Người nọ lời còn chưa dứt, liền muốn rời đi vội vội vàng vàng như vậy, đã sớm khiến cho mọi người hoài nghi.

Cốc Thiên Phàm ánh mắt luôn luôn ôn hòa cũng tràn đầy tức giận, khóe mắt hơi giật, cau mày nói: "Bắt hắn về, trả lại sự trong sạch cho Quỷ y phái".

Đúng vậy, nếu để cho người giả bệnh kia chạy mất, liền chứng thực chuyện Quỷ y phái ở vòng đầu... Mặc dù không có chứng cớ chứng minh hết thảy những chuyện này, nhưng trong lòng mọi người đều sẽ hoài nghi như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Vừa dứt lời, liền từ sau gã lao ra hai người trẻ tuổi, đuổi theo hướng vừa rồi Lưu Dịch chạy.

"Con đuổi theo bắt hắn trở về". Âu Dương Lâm nói một tiếng, cũng chạy ra ngoài theo.

Thấy ánh mắt tất cả mọi người ở đây đều nhìn mình, Âu Dương Mệnh sải bước về phía trước, nghiêm nghị nói: "Chuyện hôm nay, Quỷ y phái nhất định sẽ tra ra manh mối, cho các người một cái công đạo. Cuộc so tài đấu y tổ chức mấy trăm năm rồi, từ khi tôi tiếp nhận chức phái chủ Quỷ y phái, cũng đã tự mình dẫn người tham gia mười mấy lần, còn chưa từng phát hiện loại sự kiện xấu xa này".

Tầm mắt của hắn chuyển dời đến trên người Tần Lạc, cười nói: "Đánh người không đánh mặt, giết người không làm nhục người. Quỷ y phái lập phái trăm năm, danh dự so với tính mạng tôi còn quan trọng hơn. Tôi tự đánh giá, Quỷ y phái từ trên xuống dưới sẽ không làm loại chuyện này. Loại thủ đoạn vô sỉ này, chúng tôi cũng không rảnh mà làm. Hy vọng không phải là có người có ý khiêu khích ly gián. Nếu để chúng tôi tra ra kẻ chủ mưu đứng phía sau, tất sẽ không chết không ngừng".

Hiển nhiên, gã tưởng đây là Tần Lạc cố ý trả thù nhắm vào Quỷ y phái.

Tần Lạc cười cười, cũng chẳng thèm để ý. Nhưng Vương Dưỡng Tâm ở bên cạnh thì lại lộ vẻ sốt ruột, nhưng cũng không thể làm gì được.

"Chúng tôi tất nhiên là tin Quỷ y phái sẽ không làm chuyện nhàm chán này". Cốc Thiên Phàm vừa cười vừa nói.

"Đúng thế. Âu Dương phái chủ không nên giận vội. Tin chắc chuyện rất nhanh có thể tra ra manh mối". Mộc Hương cũng cười nói.

Rồi hướng Tần Lạc bên cạnh nói: "Anh chàng đẹp trai, cậu xác định mình không nhìn lầm chứ?"

"Tôi dù sao cũng không thể gây náo loạn mưu lợi ở loại sự tình này được đúng chứ? Nếu không, vòng thứ nhất chẳng phải bị các người đuổi thẳng cẳng à?" Tần Lạc cười nói. "Đương nhiên, cũng có thể là tôi nhìn sai. Đó cũng là vấn đề tôi học nghệ không tinh".

Mộc Hương nhẹ gật đầu, nhìn ánh mắt Tần Lạc nhưng lại hiện lên một tia nghi hoặc.

Vòng đấu đầu tiên là đơn giản nhất, cũng là không đơn giản nhất, vì đòi hỏi một khởi đầu tốt đẹp, hai môn một phái đều phái ra đại biểu kiệt xuất trong môn mình. Mộc Hương với y thuật của mình có lòng tin trọn vẹn. Ở trong Bồ Tát môn này, ngoại trừ môn chủ cùng Ma ma tánh khí nóng nảy kia, những người khác thật đúng là không bằng mình.

Nhưng mà, chẳng lẽ ba người mình đều bị người bệnh kia lừa gạt, chỉ có một mình hắn thấy rõ chân tướng sao?

Điều này sao có thể?

Không để cho đám người đợi lâu, rất nhanh, hai cao thủ Chính khí môn liền dẫn Lưu Dịch còn đang liều mạng giãy dụa trở về.

"Thả tôi ra! Các người muốn làm gì? Tôi phải báo cảnh sát... các người dựa vào cái gì mà bắt tôi? Thả tôi ra..." Lưu Dịch mặt đầy phẫn nộ, liều mạng đấm đá, nhưng vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của hai nam nhân kia.

Âu Dương Mẫn bước lên trước, hỏi: "Nói, là ai sai khiến cậu?"

"Tôi không hiểu ông rốt cuộc đang nói cái gì. Tôi tới xem bệnh, còn cần người sai khiến sao?" Lưu Dịch thở phì phì nói.

"Cậu có bệnh gì?" Âu Dương Mẫn theo dõi con mắt đầy tơ máu của gã, lên tiếng hỏi.

"Ông người này thật buồn cười. Nếu tôi biết mình bị bệnh gì, còn cần chạy tới tìm thầy thuốc sao?" Lưu Dịch giễu cợt nói: "Nhanh thả tôi ra để tôi về nhà. Nếu không, tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát đó".

"Cậu có bệnh hay không, chúng tôi tất nhiên sẽ tra ra được manh mối". Lúc Âu Dương Mẫn nói chuyện, đã đi qua giữ cổ tay Lưu Dịch.

Ánh mắt Lưu Dịch kinh hoảng, lại một lần nữa dùng sức giãy dụa, không để yên cho Âu Dương Mẫn bắt mạch.

Bốp!

Âu Dương Mẫn tát một cái trên mặt Lưu Dịch, phẫn nộ quát: "Cậu chỉ là thân thể mệt mỏi thôi. Căn bản không hề có chuyện bị bệnh. Nói, rốt cuộc là ai sai cậu?"

"Tôi thật không có..." Lưu Dịch còn muốn chống chế, trên mặt lại bị tát mạnh một cái.

Trong lòng Âu Dương Mệnh trầm xuống, biết chuyện này khó khăn, cau mày đi tới, nói: "Mỗi người ở đây đều là thầy thuốc. Cậu có bệnh hay không, chẳng lẽ còn có thể giấu diếm được chúng tôi sao? Nói đi, là ai sai cậu chạy tới giả người bệnh. Yên tâm, sau khi nói cậu có thể rời đi, tôi sẽ không làm khó cậu".

"Tôi... tôi..." Trong lòng Lưu Dịch có chút do dự, ánh mắt liếc về phía Lý Cường của Nghiễm An Đường, cũng không dám lên tiếng.

Bùm!

Lý Cường lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Âu Dương Mẫn, tát mạnh mình mấy cái, một màn nước mắt nước mũi mà khóc lóc kể lể nói: "Ông chủ, là tôi làm. Đều là lỗi của tôi. Ngài trừng phạt tôi đi. Tôi biết sai rồi... Ông chủ lớn, ngài trừng phạt tôi đi".

Âu Dương Mẫn tức giận xanh cả mặt, phẫn nộ hỏi: "Lý Cường, tôi bình thường đối đãi với anh không tệ, anh sao lại hại tôi như thế?"

"Ông chủ. Tôi sai rồi. Ngài trừng phạt tôi đi. Tôi biết sai rồi". Lý Cường khóc lóc nói.

"Anh tất nhiên là sai rồi. Nói cho tôi biết, là ai bảo anh làm thế". Âu Dương Mệnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Cường, lên tiếng hỏi.

"Tôi không thể nói. Tôi không thể nói được". Lý Cường quỳ trên mặt đất nói.

"Vì sao không thể nói?" Thớ thịt trên mặt Âu Dương Mệnh run bần bật, nén giận hỏi.

"Phái chủ, là tôi bảo hắn làm vậy". Âu Dương Lâm vẫn luôn nấp ở sau đám người đứng ra nói.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Âu Dương Mệnh liên tục ra tay ba lần, giống như bạt tai không cần tốn tiền, tát mạnh ba cái trên mặt con mình.

Đây đúng là gã đánh thật, tay còn chưa hạ xuống, mặt Âu Dương Lâm đã tím đỏ một mảnh, khóe miệng cũng rỉ máu.

"Vì sao?" Âu Dương Mệnh nhìn chằm chằm con của mình, hỏi.

"Bởi vì con muốn chứng minh con mạnh hơn hắn". Âu Dương Lâm nhìn chằm chằm Tần Lạc, giọng nói hung ác phẫn nộ nói.

Tần Lạc cười khổ không thôi. Sao mình cứ bị nam nhân ghét vậy chứ?

Không phải chỉ là răn dạy gã vài câu thôi sao, cần gì phải dùng bộ dạng muốn sống muốn chết như vậy chứ?

Không sai, chuyện này đúng là Âu Dương Lâm làm.

Gã là người nối nghiệp nhiệm kỳ tiếp theo của Quỷ y phái, không chỉ có học y từ cha, còn phải học chú quản lý sinh ý của gia tộc. Cho nên, ông chủ Nghiễm An Đường này cũng là chỗ quen thuộc hơn nữa là nhân vật có thể sai khiến.

Mục đích của gã cũng đúng là vì trả thù Tần Lạc, định ra oai phủ đầu hắn.

Cuộc so tài đấu y lần này, Quỷ y phái là chủ nhà. Âu Dương Lâm đã sớm từ trong thư phòng của cha nhìn lén đề mục trận đầu.

Ngày hôm qua sau khi xảy ra xung đột với Tần Lạc, trở về trái lo phải nghĩ, rốt cuộc quyết định tạo một ít khó khăn cho Tần Lạc ở trận đầu này. Cũng chỉ có trận này, mới có khả năng làm được.

Phải biết rằng, chẩn nhìn, là không thể đến gần bệnh nhân. Mà là một cao thủ Trung y, muốn một người khỏe mạnh giả thành người bệnh, cũng không phải là một chuyện khó khăn.

Lại nói, Âu Dương Lâm cũng căn bản không cần giúp người bệnh ngụy trang, bởi vì gã biết, đối với những cao thủ cao minh tựa quỷ mà nói, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu ngụy trang của người bệnh.

Cho nên, gã dùng chính là "Dịch dung" tự nhiên.

Gã chạy tới tìm Lý Cường người phụ trách Nghiễm An Đường, bảo gã tìm giúp một người khỏe mạnh đáng tin cậy.

Buổi tối hôm đó cùng ngày hôm sau không cho gã ăn bất cứ thứ gì, không được uống nước, thậm chí ngay cả đi ngủ cũng không cho gã ngủ. Khóa gã ở trong phòng xem một khúc chủ đề "Chàng là gió, em là cát" của "Hoàn châu cách cách" không ngừng phát hình ầm ĩ, volume mở tối đa, khiến gã bị tra tấn song song tinh thần và thân thể. Đây cũng là nguyên nhân sau đó Lưu Dịch tinh thần uể oải không phấn chấn, sắc mặt phát đỏ, môi khô nứt, mắt đầy tơ máu.

Mặc dù Lý Cường cảm thấy kỳ lạ là ông chủ nhỏ này sao lại đưa ra yêu cầu quái dị như vậy, nhưng mà, gã vẫn làm theo lời hắn. Hơn nữa, Lưu Dịch mà gã tìm này là em họ của gã, mình đã giúp gã không ít việc, đối với mình coi như là trung thành tận tâm.

Âu Dương Lâm vì xác định Lưu Dịch có thể sử dụng được, nên gã lại cùng người phụ trách Nghiễm An Đường thương lượng, cho dù bọn họ rút dãy số nào, đều dẫn Lưu Dịch tới.

Gã còn xin cha, cho bản thân tự mình ra trận ở vòng đầu.

Nếu người khác không thể nhìn ra sự "Nguy trang" của Lưu Dịch, gã liền tự mình viết ra, trong cuộc đấu y này đột nhiên nổi tiếng, tranh nén hương đầu cho Quỷ y phái. Nếu có người đã nhìn ra, nói đây là một cái bẫy nhỏ trong đề, không có quan hệ gì với mình cả.

Hơn nữa, gã còn biết rõ. Cuộc so tài đấu y đã cử hành được trăm ngàn năm. Hình như cho tới bây giờ đều chưa có người ý đồ xấu. Tư duy theo quán tính, những người dự thi này tất sẽ không hoài nghi vòng thứ nhất đã có người làm giả phải không?

Chỉ khiến gã không ngờ chính là, vòng đầu cha căn bản không để gã ra sân. Gã càng không ngờ chính là, người vạch trần âm mưu này là Tần Lạc mà mình một lòng muốn đánh bại.

Bởi vì gã quá mức chủ quan, lúc ba vị Chính khí môn công bố ra thành tích, gã không kịp đứng ra tuyên bố tồn tại bẫy rập này. Lại do dự trong nháy mắt, sau khi ban giám khảo công bố kết quả của Tần Lạc, gã cũng không chủ động đứng ra thừa nhận sự cao minh của Tần Lạc, rốt cuộc khiến chuyện phát triển đến loại tình trạng không thể khống chế được này.

"Mày muốn chứng minh, vì sao không đường đường chính chính đi ra chứng minh hả? Sao lại làm ra hoạt động vô sỉ này? Vì sao? Mày bảo tao nên nói gì đây?" Phổi của Âu Dương Mệnh cũng sắp nghẹt thở.

Gã không ngờ chuyện này thật sự có người đứng phía sau sai khiến, hơn nữa kẻ chủ mưu còn là con của mình.

Danh dự ngàn năm của Quỷ y phái bị mất không tính, chính hắn là một người cha cũng thật sự là quá thất bại.

Quan trọng hơn là, xuất hiện chuyện này rồi, sau này, gã còn có thể truyền đại vị cho Âu Dương Lâm sao?

Nếu như truyền cho nó, đệ tử khác có ý kiến gì không? Coi như là đệ tử trong Quỷ y phái cũng không dị nghị, hai môn khác sẽ đồng ý sao?

Bọn họ còn có thể đồng ý cùng một phái chủ có tiền khoa tiếp tục tổ chức cuộc đấu y đã biến chất sao?

Nghĩ tới điều này, đầu Âu Dương Mệnh liền nóng lên, thật muốn nằm dưới đất giả chết cho rồi.

Tên súc sinh này, sao lại ngu xuẩn đến mức đó chứ?

Vào lúc Âu Dương Mệnh tâm loạn như ma, Âu Dương Lâm cũng bị vấn đề của cha làm hỗn loạn.

Đúng vậy, nếu mình muốn thắng, có thể đường đường chính chính khiêu chiến hắn mà.

Mình vốn là nghĩ như vậy mà? Sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý giữa chừng chứ?

Vì sao?

Vì sao?

Một đáp án Âu Dương Lâm rất không thích thừa nhận từ đáy lòng gã xông ra. Chẳng lẽ, trong tiềm thức, mình cũng nghĩ là không có cách gì thắng hắn sao?

Chẳng lẽ, mình đang sợ ư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play