Vương Cửu Cửu không biết đến cái tin đồn "gấu không ăn thịt người chết" đó. Mà cho dù nàng có biết đi chăng nữa thì cũng không dám sử dụng cách đó đâu.
Con gấu đó cứ chạy ngay sau đít không xa, nhưng rồi con mồi đột nhiên nằm bất động trên đất, nhỡ nó tức giận lại giẫm lên người mấy phát thì làm thế nào? Nguồn truyện: Truyện FULL
Chạy!
Chạy!
Chạy!
Đây là việc duy nhất mà Vương Cửu Cửu có thể làm bây giờ, và đây cũng là việc duy nhất mà tiềm thức của nàng biết.
Trong lúc chạy trốn thì mũ nàng bị bay mất tự lúc nào, chiếc dây cột tóc cũng bị đứt đôi, khiến cho mái tóc dài đen óng ả của nàng tung bay trong gió. Nhìn cảnh Vương Cửu Cửu chạy xuyên rừng cây như vậy trông chẳng khác nào yêu nữ trong rừng cả.
Quần áo bị xé rách bươm, lộ ra một màu ra trắng bóc và cặp đùi thon dài quyến rũ. Trên mặt và trên mình có không biết bao nhiêu là vết thương, nhưng nàng cản bản là không để ý đến mấy thứ đó.
Đây là một trò cá cược bằng sinh mệnh của mình. Chạy nhanh thì sống, chạy chậm thì chết.
Quy tắc rất đơn giản nhưng lại vô cùng tàn khốc.
Nàng lớn lên trong khu quân đội, từ bé đã bắt đầu rèn luyện thân thể cùng cha mình, vì vậy mà nàng có một sức khỏe rất tốt, không những thế còn có thể đi hẳn một bài quyền trong quân đội một cách sinh động nữa.
Nhưng giờ đây thì nàng thực sự là mệt lắm rồi.
Tốc độ của nàng chậm lại rất nhiều, bắp chân trở nên mềm nhũn, bắt đầu run lên lẩy bẩy, giờ đây, chỉ cần một sợi dây rừng nhỏ thôi cũng có thể làm cho nàng phải ngã quỵ. Vẻ mặt nàng xanh xao nhợt nhạt, hơi thở hổn hển, gấp gáp, từng hồi trống ngực rộn lên liên tiếp.
Trong phút chốc, nàng nghĩ, hay là thôi không chạy nữa, dù gì thì cũng không thoát nổi, kết quả cuối cùng thì vẫn giống nhau cả thôi.
Thế nhưng, khi nghĩ đến chuyện sau này không còn được gặp Tần Lạc nữa, nghĩ đến thân hình mỹ miều này của nàng bị con gấu ngựa này xé ra thành từng mảnh thì nàng lập tức, nàng lại giống như thủy thủ popye sau khi ăn rau chân vịt vậy, lại bay nhanh người về phía trước.
Vương Cửu Cửu cũng không biết rõ là nàng đã chạy được bao lâu nữa, lại càng không biết mình đang chạy đến đâu_______Giờ đây, ý nghĩ duy nhất của nàng là cố gắng không để bị chết ở đây, còn về phần những lo lắng lạc đường hay gì đó thì tạm thời như có vẻ dư thừa.
Từ trong rừng rậm chui ra, một không gian rộng lớn hiện ra trước mắt Vương Cửu Cửu.
Nàng đi đến một cái hồ nhỏ, cái hồ này được vây xung quanh bởi những cây cao chọc trời . Nếu không phải là vô tình chạy đến đây, thì có lẽ là vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ bị người ta phát hiện ra.
Không có lấy một ngọn cỏ ở bên hồ, nhìn trọc lốc, có phần kỳ quái. Đất thì màu đen, giống như được bôi lên một lớp mực vậy.
Còn kỳ lạ hơn đó là đến cả nước hồ cũng là màu đen nốt.
Một màu đen như mực, làm cho nàng có một cảm giác âm u quỷ dị khác thường.
Tất nhiên là cái ý nghĩ này cũng chỉ là trong giây lát.
So với con gấu to lớn chạy ở phía sau lưng kia thì những thứ này không là gì hết.
Vương Cửu Cửu liếc mắt nhìn một lượt, rồi nhanh chân chạy đến bên một hòn núi nhỏ ở ngay cạnh hồ, sau đó leo lên đó.
Hòn núi đó không lớn, chỉ cao khoảng chừng hơn ba mét, nhìn nó giống như được tạo thành từ hai khối nham thạch vậy, chỉ có điều, xung quanh bóng loáng như gương, chẳng khác nào một hòn đá hình quả trứng đã được mài nhẵn thín.
Cũng may mà còn có một khe hở ở giữa hai hòn đá, dùng hai bên tay đỡ chặt lấy, sau đó hai chân dùng lực cùng một lúc, thoáng một cái đã leo được lên rồi.
Cơ thể vốn sắp kiệt sức đến nơi, vậy mà khi nhìn thấy được tia hy vọng sống thì lại nhanh chóng tràn đầy sức lực trở lại.
Nàng vừa leo lên được đỉnh núi thì con gấu đó cũng chạy đến dưới chân, gầm lên từng hồi.
Nó cũng giơ móng vuốt ra định leo lên đó, nhưng rõ ràng đây không phải là sở trường của nó.
Nó lùi lại phía sau hai bước rồi dùng đầu húc mạnh vào đó, kết quả là bị té lăn trên đất.
Cuối cùng thì nó cũng nhận ra được một điều, đó là mình không thể làm gì được người phụ nữ đó nữa.
Vì thế mà nó phẫn nộ đến khiếp sợ.
Nó gầm rú, gào thét một cách thê thảm, lòng vòng xung quanh hòn đá, nhất định không chịu rời đi.
Vương Cửu Cửu cẩn thận nhìn nó một hồi lâu, đợi đến khi nàng nhận thấy nó không thể leo lên trên này được thì mới ngồi phịch xuống, ngước mắt lên nhìn bầu trời bao la rộng lớn, thở dốc từng cơn.
"Bà mày chưa chết."
"Bà mày vẫn còn sống."
"Sống thật là tốt."
Vương Cửu Cửu cười lớn, cười được một lát thì bỗng nhiên thấy hai mắt đẫm lệ.
Những giọt nước mắt ấm nóng lăn dài trên đôi gò má đầy rẫy thương tích của nàng, cái chất lỏng có chút muối kèm theo đó chảy qua vết thương khiến nàng cảm thấy đau đớn vô cùng.
"Tần Lạc, em yêu anh đến muốn phát điên lên rồi. Nếu không phải vì anh thì em đã mặc đồ Chanel, đeo túi LV, đi một chiếc BMW đến Starbucks ngồi giả bộ thục nữ, sau đó đợi một anh chàng người Ý đẹp trai chủ động tiến đến bắt thân với em rồi____Sao em lại có thể như bị bỏ bùa mê thuốc lú mà chạy đến đây chứ, rồi phải chạy trốn một cách chết đi sống lại với một con gấu to lớn ngu ngốc này chứ?"
Tần Lạc. Tần Lạc. Tần Lạc_______.
Khu rừng nguyên sinh thì rất khó có thể nhìn thấy mặt trời, nhưng thỉnh thoảng cũng nhìn được màu sắc bầu trời qua khe hở của những chiếc lá. Bầu trời càng tối dần đi thì trái tim Tần Lạc lại co thắt thêm vào một chút.
Cuối cùng, hắn còn có ý nghĩ là không muốn tiếp tục tìm kiếm thêm nữa.
Trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh mơ hồ về Vương Cửu Cửu với một bộ dạng máu me lênh láng khắp nơi. Một người đã học qua tâm lý học như hắn hiểu rằng, hắn có những suy nghĩ đó là bởi vì hiện giờ hắn rất lo sợ việc như thế sẽ xảy ra, vì thế mà những hình ảnh do hắn tự dựng nên đó mới không ngừng xuất hiện.
Nhưng hắn vẫn không tài nào khống chế được mình không được nghĩ như vậy.
Cũng may mà gấu ngựa và Vương Cửu Cửu vẫn để lại vết tích. Điều này chính là động lực cho hắn tiếp tục tiến bước về phía trước.
Khi hắn vén những sợi dây rừng đan xen chằng chịt như một bức tường xanh mướt ra, liền nhìn thấy một thế giới rộng lớn hiện ra trước mắt, thì không khỏi mừng rỡ hẳn lên.
Tiếp đó, hắn nhìn thấy một con gấu lớn cứ đi vòng quanh tảng đá, không ngừng gầm lên từng hồi.
Gấu ngựa ở đây thì Vương Cửu Cửu cũng sẽ ở đây.
Tần Lạc lướt mắt nhìn quanh một hồi nhưng không tìm thấy bóng hình Vương Cửu Cửu đâu hết. Nhưng con gấu đó cứ lòng vòng xung quanh tảng đá đó không chịu đi thì chắc là Vương Cửu Cửu đang ở phía bên trên đỉnh núi cũng nên.
Khoảng cách quá xa, phía trước tảng đá hơi nhọn, vừa vặn che lấp thân người nằm sõng xoài trên đó của Vương Cửu Cửu. Vì thế nên Tần Lạc không phát hiện ra được tung tích của nàng.
Nếu muốn cứu Vương Cửu Cửu thì trước tiên phải đuổi con gấu này đi, hoặc là phải giết chết được con gấu to lớn này.
Đuổi nó đi, điều này hiển nhiên là không thể làm được.
Mặc dù Tần Lạc biết chút võ, nhưng hắn cũng không nắm chắc phần thắng như các nhân vật anh hùng đánh hổ, bắt rồng trong mấy truyện truyền thuyết được. Hắn thừa nhận, nếu mà đánh nhau tay đôi thì hắn không phải là đối thủ của con gấu ngựa này.
Trong tay hắn bây giờ không có thương, Tiểu Hắc thì lại bị hắn để ở nhà mất rồi. Lúc đến đây vì quá vội vàng, đến cả thời gian để tắm một cái cho mát cũng không có, thì làm sao có đủ thời gian để nghĩ đến chuyện đem nó theo chứ.
Nhưng trong tay hắn lại có một con dao găm, đây là một trong số những con dao găm trên người của Ly.
Nhưng, suy cho cùng thì dao găm vẫn là vũ khí tấn công gần, lực sát thương của nó có phần hạn chế.
Chỉ sợ là có khi chưa đâm xuyên qua được đám lông dày cộp của nó thì đã bị móng vuốt của nó làm cho nát bươm ra rồi.
Tần Lạc nghĩ một lát rồi lại lùi vào bên trong rừng cây.
Trước tiên, hắn chọn một cái cây không to không nhỏ, sau đó dùng dao găm cắt từng tí một cho nó gãy ra, chặt bỏ ngọn đi rồi gọt thành một chiếc thương dài gần hai mét.
Tiếp đó, hắn lại lấy thêm một đám dây rừng, dùng dây thừng cột chặt con dao găm này vào đầu của chiếc thương. Thế là đã có được một chiếc thương dài không đạt tiêu chuẩn cho lắm.
Tần Lạc cầm chiếc thương trong tay rồi bước dần đến bên tảng đá, chuẩn bị vòng ra sau lưng con gấu rồi cho nó một một nhát tơi bời.
Chân bước rón rén đến bên tảng đá, cuối cùng thì Tần Lạc cũng nhìn thấy Vương Cửu Cửu nằm trên mỏm đá, hình như nàng đã ngủ rồi thì phải. Hắn mừng như muốn phát điên lên nhưng lại không dám lên tiếng gọi.
Nếu để cho con gấu ngựa này phát hiện ra hành tung của hắn, thì có lẽ sẽ lại có thêm một người nữa phải rơi vào thế chạy trốn.
Gấu ngựa chạy lòng vòng cả nửa ngày mà vẫn không tiếp xúc được với người đẹp mà nó đã nhắm được, trong lòng rất không cam tâm, vẫn không ngừng đi xung quanh tảng đá, mắt nhìn chằm chằm lên phía bên trên.
Tần Lạc cầm ngang chiếc thương ra, khom lưng hết cỡ xuống. Như thế thì lát nữa sau khi đâm chiếc thương này vào người con gấu đó thì có thể tiếp tục dùng lực được.
Gấu ngựa lại quay thêm một vòng nữa, nhìn về hướng Tần Lạc đang chồm hỗm ở đó một cái. Tần Lạc nín thở, không động đậy.
Không phát hiện ra mục tiêu gì nên nó liền thu lại ánh nhìn của mình. Liếm lưỡi một cái rồi lại hướng mặt sang một bên lướt qua.
Cùng trong thời khắc này, Tần Lạc cử động.
Hắn xông ra, sau đó trong lúc gấu ngựa chưa kịp xoay người thì chiếc thương dài trong tay lao thẳng vào người nó.
À Ù____
Gấu ngựa đau đớn, phát ra những tiếng thét gào thảm thiết.
Máu tươi từ vết thương bị dao găm đâm phải phun ra tứ tung, văng đầy lên mặt Tần Lạc.
Chỗ máu đó nóng đến bỏng rát, tựa như nước sôi vậy.
Âm thanh này làm kinh động đến Vương Cửu Cửu, nàng bò dậy, nhìn thấy bóng người ở phía dưới, thì gọi lên sung sướng: "Tần Lạc, Tần Lạc, Tần Lạc____"
Sự vui sướng tràn ngập trái tim nàng, nàng không còn biết nói thêm gì nữa, chỉ biết gọi tên hắn mà thôi.
"Đừng xuống đây." Tần Lạc hét lên. Sau đó, hắn lại dùng sức muốn đâm cho con gấu này một phát vào bụng.
Nhưng, gấu ngựa sau khi bị thương thì mạnh lên khủng khiếp, nó không thèm để ý đến nỗi đau nhức này nữa, đột nhiên quay người lại.
Chỉ một cái động này thôi đã đủ cho Tần Lạc đang cầm chiếc thương dài bị hất bay ra xa.
"Tần Lạc." Vương Cửu Cửu gào lên một tiếng, sau đó lập tức nhảy từ trên mỏm núi xuống.
Trong khoảnh khắc lưng Tần Lạc vừa chạm đất thì hắn nhanh chóng bật người dậy.
Qủa nhiên, con gấu ngựa đó xông luôn đến chỗ mà hắn vừa mới ngã xuống, trông nó sừng sững như một cái lô cốt di động, điệu bộ như muốn quyết sống mái đến cùng vậy.
Tần Lạc vừa mới đứng vững, hắn quay người ra sau chạy như điên như dại. Con gấu ngựa đã bị thương đó cũng đuổi sát theo sau, vừa chạy vừa gầm lên từng hôi kinh hãi.
Chiếc thương dài được Tần Lạc tạo ra vẫn cắm vào mông của con gấu, nhìn như một cái đuôi dài hướng lên trên vậy. Giờ đây Tần Lạc đúng là tay không bắt giặc, duy có con dao găm thì đã được cắm vào người gấu ngựa rồi.
Cứ như thế mà đấu tay đôi với con gấu ngựa này, thì chẳng khác nào là tự tìm lấy cái chết.
Tần Lạc chạy lòng vòng quanh chiếc hồ nhỏ đó. Hắn nghĩ bụng, dù sao thì con gấu ngựa này cũng đã bị thương rồi, chỉ cần dẫn nó chạy thêm vài vòng nữa, đợi cho máu trong người nó chảy ra càng lúc càng nhiều thì có lẽ sẽ không thể chịu được thêm nữa.
Nhưng, Tần Lạc quá là đề cao bản thân, và cũng quá hạ thấp đối thủ gấu ngựa của mình.
Khi hắn chạy đến hoa cả mắt, hai chân mềm nhũn run lên từng hồi thì gấu ngựa vẫn hùng hục chạy theo, lầm lì, ngoan cố theo ngay sau lưng hắn. Một bước cũng không muốn rời đi.
"Thế này____Có để người ta sống nữa hay không đây?" Tần Lạc đau khổ nghĩ thầm.
Ngào___
Gấu ngựa lại một lần nữa gào lên thảm thiết. Sau đó thân thể lảo đảo chạy lên phía trước thêm mấy bước rồi "uỳnh" một tiếng, con gấu lăn nhào ra đất.
Vương Cửu Cửu tay cầm thương đang cố gắng đâm vào người gấu ngựa cũng không kịp tránh sang một bên, liền bị ngã quỵ về phía trước theo nó.