"Kỳ lạ thật đấy, sao họ vẫn chưa đến nhỉ?" Minh Hạo lại giơ tay lên nhìn đồng hồ một lần nữa, nói: "Khi họ đến huyện thành thì họ đã liên lạc với tôi rồi. Theo lý mà nói thì giờ này phải đến rồi mới phải. Lần trước chúng ta cũng đến ở điểm này phải không nhỉ?" Minh Hạo tỏ vẻ sốt ruột nói, sau đó thi thoảng lại đưa đồng hồ lên nhìn một cách vô cùng lo lắng.
Tần Lạc cười nói: "Chúng ta đi nhanh, có thể tốc độ bọn họ chậm hơn một chút cũng nên. Anh nói đi, rốt cuộc là ai sắp đến vậy? Không có chuyện gì thì tôi quay về làm việc trước đây, chúng ta còn rất nhiều việc phải lo đấy!"
"Chờ chút đã, chờ chút thôi, sắp đến rồi." Minh Hạo nói với giọng không cam tâm, anh ta đi đi lại lại tỏ vẻ sốt ruột, nhưng bóng hình của những người kia đến lúc này vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu cả. Một lúc lâu sau, anh ta lại trèo lên trên một quả đồi nhỏ nhìn ra phía đằng xa, thì thấy cách đó không xa có một dãy người đang đíđến, Minh Hạo thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ, cười nói: "Đến rồi. Tôi đã nhìn thấy người dẫn đầu bọn họ rồi. Ở đằng kia kìa! Ha ha!"
Tần Lạc bị Minh Hạo làm cho phải tò mò nên hắn cũng vươn cổ ra xa trông ngóng.
Quả nhiên, từ nơi xa kia, cũng có một hàng quân nhân hộ tống như khi bọn họ mới đến đây vậy. Nhưng, đội ngũ hộ tống lần này hùng vĩ hơn một chút.
Lần trước khi bọn họ đến thì chỉ có trên dưới mười người làm lực lượng bảo vệ. Lần này phải có đến hai mấy người, hơn nữa trông ai cũng khỏe mạnh lực lưỡng.
Trong số này, thì hầu hết bọ họ đều là những vị quân nhân, trên vai họ lúc này ai nấy đều vác theo một thùng sữa tươi. Đây là vật dụng cần thiết mà ngày nào bọn họ cũng phải đưa đến cung cấp cho tất cả mọi người ở đây. Suy cho cùng vì muỗi mặt người sợ mùi khai của dê, nên không còn cách nào khác, tạm thời chỉ có cách này có thể cản được bọn muỗi mặt người được. Mặc dù việc vận chuyển sữa tươi từ bên ngoài vào là rất phiền phức, vất vả, nhưng trước khi nghiên cứu ra thuốc kháng sinh, thì chỉ có thể dùng biện pháp thô sơ này do Tần Lạc nghĩ ra để bảo toàn tính mạng cho người dân nơi đây và thành viên của tổ chuyên gia.
Sau khi Tần Lạc nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc xuất hiện phía sau đội ngũ thì hắn trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Người phụ nữ bận trên mình một chiếc quần jean xanh nước biển, bên trên là một chiếc áo khoác ngoài rộng rãi thoải mái của hãng Nike, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, những giọt mồ hôi và bùn đất đọng lại trên khuôn mặt tươi trẻ của nàng.
Đôi mắt nàng vừa to lại vừa tròn, đen láy sáng ngời. Thị lực của nàng cực tốt, từ xa đã nhìn thấy Tần Lạc rồi, sau đó liền giơ tay lên vẫy với hắn.
Tần Lạc thấy vậy thì mừng rỡ khôn tả, hắn nhanh chân bước nhanh về phía đó, túm luôn lấy tay nàng rồi kéo nàng chui vào trong khu rừng ở gần đó.
Sắc mặt cô gái ửng đỏ nhưng lại không có phản ứng gì. giống như cô dâu bé nhỏ vậy, cứ đứng im để mặc cho tân lang của mình thích làm gì thì làm.
"Em làm sao thế? Ai cho em đến đây? Em chạy đến đây làm gì? Em có biết nơi này vô cùng nguy hiểm không? "Tần Lạc sa sầm nét mặt hỏi liên tiếp mấy câu, trông hắn vừa mừng lại vừa lo, mừng vì nàng đến đây với hắn, còn lo vì nơi đây vô cùng nguy hiểm, chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi, con muỗi mặt người đáng ghét kia cũng có thể lấy đi tính mạng của nàng. Đây cũng là điều mà hắn không muốn xảy ra nhất.
"Anh đang lo cho em à?" Cô gái bị những câu hỏi như súng liên thanh của Tần Lạc làm cho thân hình run rẩy hết lên. Nụ cười trên môi phút chốc ngưng lại. Nhưng rất nhanh, nụ cười đó lại tươi như hoa mới nở, sáng lạng và rực rỡ hơn, bởi nàng nghĩ rằng bây giờ Tần Lạc cũng rất vui vì đã gặp được nàng, và nàng thì cũng có một tâm trạng giống như của hắn vậy. Nhưng phút giây này chỉ thoàng qua một lúc, bởi vì Tần Lạc thừa hiểu tình hình nơi này nguy hiểm như thế nào, muỗi mặt người chỉ cần nhẹ nhàng hôn lên làn da trắng hồng của nàng thôi, là tính mạng của nàng cũng đã không còn nữa.
"Anh không có tâm tình nào đùa với em đâu." Tần Lạc hất luôn bàn tay nhỏ bé của nàng vừa giơ ra định ôm lấy cánh tay hắn, tức giận nói: "Em có biết muỗi mặt người là vật như thế nào không? Nếu bị nó đốt rồi thì chỉ còn đường chết mà thôi. Hiện giờ tất cả thuốc kháng sinh đều vô hiệu đối với nó_____Em đến đây vào lúc này để làm gì?"
"Có phải anh đang lo lắng cho em không? Chắc chắn là anh đang lo cho em rồi." Hai tròng mắt của cô gái sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Tần Lạc không dời, nói với vẻ vui sướng.
Dường như nàng không hề quan tâm đến sự an nguy của mình, mà vẫn cố chấp ở những câu hỏi không đâu. Cũng vì một lý do nàng nhớ hắn, nhớ một cách điên cuồng.
"Trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy?" Tần Lạc bất đắc dĩ hỏi. "Em mau quay về đi. Chỗ này rất nguy hiểm."
"Thế sao anh không về?"
"Anh là bác sỹ."
"Ồ, đúng rồi nhỉ. Nếu anh là bác sỹ thì sẽ bảo vệ được em mà." Cô cái cười hì hì nói.
"Thôi em hãy cứ về là tốt nhất. Anh không có cách nào có thể đảm bảo được sự an toàn cho em đâu. Hơn nữa, anh còn rất nhiều việc phải làm, anh không có thời gian để làm bảo mẫu cho em đâu." Tần Lạc hung hăng nói. Hắn cố gắng nói với giọng độc địa, khó nghe để cho cô gái kia sợ hãi mà quay về.
Cô gái ngẩn người ra một hồi, rồi lại cười tươi như trước, lộ ra chiếc má lúm đồng tiền dễ thương cùng với hàm răng trắng bóc. Nàng nói: "Anh cố tình nói như vậy phải không? Anh muốn đuổi em về hả? Sao anh lại muốn đuổi em về chứ? Bởi vì anh đang lo cho sự an nguy của em phải không? Em không nói sai đấy chứ?"
"_____"
Đối với một người phụ nữ có một dây thần kinh như thế thì Tần Lạc cũng chỉ biết im lặng chống đỡ mà thôi.
Thấy vẻ mặt trầm mặc của Tần Lạc, thì cô gái cũng mềm lòng, không đùa với Tần Lạc nữa, dịu dàng nói: "Thầy Tần, thầy yên tâm. Em sẽ không làm vướng chân thầy đâu. Em đến đây cũng là vì công việc."
"Công việc? Công việc gì?"
"Công việc của quỹ hỗ trợ khó khăn Tần Lạc." Cô gái đắc ý nói. Tựa như khi mình sắp gặp phải nguy hiểm thì bỗng nhiên có được trong tay một chiếc miễn tử kim bài vậy.
"Qũy hỗ trợ? Cái này thì liên quan gì đến việc đến đây?" Tần Lạc hỏi. Tiếp đó, hắn hỏi với vẻ mặt đầy cổ quái: "Không phải bọn em định chọn nơi này làm nơi cứu trợ đấy chứ?"
"Tất nhiên rồi." Cô gái gật đầu. "Nếu cái quỹ hỗ trợ này có tên là quỹ hỗ trợ khó khăn Tần Lạc, thì tất yếu sẽ lấy anh làm mục tiêu rồi. Anh đi đến đâu, thì bọn em tự khắc sẽ đi đến đó. Thông qua thương nghị giữa em với những thành viên khác trong quỹ hỗ trợ thì đã quyết định lấy thôn này làm điểm làm việc đầu tiên. Em đến khảo sát tình hình trước, sau đó những thành viên khác sẽ đến sau."
Tần Lạc nhìn chằm chằm vào mắt của cô gái, cố gắng kìm nén sự tức giận đang trực trào dâng trong lòng mình lại, nói: "Vương Cửu Cửu, em đừng có làm bừa. Dịch bệnh nơi đây còn chưa giải quyết xong, em đừng có mà đưa tổ làm việc của em đến đây."
"Em biết mà, nên em tự đến rồi đấy."
"_____"
Thấy người đàn ông trước mặt lại bị mình nói cho không thốt nên lời thì trong lòng Vương Cửu Cửu bỗng trở nên rối bời.
Nói thật, lúc này đây, thực sự là không phải là lúc tốt nhất để quỹ hỗ trợ đến đây làm việc.
Nhưng, sau khi nàng nghe nói Tần Lạc dẫn theo tổ cứu viện tiến vào vùng đất nguy hiểm này, hơn nữa, trên đường đi còn có một thành viên bị muỗi cắn cho không biết sống chết thế nào thì nàng ở Yến Kinh đã đứng ngồi không yên rồi.
"Cô ấy muốn đến gặp Tần Lạc, cô ấy muốn ở bên cạnh Tần Lạc."
Đây là một suy nghĩ đơn thuần, điên rồ, thậm chí là ngu ngốc. Khi ý nghĩ trong sâu thẳm trái tim nàng vụt chui ra, thì nàng không còn cách nào để đè nén nó xuống nữa.
Nếu mà là một người con gái bình thường khác thì cho dù có những ý nghĩ như vậy thì cũng không thể đến gặp Tần Lạc được.
Mặc dù trên truyenfull.vn, trên ti vi, và trên báo đều có báo cáo về sự tình người dân bị muỗi mặt người tấn công dẫn đến tử vong ở tỉnh Vân Điền này, thu hút không ít quần chúng, nhưng lại không miêu tả gì nhiều về đội cứu viện cả.
Không phải họ không muốn viết mà tỉnh Vân Điền đã phong tỏa khu vực này rồi, không cho phép bất kỳ giới truyền thông nào đến phỏng vấn.
Nhưng, Vương Cửu Cửu là ai chứ? Là con gái của đại ma đầu Trương Nghi Y.
Khi nàng đem suy nghĩ này nói cho Trương Nghi Y, thì lập tức nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của mẹ mình.
Dùng lời của Trương Nghị Y mà nói thì là: Là một người đàn bà, nếu thời trẻ không điên cuồng vì tình yêu một lần, thì chẳng khác nào sống một cuộc sống đời thừa trên thế giới này cả. Là một người mẹ, sao lại có đạo lý không ủng hộ con mình chứ?
Thế rồi, hai người phụ nữ sau một hồi gào thét, đùa giỡn, cân nhắc, suy đi tính lại thì cuối cùng cũng tìm ra được cái cớ để đến Vân Điền: Đi cứu viện, đem đồ đến tặng cho mọi người ở đây.
Vừa lúc Vương Cửu Cửu giúp Tần Lạc lo liệu mọi việc ở quỹ hỗ trợ, thì công việc sơ bộ đã được sắp đặt, nhưng vẫn chưa chưa có đối tượng cứu viện cụ thể. Họ quyết định lấy Cửu Chi Hoa, nơi mà Tần Lạc đang ở làm điểm cứu viện đầu tiên.
Còn về phần đường xá an toàn và việc phong tỏa ở tỉnh Vân Điền này thì đối với Vương Cửu Cửu mà nói thì những thứ này đều không phải là vấn đề gì to tát cả.
Nàng đến thật không đúng lúc chút nào.
"Hiện giờ không phải là lúc giúp đỡ người nghèo." Tần Lạc rút chiếc khăn tay từ trong túi mình ra, cẩn thận lau đi vết bùn đất cùng với những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt Cửu Cửu, rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Đợi sau khi bọn anh giải quyết xong vấn đề muỗi mặt người, thì em hãy đem theo tổ làm việc đến đây. Đến lúc đó, em thích ở đây bao lâu thì ở. Nhưng ngày hôm nay thì em bắt buộc phải đi theo mấy người quân nhân xuống núi."
"Em đi cả một ngày đường rồi, thực sự là không thể đi nổi nữa. Ngày mai có được không?" Khuôn mặt nhỏ bé của Vương Cửu Cửu làm bộ khổ sở, giở trò nói. Nếu hôm nay mà ở lại được thì ngày mai cũng sẽ ở lại được.
"Anh bảo người cõng em xuống núi." Tần Lạc nói.
"Không được, người ta làcon gái nhà lành cả đấy, không thể để cho đàn ông động vào được." Vương Cửu Cửu hơi cúi thấp đầu, vẻ mặt ngường ngùng nói.
"Đây là đạo lý gì vậy? Không phải khi trước anh còn___"
"Nhưng, anh không giống bọn họ." Vương Cửu Cửu ngẩng đầu lên nhìn Tần Lạc nói, ánh mắt sáng bừng lên, tựa như một cục thủy tinh quý giá nhất thế gian này vậy. Nguồn: http://truyenfull.vn
Tần Lạc có thể cảm nhận nhiệt độ mà mắt nàng phát ra, nhưng hắn lại không biết phải ứng phó như thế nào.
"Tối nay bắt buộc phải quay về." Tần Lạc quay sang một bên, không dám nhìn trực diện vào mắt nàng, rồi lại nói như đinh đóng cột.
"Em đã đến đây rồi thì sẽ không về đâu." Vương Cửu Cửu thu lại vẻ mặt đưa đẩy của mình lại, nghiêm túc nói: "Trước khi đến đây thì làm việc từ thiện chỉ là để ngụy trang mà thôi. Nhưng suốt dọc đường đi, những gì em chứng kiến, những gì em trải qua đã khiến cho em mong muốn được làm một thứ gì đó cho người dân nơi này."
"Anh hiểu tâm tư của em, anh cũng muốn làm điều gì đó cho họ, cho dù ngày hôm nay em có không đến thì đợi đến khi giải quyết xong vấn đề muỗi mặt người rồi, anh cũng muốn em đến đây xem xem___Nhưng, không phải bây giờ."
"Chính là bây giờ."
"_____"
Vương Cửu Cửu kéo áo Tần Lạc, nói vẻ mặt đáng thương: "Thầy Tần, thầy đừng đuổi em đi có được không?"
"Không được." Tần Lạc lắc đầu. "Em không biết độ nguy hiểm của muỗi mặt người, nhưng anh biết."
Vương Cửu Cửu cuối cùng cũng tức giận, chỉ vào Tần Lạc mắng lớn: "Em không biết độ nguy hiểm còn anh thì biết. Tại sao khi em vừa mới chủ động tiến lại gần anh thi anh không ngăn cản không cho em đi?"
"____"
"Đợi đến khi em đã tình sau nghĩa đậm với anh rồi, ngày nào cũng tưởng nhớ đến anh, toàn thân đã bị anh sờ soạn hết cả rồi, bây giờ anh lại muốn đá văng em đi hả?"
"____"
"Em biết rõ là anh có vợ chưa cưới, vậy mà vẫn mặt dày bám lấy anh không tha. Việc nguy hiểm như vậy em còn dám làm thì mấy con muỗi đã là cái gì chứ?"
"____"
"Em nói thẳng cho anh biết, lần này em đến là để tìm anh. Anh không đi thì em cũng không đi. Muỗi cái con khỉ ấy, đến con nào em giết con ấy, đến hai con thì em giết cả đôi. Không phải nó chết thì sẽ là em chết. Bà mày để luôn tính mạng mình ở đây đấy."
"______"
Tần Lạc thất kinh nhìn người con gái đang điên lên ở trước mặt mình. Thầm nghĩ, có cần thiết phải có mối thù sâu đậm với một con muỗi thế không? Bọn chúng trọc giận gì em rồi sao?