Một người mặc trường bào xanh, cổ quàng một cái khăn màu đen, gương mặt thanh tú, trong tay cầm một quyển sách đang vội vã bước đi trong buổi sáng sớm, người đó chính là Tần Lạc, phong thái nho nhã, anh tuấn.

Sáng sớm trời rất lạnh nhưng Tần Lạc lại không thấy lạnh. Cái khăn quàng cổ này do đích thân Lâm Hoán Khê quàng cho hắn. Hắn cũng không muốn từ chối sự quan tâm của nàng. Quàng khăn cũng có thể trấn an người khác nên hắn không thấy cần thiết phải bỏ khăn ra.

Tần Lạc mở cửa bước vào lớp học, đưa mắt nhìn sinh viên của hắn đang ngồi chật cứng, chen chúc nhau trong phòng học. Tần Lạc mỉm cười, giọng nói có chút kiêu hãnh: "Tôi tưởng rằng các em chỉ tới lớp sau tết Nguyên Tiêu. Tại sao hôm nay có nhiều người tới vậy?"

Ngày mười bốn tháng giêng là ngày trường đại học y khoa Thủ Đô bắt đầu vào học. Nhưng dựa theo tục lệ mê tín có rất nhiều sinh viên dù thế nào đi nữa cũng ở nhà cho tới hết Nguyên Tiêu mới chịu tới trường học. Vì vậy có rất nhiều giảng viên ngày mười sáu mới chính thức tới trường làm việc. Đây được coi như là một quy định bất thành văn.

Hôm nay là ngày mười bốn tháng giêng, ngày bắt đầu học theo quy định của trường, không ngờ tất cả sinh viên đã tới, trong phòng học không còn một chỗ trống. Tần Lạc hiểu rõ bên trong có cả những sinh viên dự thính. Nếu không trong lớp học không thể nào có nhiều sinh viên như vậy.

Nếu nói cho giảng viên của những sinh viên đó biết rằng trong ngày học đầu tiên sau năm mới sinh viên của học đã tới lớp nghe Tần Lạc giảng bài, chỉ e bọn họ sẽ nhìn Tần Lạc với ánh mắt không thiện cảm nhưng Tần Lạc cũng không quan tâm tới điều đó.

Vương Cửu Cửu vẫn ngồi ở bàn đầu tiên sát lối đi. Gương mặt nàng rạng rỡ như ánh bình minh, ánh mắt như làn nước hồ thu nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng của Tần Lạc giống như đang nhìn một báu vật quy giá của thế gian.

Vương Cửu Cửu mặc một cái áo khoác có mũ đội màu hồng, một cái quần Jeans màu bạc, một đôi giày vải, đầu đội một cái mũ len màu sắc rực rỡ. Điểm nổi bật nhất đó là gương mặt hồng hào, mịn màng, làn da trắng như trứng gà bóc. Chỉ cần nhìn qua cũng thấy tràn ngập sức sống của mùa xuân, khoẻ mạnh, tươi mới.

"Đứng dậy" Vương Cửu Cửu đột nhiên hô to.

Rầm! Toàn bộ sinh viên trong phòng đứng lên.

"Chúc thầy Tần khoẻ mạnh, vạn sự như ý, công tác tốt. Cảm ơn thầy Tần đã dạy dỗ chúng em thành những sinh viên ưu tú, tài năng xuất chúng, đạo đức hơn người".

Tất cả sinh viên đồng thanh nói. Không cần phải nói cũng biết các sinh viên đã thống nhất với nhau lời chúc này.

Thì ra những sinh viên này tới học sớm hơn một ngày để chúc tết Tần Lạc. Dựa theo ngày tết truyền thống của người Trung Quốc. Mỗi năm xuân về, qua ngày tết Nguyên Tiêu là coi như hết tết âm lịch. Chúc tết người trên sau ngày đó có vẻ vô cùng vô duyên.

Trong lòng Tần Lạc cảm thấy ngọt ngào, hắn khẽ mỉm cười, nhìn những sinh viên có thể là xuất chúng nhất, lỗi lạc nhất trước mặt mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Các em đang tự dát vàng lên mặt mình. Nửa đầu nghe rất dễ chịu nhưng nửa sau các em đang tâng bốc tôi, hay là đang tự tâng bốc chính mình?" Tần Lạc đi tới bục giảng, hắn để tập giáo án trong một năm qua chưa từng sử dụng lên mặt bàn, cười nói.

"Thầy, chúng em nói thực lòng mà" Một sinh viên nào đó mặt dạn mặt dày nói tiếp: "Y thuật của thầy lợi hại nhất. Thầy là giáo viên có nhân phẩm nhất. Chúng em đều là sinh viên đắc ý của thầy, đương nhiên chúng em phải là những sinh viên xuất chúng, phẩm đức trác tuyệt nhất".

"Đúng thế. Không có sự chỉ dạy sáng suốt của thầy, chúng em có ngày hôm nay không? Hơn nữa khi chúng em thành công, thầy Tần cũng là giáo viên thành công".

"Thầy Tần, em rất nhớ thầy. Trước kia em luôn có cảm giác mấy ngày nghỉ tết trôi đi quá nhanh. Bây giờ em suốt ngày tính xem còn mấy ngày thì bắt đầu đi học'.

"Hải Dao, không phải bạn thích thầy Tần đấy chứ? Đây chính là cặp tình nhân một ngày không gặp như xa cách ba thu".

"Tôi thích thì đã sao nào?"…

Tần Lạc chỉ đứng nhìn đám sinh viên đùa giỡn ồn áo bên dưới, không lên tiếng ngăn cản. Sinh viên hiếu động là chuyện bình thường. Khi còn nhỏ e dè, nhút nhát, lớn lên sẽ là người vô dụng. Tần Lạc vô cùng khinh bỉ cái gọi là phương pháp giáo dục nhồi sọ, uốn học sinh vào một khuôn phép giống như nhồi gà.

Sau một lúc lâu đùa giỡn, trêu trọc nhau, đám sinh viên phát hiện ra Tần Lạc vẫn đứng trên bục giảng mỉm cười nhìn bọn họ, chợt cảm thấy hình như bản thân mình không tôn sư trọng đạo lắm nên tất cả ngừng nói chuyện, cười đùa.

Tần Lạc nhìn lướt qua phòng học cười hỏi: "Tại sao không nói nữa?"

Không ai nói chuyện, rất nhiều sinh viên không dám nhìn vào mắt Tần Lạc. Bọn họ tưởng rằng Tần Lạc tức giận vì sự thiếu tôn trọng của mình.

"Cứ tiếp tục" Tần Lạc khuyến khích: "Bạn bè xa cách nhau một thời gian dài, có rất nhiều chuyện để nói với nhau, đúng không? Các em cứ tiếp tục. Hôm nay chúng ta chỉ nói chuyện tình cảm với nhau, không học bài".

Các sinh viên Tần Lạc sau đó bật cười ha hả.

Khi mọi người bộc lộ cảm xúc, tâm trạng vui vẻ khi gặp lại nhau, hai tiết học buổi sáng diễn ra rất nhanh.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tần Lạc, hắn vừa mới ra khỏi phòng học, Vương Cửu Cửu lại đã đuổi theo hắn. Cô gái này dáng người cao ráo, chân dài, mấy ngày tết vừa qua có lẽ tâm trạng cũng không tệ nên có vẻ béo lên một chút, trông càng xinh đẹp hơn.

Xét cho cùng Tần Lạc yêu thích một nữ sinh có da có thịt. Cảm giác còn hơn khi tìm kiếm trên QQ, đúng không?

"Thầy Tần" Vương Cửu Cửu gọi to. Ánh mắt long lăng giống như nước sắp chảy tràn ra.

"Năm mới vui vẻ" Tần Lạc cười nói.

"Thầy chúc qua điện thoại rồi mà" Vương Cửu Cửu nói. Vào ngày mùng một tết nàng đã gọi điện cho Tần Lạc chúc tết hắn và Tần gia.

Tần Lạc cười hỏi: "Có chuỵên gì vậy?"

"Mẹ em bảo em hỏi thầy khi nào thầy tới nhà em ăn cơm?" Vương Cửu Cửu nói. Nàng dùng mẹ làm bia cho mình.

Tần Lạc thấy căng thẳng. Không biết Cửu Cửu có nói cho mẹ biết chuyện lần trước rơi xuống băng không?

Nếu mẹ Cửu Cửu cho người gí súng vào đầu mình và hỏi: "Tôi nay cậu không được về. Cậu hãy làm tiếp cái chuyện tối hôm đó cậu làm với con gái tôi thì mình phải làm sao?

Thật sự là quá giết người!

"Chờ mấy hôm nữa đã. Hôm nay mới vào học lại, thầy còn nhiều chuyện cần làm' Tần Lạc nói.

Quả thật Tần Lạc có rất nhiều chuyện cần xử lý. Hôm qua ngay sau khi quay lại Yến Kinh hắn đã đi thăm Long Vương, giờ hắn vẫn muốn tới thăm nhiều người nữa. Ví dụ như một sư phụ khác của hắn: Vương Tu Thân và thứ trưởng Thái Công Dân.

Thậm chí cho tới giờ hắn vẫn chưa gặp lại Lệ Khuynh Thành. Hắn cũng không biết sau ngày tết 'yêu tinh' đó có trở nên đầy đặn hơn chút nào không.

"Mà tại sao mình phải lo nghĩ xem người ta có đầy đặn hơn làm gì nhỉ?" Tần Lạc ngạc nhiên thầm nghĩ.

'Được. Nhà em sẽ chờ thầy" Vương Cửu Cửu nói. Nhưng giọng nói, ánh mắt, sắc mặt, sự ngượng ngùng thì lại như muốn nói với Tần Lạc: Được, em chờ anh.

"Tôi biết, tôi không nên "sờ" loạn bậy như vậy" Tần Lạc thầm nghĩ. Sau khi lấy cớ hắn vội vàng chạy đi.

Thật kinh khủng chỉ sau có một tháng ánh mắt của cô gái này nhìn người khác như có lửa. Giống như chỉ muốn đè người ta xuống đất, giống như một nữ sắc lang cưỡng ép đàn ông.

Thời đại này không có những cô gái như vậy thì những chàng trai ngoan sẽ như thế nào?

Tần Lạc vừa đi ra tới cổng trường hắn đã nhìn thấy một đội xe sang trọng đang đỗ trước cổng.

Nhìn thấy Tần Lạc đi ra cổng. Cửa chiếc xe ở chính giữa đoàn xe mở ra. Mã Duyệt xuống xe, đứng ở cửa giơ tay mời Tần Lạc.

Trong ánh mắt ngưỡng mộ của rất nhiều người Tần Lạc bước nhanh tới cười với Mã Duyệt sau đó hắn ngồi vào ghế và nói với cô gái ngồi bên cạnh, sát cửa sổ xe: "Tôi đã nói không cần tới đây đón tôi. Tôi sẽ tự đi taxi tới".

Văn Nhân Mục Nguyệt quay đầu nhìn Tần Lạc, thản nhiên nói: "Vừa lúc tôi đi ngang qua đây".

Sau nhiều ngày không gặp cô gái này vãn không có bất kỳ sự thay đổi nào. Hoặc có thể nói có thay đổi. Ví dụ như nàng cao hơn centimet, ngực nàng tăng thêm một số, đôi cận thị thay đổi. Nhưng những thay đổi này Tần Lạc rất khó phát hiện.

Nhưng ít nhất dựa vào biểu hiện của nàng. Nàng vẫn giữ vẻ lãnh đạm mà e dè, vẫn đang kiêu ngạo mà nhạy bén, vẫn xinh đẹp mà gợi cảm, vẫn giống một nữ thần làm cho người khác sẵn sàng quỳ dạp xuống đất, xúc động hôn lên chân nàng.

Tất cả những điều này đều không thay đổi.

Thậm chí Tần Lạc nghĩ có lẽ cả đời này cũng không thay đổi.

Đội xe bắt đầu khởi động, chạy theo hướng nhà của Văn Nhân lão gia.

Tần Lạc ngồi bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt. Hắn bị hơi thở, phong thái mạnh mẽ của nàng làm cho khó chịu, nhưng trong lòng thầm xuất hiện sự sung sướng cũng như đắc ý.

Trên thế giới này có mấy người đàn ông làm cho một người con gái tự đến đón mình?

Văn Nhân Mục Nguyệt không nói câu nào, Tần Lạc cũng không biết nói chuyện gì. Mã Duyệt thì hai mắt nhắm lại, hơi thở nhẹ nhàng có cảm giác nàng đã ngủ. Trong chiếc xe rộng rãi này rất dễ quên đi sự hiện diện của nàng.

Không khí bên trong xe khá nặng nề. Tần Lạc thực sự không thích cái cảm giác này.

"Văn Nhân lão gia có khoẻ không?" Tần Lạc chủ động bắt chuyện.

"Tốt" Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời gọn lỏn.

"Ông tôi có nói tôi thay mặt ông chuyển lời vấn an tới Văn Nhân lão gia" Tần Lạc cười nói.

Ngay lúc đó Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không nói gì, nàng chỉ liếc nhìn Tần Lạc với ánh mắt quái dị.

Tần Lạc xấu hổ, hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, như thể cảnh sắc bên ngoài rất hấp dẫn hắn.

"Anh hãy nói chuyện khác đi" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Chuyện khác?" Tần Lạc sửng sốt. Hắn quay đầu nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt hắn nhìn nhìn xem trên gương mặt hoàn mỹ của nàng có bất kỳ sự thay đổi bất thường nào.

"Văn học, nghệ thuật, quần áo, trang sức, trang điểm, chính trị, kinh tế, quân sự và sản phẩm công nghệ cao" Văn Nhân Mục Nguyệt cười nhạt nói: "Cũng có thể nói về những chuyện đã xảy ra với anh" Văn Nhân Mục Nguyệt liệt kê ra một loạt chủ đề. "Một người máy thậm chí cũng có thể đọc những tin tức nhan nhản đó".

"-- "

Mình biết phụ nữ thù rất dai.

Đội xe nhanh chóng tiến vào đường Tiên Nữ, sau đó tiến vào trong sân biệt thự Văn Nhân gia tộc ở khu biệt thự cao cấp dưới chân núi Tiên nữ.

Hôm nay biệt thự vô cùng náo nhiệt. Trong sân có rất nhiều loại xe sang trọng, trước cửa có mấy đứa trẻ đang chơi đùa. Chúng nhìn thấy Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt xuống xe, không vui mừng chạy tới mà chỉ đứng nhìn từ xa.

Tần Lạc đi theo sau Văn Nhân Mục Nguyệt bước nhanh vào đại sảnh. Khi mới tới gần đại sảnh đã nghe thấy bên trong có rất nhiều người đang nói chuyện, cười đùa.

"Anh rể, anh rể. Anh đã tới" Văn Nhân Chiếu đứng lên nói. Gương mặt nhỏ nhắn cười như hoa như ngọc tràn đầy sự ngạc nhiên, mừng rỡ.

Anh rể?

Tiếng ồn ào nói chuyện trong đại sảnh đột nhiên tắt lịm. Ánh mắt của mọi người lập tức chuyển sang người Tần Lạc đang đứng cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play