Tần Lạc quay trở về biệt thự của Tần gia định sẽ ôm Bối Bối ngủ một giấc thật say, vừa bước vào cửa, nhìn thấy ông nội Tần Tranh đang ngồi trên ghế sofa với gương mặt cứng ngắc.

"Đi tiễn cô cô về rồi đấy hả?" Tần Tranh nghiêm mặt lên tiếng hỏi.

"Cháu vừa đi tiễn cô cô về ạ." Tần Lạc gật đầu.

Đột nhiên, hắn trừng mắt nhìn ông nội, sao nhanh như vậy mà ông đã biết rồi nhỉ?

Tần Lam đi rất bí mật, thậm chí không bảo Tần Minh lấy xe đưa họ ra sân bay. Trừ hắn và Lâm Hoán Khê, Bối Bối, những người khác đều không hề biết chuyện này.

"Không cần phải giấu ông nữa. Bà nội cháu vừa đi thu dọn phòng cho nó, phát hiện ra đồ đạc của nó cũng đã mang đi hết." Tần Tranh nói.

"Ông nội, lúc cô ấy đi đã bảo cháu thay mặt cô ấy xin lỗi ông. Cô ấy đi không từ giã cũng có thể là do cảm thấy hổ thẹn với ông."

Tần Tranh nhẹ nhàng thở dài, nói: "Ông cũng không trách gì nó. Nếu như trách nó thì ông đã không bảo cháu đứng ra giúp nó rồi."

Liếc nhìn Tần Lạc một cái, Tần Tranh nói: "Cháu đến thư phòng của ông một lúc."

Tần Lạc giao Bối Bối cho Lâm Hoán Khê, sau đó đi theo sau ông nội hướng thẳng đến thư phòng.

Thư phòng của Tần Tranh là một gian phòng lớn gộp lại của hai phòng, trông giống như là một thư viện nhỏ. Bên trong có vô số sách cổ về y học, thậm chí có những quyển là độc nhất vô nhị. Những sách quý về y học đó đều là từ thế hệ tổ tiên hàng trăm năm trước của Tần gia để lại và được gìn giữ cho đến giờ. Còn có một số tài liệu được ghi chép bởi một số danh y, những tài liệu đó mà đem bán đấu giá thì có thể nói là vô giá.

Nhưng những bộ sách quý hiếm đó đã được Tần Tranh cất kỹ trong một cái két sắt trên tường, trừ ông có mật mã ra thì những người khác không có cách nào mở ra được.

Bình thường, ông thường xuyên ở trong này đọc sách, có khi còn nghiên cứu làm một vài dược liệu. Nếu chưa được sự cho phép của ông, bất luận là kẻ nào cũng không được bước vào thư phòng.

Đương nhiên, ngoại trừ Tần Lạc.

Tại vì khi còn nhỏ, cả tuổi thơ hắn đều đến thư phòng cùng ông nội. Tuy nhiên lúc đó vẫn ở nhà cũ của Tần gia, từ sau khi chuyển sang ngôi nhà mới này, Tần Lạc đúng là rất ít khi tới đây.

Tần Tranh lấy chìa khóa mở cánh cửa nặng được làm bằng thép không gỉ của thư phòng, đợi sau khi Tần Lạc bước vào trong lão lại tự mình đóng sập cửa lại. Sau đó trực tiếp đi đến cái két sắt trên tường.

Sau khi xoay liên tiếp một dãy số, chỉ nghe thấy "cạch" một tiếng giòn vang, két sắt an toàn đã mở ra. Tần Tranh nhìn vào két sắt, từ tầng thứ nhất lấy ra một cái hộp màu vàng.

Tâm trạng Tần Lạc có chút tò mò, chẳng lẽ đây là bí mật bất truyền (bí mật hộp vàng)? Lý Quốc Tân đã muốn trao đổi những hình ảnh để có được 'kim hạp dược phương'?

Tần Tranh đang cầm cái hộp đi tới bên cạnh bàn, cẩn thận đặt cái hộp lên bàn, sau đó mới ngồi lên chiếc ghế gỗ lớn của mình, quay sang Tần Lạc nói: "Cháu có biết đây là cái gì không?"

"Có phải đây là 'kim hạp dược phương' đúng không ạ?" Tần Lạc phóng mắt có tia sáng kì lạ nói. Hắn từng nghe mọi người nói qua, trong nhà có tổ truyền 'kim hạp dược phương', nhưng bên trong hộp vàng rút cuộc có vật gì thì hắn cũng không rõ lắm.

Trước đây hắn cũng rất tò mò, năn nỉ ông ngoại lấy ra cho hắn xem một chút thôi, và lúc đó đều bị ông nội nghiêm khắc từ chối.

Vì vậy, bên trong mỗi quyển sách ở thư viện này, từng loại thảo mộc quý hiếm, các loại thuốc từ nội tạng động vật hay là những bài thuốc kỳ quái đến đâu Tần Lạc cũng đều hiểu biết cả. Nhưng riêng có "hộp đơn thuốc vàng" này là hắn chưa có cơ hội nhìn thấy.

Nghe nói bên trong 'kim hạp dược phương' là một quyển sách, bên trong có ghi chép rất nhiều những phương thuốc thần kỳ. Bất cứ một phương thuốc nào làm thành sản phẩm cũng có thể bán chạy toàn cầu và trở thành người giàu nhất thế giới.

Bây giờ người ta chú trọng lợi nhuận hơn là làm thuốc sao?

Nếu như có một loại dược phẩm có thể chữa được các loại bệnh của con người như: bệnh gan, bệnh ung thư, bệnh cao huyết áp, e rằng trong một đêm , cả thế giới có thể thay đổi thứ tự xếp hạng trong bảng danh sách của Forbes.

"Không sai. Đây là kim hạp dược phương". Tần Tranh khẳng định. Nói đến mấy chữ 'kim hạp dược phương' giọng cũng trở nên có sức mạnh hơn. Hình như bảo bối này là động lực có thể làm cho người ta có một tinh lực vô hạn.

"Năm xưa ông vẫn thường nhốt mình trong phòng thí nghiệm, rất ít khi đi ra ngoài, cháu còn nhớ rõ chuyện này chứ?" Tần Tranh hỏi.

"Cháu vẫn nhớ rõ. Khi đó ông thường ở trong phòng thí nghiệm mười ngày đến nửa tháng." Tần Lạc nói. Chuyện này cũng không phải quá xa xôi, chỉ mới hai ba năm trước thôi.

"Lúc đó chính là vì ta đang nghiên cứu 'kim hạp dược phương' này đấy." Tần Tranh nói.

Kết quả thế nào rồi ông?" Tần Lạc kích động hỏi.

"Cháu mở nó ra đi." Tần Tranh chỉ vào cái hộp màu vàng nói với Tần Lạc.

"Vâng thưa ông." Tần Lạc sắc mặt hớn hở, chạy lại ôm hộp vàng như muốn mở nó ran gay.

"Nhẹ nhàng thôi cháu. Cẩn thận không hỏng đồ bên trong." Tần Tranh dặn dò. Sau đó lại cẩn thận gỡ từ trên cổ một khối ngọc hình Quan Âm xuống, quay sang đưa cho Tần Lạc nói: "Đây là chìa khóa."

"Chìa khóa gì vậy ông?"

Tần Lạc đỡ lấy miếng ngọc hình Quan Âm, trợn tròn mắt. "Vậy đây chính là chìa khóa mở cái hộp này ạ?"

"Lấy chân Quan Âm cắm vào cái mắt khóa." Tần lão gia hướng dẫn.

Tần Lạc cầm trong tay chơi đùa một lúc mới phát hiện ra dưới chân ngọc Quan Âm có một dãy những rãnh sâu lồi lõm, giống như rãnh của cái chìa khóa. Nếu không quan sát kỹ thì căn bản là không thể phát hiện ra dấu hiệu nhỏ bé này.

Hắn lấy chân Quan Âm cắm vào mắt khóa hình chữ nhật trên thân hộp vàng, rồi nhẹ nhàng ấn xuống. Ổ khóa bên trong như bị kim châm phát ra mấy tiếng kêu nghe chói tai cho đến khi dừng ở một độ sâu nhất định.

Cạch!

Không cần phải lấy tay mở ra, hộp vàng tự động mở văng ra.

Tần Lạc thầm phục tài năng của tổ tiên, đây thực sự là một chiếc hộp có thiết kế phức tạp. Không ai nghĩ ra được để mở cái hộp này là khối ngọc hình Quan Âm mà ông nội đang đeo trên cổ.

Đàn ông mà đeo hình nữ phật Quan Âm, Quan Âm phù hộ cho có "số làm quan", Tần Lạc cho tới nay vẫn nghĩ là vì ông nội muốn "từng bước được thăng chức". Cảm giác còn có gì đó khó hiểu.

Tần Lạc mở hẳn nắp hộp ra, nhìn thấy bên trong có một tấm vải được gấp lại gọn gàng để dưới đáy hộp.

"Không phải là một cuốn sách sao?" Tần Lạc hỏi.

"Ai nói cho cháu là một cuốn sách?"

"Chuyện này cháu chỉ nghe nói thôi." Tần Lạc bối rối mỉm cười, đưa tay cầm khối đồ vật lên.

Cảm nhận đồ vật trên tay Tần Lạc chỉ biết rằng thứ này không phải là miếng vải, cũng không phải là giấy. Sờ vào có cảm giác rất mềm, bề ngoài có chút thô ráp giống như da của một động vật nào đó.

"Cái này làm bằng vật liệu gì vậy?" Tần Lạc hỏi.

Tần Tranh lắc đầu, nói: "Có thể là từ da của động vật nào đó chế thành. Cụ thể là từ cái gì ta cũng không rõ lắm. Chỉ ngửi thấy mùi hơi giống mùi của con dê nên ta đoán có thể là da dê. Nhưng điều này cháu không cần phải để ý nhiều làm gì, cháu hãy để ý nhìn vào chữ viết ở bên trên." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tần Lạc lập tức không còn để ý đến những thứ không quan trọng đó nữa mà chú tâm nhìn vào những chữ viết rất nhỏ được ghi trên chất liệu da này.

Không biết tài liệu này được viết theo kiểu chữ gì, có lẽ từ rất xa xưa rồi. Nhưng chữ viết vô cùng rõ ràng, còn phủ màu váng sáng bóng giống như mạ vàng.

"kim hạp dược phương đúng là báu vật trong rừng hạnh. Có được là may mắn lớn, mất đi càng may mắn hơn. Thận trọng, thận trọng, thận trọng, thận trọng." Tần Lạc nhỏ giọng nhớ thật kỹ những chữ viết trên tấm da dê, sau đó càng không thể hiểu.

Cái này viết có ý gì vậy nhỉ? Có được là may mắn lớn, mất đi càng may mắn hơn?Chiếm được là may mắn, mất đi càng may mắn hơn là sao?

Về bốn câu liên tục phía sau ghi "thận trọng" càng khiến người ta thấy kì quái, kinh hãi. Đây cũng không phải đơn thuốc độc dược, trò chơi này khiến cho người nào đọc sẽ có cảm giác dường như sẽ gây tai họa cho nhiều người.

Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Tần Lạc vẫn tiếp tục nhìn xuống.

Tiếp theo, hai tròng mắt hắn sáng ngời lên, vẻ mặt không tin vào mắt mình liền quay sang ông nội, hỏi: "Đây là sự thật sao ông? Tổ tiên đã tìm ra phương thuốc chữa khỏi ba loại bệnh này?"

Phải biết rằng, cho dù trình độ y học hiện đại có cao đến đâu thì ba loại bệnh này vẫn được xếp vào trong mười loại bệnh có tỉ lệ tử vong cao nhất trên toàn thế giới, lại còn là ba loại bệnh xếp hàng đầu. Chẳng lẽ từ thời đó đã có thánh nhân y học giải quyết được những căn bệnh này?

Nếu như tổ tiên đã tìm được phương thuốc chữa được những căn bệnh đó, tại sao phát triển ra? Nếu ông nội đã nghiên cứu được phương thuốc này, tại sao lại không cho công ty kinh doanh của bố mình sản xuất loại thuốc này?

Đây là tạo phúc cho quốc gia, cho nhân dân, nếu phương thuốc này thực sự hữu dụng thì mỗi ngày có thể cứu sống được bao nhiêu người từ cõi chết trở về? Nếu như công ty của gia tộc mà sản xuất loại thuốc này, e rằng công ty của Tần gia sẽ đánh bại Billgate của nước Mỹ, trở thành gia tộc giàu có nhất thế giới.

Tại sao không ai làm như vậy?

"Đúng vậy." Tần Tranh gật đầu nói.

"Vậy tại sao…"

Tần Tranh vẫy vẫy tay cắt ngang câu hỏi của Tần Lạc, nói: "Khi ông nhận 'kim hạp dược phương' cũng đã từng có những thắc mắc như cháu. Cháu chưa làm thí nghiệm những đơn thuốc kia nên không biết nội tình."

Tần Lạc vẫn vẻ mặt nghi hoặc nhìn ông nội, đợi lão tiếp tục giải thích.

"Phương thuốc này quả thật rất hữu dụng và đúng là có thể chữa được ba căn bệnh trên. Nhưng nói cũng là một dạng kịch độc."

"Có độc ạ?"

"Đúng vậy. Có độc. Nó có thể chữa được ba loại bệnh đó nhưng lại khiến các bộ phận khác trong cơ thể bị thương tổn nghiêm trọng. Có thể nói nó hủy hoại toàn bộ lá chắn đông tây và phá đi sự cân bằng âm dương trong cơ thể. Hơn nữa, không có biện pháp chữa trị."

"Sau khi ông phát hiện ra điều này, ông đã bắt đầu tiến hành nhiều thí nghiệm, nghĩ rằng bên trong đơn thuốc có thành phần độc dược thì chỉ cần bỏ thành phần đó đi và thay vào thành phần không có độc dược khác. Nhưng trong suốt ba năm làm thí nghiệm đã không thu được kết quả gì. Nếu bỏ đi thành phần độc dược thì hiệu quả của phương thuốc cũng mất đi. Mà cách điều chế phương thuốc này là độc nhất vô nhị, không thể thay thế…"

Tần Lạc vẻ mặt cười khổ, nói: "Khó trách được cho tới bây giờ cũng chưa có ai công bố nghiên cứu này ra công chúng. Phương thuốc này cũng coi như vô dụng a."

Tần Tranh trừng mắt liếc nhìn Tần Lạc, nói: " Vô dụng là thế nào? Nếu như có thể ngăn chặn được tác dụng phụ đi thì đây chính là một dược thuốc tuyệt vời trong tương lai đấy."

Ông nội, ông vẫn muốn tiếp tục nghiên cứu ạ… mà sao phương thuốc này lại được cất giấu trong cái hộp này, lại còn cái chìa khóa kỳ quái nữa… có phải ông sợ phương thuốc này bị lộ ra ngoài. Sao ông lại sợ nó bị thất lạc ra ngoài? Bởi vì ai cũng biết phương thuốc này có độc, ông còn không giải được thành phần kịch độc này người khác sao có thể giải được?"

Người khác không giải được. Nhưng cháu thì làm được." Tần Tranh nhìn thẳng vào mắt Tần Lạc, ánh mắt sáng quắc nói. ""Bây giờ, ông sẽ đưa 'kim hạp dược phương' truyền lại cho cháu. Cháu nhất định phải đem hết toàn lực để tìm ra phương pháp giải độc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play