Tần Lạc sở dĩ hai ngày mới lại đây, bởi vì hắn biết, một khi vận dụng nhập thần chi cảnh, hắn sẽ rơi vào kết quả toàn thân thoát lực cho nên, trước khi đến, hắn phải giải quyết toàn bộ mọi việc cho ổn thoả. Thí dụ như lần này, thời điểm Tần Lạc ra ngoài dẫn theo hai thứ một là quần lót, hai là áo tắm. Bằng không lại như lần trước nằm hai ngày trên giường.

Tần Lạc theo phía sau Ly, lần thứ hai lại đi vào tiểu viện Long Vương trụ, ở cổng tiểu viện một lần nữa hắn gặp lạp tháp lão nhân – người đã tặng hắn thẻ bài. Long Vương khoác quân áo ba-đờ-xuy màu vàng vừa dày vừa nặng, hắn lười biếng nằm ngủ trên chiếc ghế lớn, còn thoáng nghe được tiếng ngáy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tần Lạc bình tĩnh dừng bước, cúi đầu về hắn.

Ly đứng ở một bên, đợi cho Tần Lạc đứng dậy, liếc nhìn hắn một cái, sau đó lại đi trước dẫn đường.

Long Vương vẫn đang nằm ở phòng khách đối diện cửa viện, chỗ này dường như ánh sáng dồi dào, không khí cũng mới mẻ. Long Vương nhìn Tần Lạc vui vẻ trước sau như một. Một khoảng thời gian kết giao, quan hệ của hai người vừa là thầy vừa là bạn. Thời điểm Long Vương tê liệt ở giường, tâm tính khá bình thản, khí bá đạo hạn chế trông như một ông lão.

Cho nên, thời gian tại đây Tần Lạc mới có thể đi vào thế giới nội tâm hắn. Duyên số, có đôi khi giống như nam nữ yêu đương. Sớm một bước không được, muộn một bước cũng không được.

"Tần Lạc, con vừa lập công." Long Vương cười ha hả nói.

"Con thấy đó là một điều kỳ diệu. Người ngoài không biết nhưng chắc sư phụ rõ ràng hơn cả." Tần Lạc khiêm tốn nói. Hắn tiến lên gõ tay lên tứ chi Long Vương, hỏi: "Gần đây cảm giác của sư phụ như thế nào?"

"Ly không nói cho con sao?" Long Vương hỏi.

"Nói cho con biết cái gì?"

Long Vương đặt lên tay ghế, ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng cử động, tiếp theo ngón giữa, ngón áp út, các tay nhỏ bé vểnh lên, chỉ có ngón tay cái không linh hoạt, nói cách khác bốn ngón tay trái của Long Vương hoàn toàn có thể cử động.

"Như thế thì tốt lắm." Tần Lạc kinh ngạc nói.

"Mấy ngày nay, không có con ở đây, sư phụ dựa theo phương pháp mát xa của con. Thân thể sư phụ có những biến chuyển tác dụng cao, sư phụ không nghĩ tới những ngón tay của mình có thể cử động được." Long Vương sang sảng cười nói. Thân thể bệnh tật hy vọng có thể chữa khỏi, trạng thái tinh thần của hắn càng ngày càng tốt.

Tần Lạc hiểu được, Trung Y có nói rằng nhất thông đả bách thông. Chính mình dùng nguyên khí bên ngoài để giải khai kinh mạch của sư phụ, mà thân thể Long Vương lại là một cao thủ võ thuật. Sư phụ có thể mượn khí lực trong cơ thể mình giải khai cho các bộ vị cũng không có gì kỳ lạ.

"Tại sao cô không nói cho tôi biết?" Tần Lạc xoay người hỏi Ly. Người con gái này vẫn nhẫn nại không đem tiết lộ điều gì.

"Anh không có hỏi tôi?" Ly bĩu môi nói. Nàng đang thưởng thức, chơi đùa với con dao nhỏ trên tay

Tần Lạc chẳng muốn chấp nhặt với cô gái này, quay về phía Long Vương cười nói: "Sư phụ, bản thân người phải sử dụng khí công tiếp tục trị liệu. Con sẽ dùng kim châm thông đạo khí giúp người khai thông một ít, sau đó người dùng sức ở bên trong. Chúng ta nội ứng ngoại hợp, nếu không có bất ngờ xảy ra, có lẽ khoảng tháng ba sau, sư phụ có thể cử động tứ chi trở lại. Đương nhiên, nếu muốn khôi phục như trước kia cần phải trị liệu theo từng bước để phục hồi chức năng.

"Sư phụ tin tưởng con có thể mang đến chuyện lạ." Long Vương cười gật đầu.

Tần Lạc liền nói với Ly: "Đem chậu nước ấm lại đây."

Ly biết chỉ là trò đùa của Tần Lạc, rõ ràng có y tá mà hắn lại không gọi, mỗi lần gặp hắn đều bắt nàng làm tạp dịch. Thế nhưng, quan hệ giữa hắn và cha dượng mới là quan trọng, nàng cũng không có so đo quá nhiều. Nghe Tần Lạc nói vậy, nàng nhanh chóng chạy đi lấy nước.

Tần Lạc lấy hộp kim châm, bắt đầu châm cứu tiêu độc.

"Bọn họ nói ghi công cho con. Họ sang đây hỏi ý kiến sư phụ. Sư phụ đã giúp con đuổi đi." Long Vương lên tiếng nói: "Chúng ta không quỵ luỵ họ, cũng không hám lợi. Khi dùng thẻ bài Long Tức kia, không ai dám làm khó dễ đồ đệ quý của sư phụ."

"Cám ơn sư phụ." Tần Lạc cười nói tạ ơn.

Lần trước, châm cứu chính là huyệt vị thủ tam lí trên tay trái của Long Vương, hiệu quả rõ rệt vì thế Tần Lạc cũng không tùy tiện đổi huyệt vị khác.

Lúc này, Tần Lạc đang châm tại chính huyệt vị này.

…..

Tần Lạc mở to mắt, đúng lúc có một tia sáng đi qua, chiếu vào trong bức màn không quá kín, không kiêng nể gì, Tần Lạc hoan hô nhảy nhót.

Mùa đông u ám tại Yến Kinh cuối cùng đã trôi qua, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, tiếng chim chóc ở ngoài cửa sổ đang ngâm nga ca khúc không tên. Toàn thân Tần Lạc bủn rủn mệt mỏi, cơ thể yếu ớt có thể nghe thấy được các loại tiếng động, thế nhưng nghe rất êm tai.

Tần Lạc nâng đầu mình nhìn lướt qua, phát hiện trong phòng không có một bóng người.

"Ly. Ly" Tần Lạc cất tiếng.

Không ai trả lời. Giống như cả phòng đều trống rỗng.

Tần Lạc cười gượng. Chính mình muốn đi tiểu, làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ cô không hiểu được, mỗi người đàn ông sáng sớm đều có nhu cầu này sao?

Ở cùng cô ấy, Tần Lạc cảm thấy bất tiện. Tần Lạc cảm thấy cô gái này tay chân vụng về, nên không người đàn ông nào dám cưới cô ấy.

Tần Lạc nghĩ có thể nhịn thêm chốc lát, thế nhưng nước tiểu lại như cơn hồng thuỷ muốn phá tan môn hạ phun ra, không thể nào hoãn được nữa.

Vì tránh cho bi kịch sau mười mấy năm ngăn cách lại phát sinh bệnh đái dầm, tiểu bên giường của người khác, cho nên Tần Lạc quyết định tự mình giải quyết vấn đề, nhưng vấn đề này vô cùng nghiêm trọng.

Thân thủ nắm chặt tay, toàn thân mềm nhũng, căn bản không thể sử dụng lực.

Hai chân Tần Lạc không chịu nổi, hắn nghĩ phải cố gắng nhiều hơn, kỳ vọng có thể đứng dậy. Thế nhưng hy vọng thì tốt đẹp nhưng sự thật luôn tàn khốc, hắn hiện giờ như là bị hải triều đẩy vào bờ cát, bắn ra bắn ra bắn ra nữa, nhưng hắn vẫn bất động tại chỗ.

Tay và chân Tần Lạc không cử động được, hắn đành dựa vào hơi sức của cơ thể. Hắn tập trung sức lực ở phía trên, đem toàn thân chống trên giường, nhưng đều vô dụng

Hổn hển….hổn hển

Chỉ vừa làm ít như vậy thôi, Tần Lạc đã mệt thở hồng hộc.

Hắn biết thân thể của mình lại mất sức một lần nữa. Cũng như lần trước, là do bên trong hắn gây nên thoát lực ra ngoài. Ngay cả trong xương cốt bên trong trí lực cũng bớt thời giờ. Không có biện pháp khác, chỉ có tĩnh dưỡng mới có thể khôi phục lại được

Ánh mắt Tần Lạc đảo chung quanh phòng, hy vọng có thể tìm kiếm dụng cụ hỗ trợ

Rất nhanh hắn phát hiện có một chai nước khoáng trên bàn. Bên trong chai còn lại non nửa, có thể là Ly đã uống một nửa..

Tần Lạc trong lòng vui vẻ, liền đưa tay với lấy cái chai. Hắn đành phải giấu cái chai vào trong bụng.

Tiếp theo hắn trùm chăn lại, cởi quần, đem miệng chai nhắm ngay "vòi phun".

Hắn bị kìm nén lâu, nhưng lại tiểu không được.

Tần Lạc cắn chặt răng, dùng hết sức phần tác động vào bụng, lập tức như như dòng hồng thuỷ làm vỡ đê, khối nước tiểu chứa đựng đã lâu trong bụng liền nối tiếp nhau chui qua cái chai.

Tần Lạc sản khoái nhắm hai mắt lại, hắn chưa từng nghĩ tới đi tiểu cũng là một việc hạnh phúc.

Anh ……..

Cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, trong tay bưng bàn ăn, chén đĩa, cháo gạo kê và bánh mỳ trắng. Ly đang đứng ở cửa, vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn thấy Tần Lạc, cô ta cảm thấy ngượng ngùng.

Ngoài cửa sổ, phong cảnh lùi dần về phía sau, giống như ảnh ngược của băng ghi hình màu xám.

Tần Lạc im lặng không nói lời nào, cũng không cười, ngay cả ánh mắt cũng không dám đối diện Ly.

Thân thể hắn vẫn mềm nhũn như cũ, tinh thần thoạt nhìn cũng không tốt. Hắn phải rời khỏi, nhất định là phải rời khỏi. Không đi không được. Ai không cho hắn đi hắn liều mạng với người đó.

Hắn không thể đứng trước người này. Bởi vì mỗi khi tầm mắt của Ly hướng về hắn, hắn đều có cảm giác như ngàn cây kim đâm vào hắn rất khó chịu.

Ông trời ơi, Quan Thế Âm Bồ Tát Như Lai phật tổ ơi, rốt cuộc tôi gây nên nghiệt gì mà các người đối xử với tôi như vậy?

Tôi đã làm chuyện xấu chưa? Chưa hề?

Tôi đã thấy chết không cứu sao? Chưa hề?

Tôi ham tiền tài hưởng lạc ư? Chưa hề?

Tôi háo sắc ư? Chưa hề….. Được rồi. Tôi thừa nhận rằng tôi thích nhìn các cô gái đẹp. Thế nhưng đó là tôi bị ép buộc?

Tôi chưa làm gì có lỗi với quốc gia có lỗi với nhân dân, thỉnh thoảng có đem ngồi ở bên lề đường cái trong khi có ông cụ bà cụ băng qua đường. Nhưng sao lại có thể đối xử với tôi như vậy?

Các người nói đi các người nói đi…

Tần Lạc hò hét, hắn là một người đàn ông yếu đuối, trong lòng hắn giông tố nổi lên.

Ly cất tiếng nói: "Lẩn này trị liệu có hiệu quả không?"

"Tự mình đi mà xem."

"Trước khi anh đi cần phải nói với dượng một tiếng."

"Cô nói đi"

"Tôi cảm thấy… ."

"Tôi mệt mỏi không muốn nói" Đang nói chuyện hắn bỗng nhắm hai mắt lại.

Dát!

Xe Hãn Mã phanh gấp, cũng may Tần Lạc buộc dây an toàn nếu không đề phòng kịp thì đầu đã va vào cửa kính.

Ly nắm cổ áo Tần Lạc kéo đến trước mặt mình nói: "Nhìn thấy tôi không"

"Không thấy."

Ly buông lỏng hai tay, sau đó cô bấu vào mặt Tần Lạc, hung hăng vân vê mặt hắn nói: "Nhìn vào tôi!"

" Không nhìn!"

"Nhìn vào tôi." Ly lại dùng sức.

Tần Lạc khóc, tủi thân nói: "Cô rốt cuộc muốn gì ở tôi? Đừng làm như vậy. Đau quá."

"Anh sợ cái gì? Ngượng ngùng cái gì? Tôi là con gái không để ý, còn anh là con trai mà có gì để ý? Chỉ có việc nhỏ như thế này thôi. Cũng không phải trước kia chưa từng thấy qua.

Tần Lạc nổi giận

"Cô nói cô đã từng thấy rồi, tôi có thể không cần làm bộ ư?"

"Cô bảo việc là nhỏ nhưng tôi không thể không để ý."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play