạc, cậu là một quái nhân. Đôi khi, tôi nghĩ làm sao để có một người như cậu? Tôi thật may mắn có một người bạn như vậy".

Thấy Tần Lạc cười, Cừu Yên Mị giả vờ tức giận nói: Cậu… đó là thái độ gì? Tôi thừa nhận ở vị trí của tôi, mỗi ngày phải nói rất nhiều nghĩ một đằng nói một nẻo. Nhưng tôi thực lòng nói. Tôi thực may mắn có người bạn như vậy."

"Tôi cũng vậy." Tần Lạc cười nói:

Cừu Yên Mị tiễn hắn ra cổng, chiếc xe màu bạc chậm rãi tiến đến.

Cừu Trọng Mưu ấn xuống song xe, quay qua Tần Lạc gật gật đầu.

Đây là Tần Lạc đầu một hồi ở Yến Kinh đụng tới Cừu Trọng Mưu, vài lần trước lại đây chữa bệnh cho Cừu lão gia, từ đó đến giờ không thấy hắn nữa. Xem ra vết thương ở chân cũng đã khỏi, hơn nữa cũng trở nên thông minh hơn. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tần Lạc gật đầu với hắn, sau đó xoay người hướng đi đến tiểu khu.

"Cảm thấy hắn rất có sức hấp dẫn?". Cừu Trọng Mưu đem xe đứng ở cổng cùng Cừu Yên Mị nhìn bóng Tần Lạc đi xa.

"Bất kể thực lực và trí lực anh cũng không thể bằng như cậu ta." Cừu Yên Mị có phần không tốt nói.

Tiếp theo, nàng đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm Cừu Trọng Mưu nói: "Đừng tưởng tôi không biết chuyện mờ ám của anh. Tôi cảnh cáo anh không được chạm đến cậu ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play