Cừu gia cũng không giống như một số đại gia tộc khác, đợi khi con gái lớn đều cho ra ở riêng. Mặc dù Cừu Dật Vân, Cừu Dật Hòa cùng với Cừu Trọng Mưu, Cừu Yên Mị cũng đã có nhà riêng ở bên ngoài, nhưng vẫn đang ở tại nhà chính của Cừu gia.

Cừu lão gia tử ở tại căn phòng ốc phía sau, một căn nhà có thiết kế theo kiểu hiện đại trong tòa biệt thự. Nhà cũ lạnh lẽo, hơn nữa việc hấp thụ ánh sáng không được tốt, Cừu lão gia tử lúc này tình trạng thật sự không thích hợp ở đây.

Cừu Dật Hòa đang chỉ dẫn một đoàn người tiến về phía sau. Mặc dù mùa đông chưa đến nhưng hoa hồng hai bên đường đã nở rộ, khiến cho không khí trong sân tràn đầy sức sống.

Đoàn người còn chưa tới gần đã nghe thấy bên trong tòa biệt thự tiếng gào thét hoảng sợ cực kỳ kinh khủng của một người đàn ông. Đang giữa thanh thiên bạch nhật, bỗng dưng nghe thấy âm thanh như tiếng quỷ khóc sói tru, thật khiến cho người ta có cảm giác lạnh sống lưng.

"Ngươi là ai? … sao lại hại ta? Yêu quái, ngươi có ánh mắt của yêu quái…"

"Người đâu… cứu mạng… có người muốn hại ta… có người muốn hại ta…"

"Loảng xoảng… răng rắc… ta đánh chết ngươi yêu quái…" T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Nghe thấy tiếng nhữn đồ vật bị đập vỡ, Cừu Dật Hòa cùng đám người vội vã nhanh chân bước tới.

Đi qua phòng khách, xuyên qua hàng lang, hướng về phía đông. Tiến nhanh về phía cửa một gian phòng tối nhất, Đái Duy Tư đang chật vật né tránh sự tấn công của Cừu lão gia tử, trên trán vẫn còn những vết bầm tím không biết là do vật gì đánh phải.

Mấy người có dáng vẻ người hầu chạy sang một bên bảo vệ Đái Duy Tư, một số người khác đi tới ra sức khuyên can Cừu lão gia tử. Là do Cừu lão gia tử bây giờ thần trí không được tỉnh táo, luôn có cảm giác có yêu quái muốn tới giết lão, ai đến đây đều lắc đầu bó tay.

Đái Duy Tư nhìn thấy Cừu Dật Hoàn cùng đám người đi tới, liền tỏ vẻ mặt tức giận: " Những người hầu này quá lắm, không chịu phối hợp với tôi. Tôi yêu cầu bọn họ trói chặt bệnh nhân lại hạn chế mọi hành động để tôi tiêm cho bệnh nhân liều thuốc trấn tĩnh lại, nhưng bọn họ căn bản là không nghe theo."

Vì Đái Duy Tư không biết nói tiếng Trung nên Cừu Dật Như vẫn ở bên cạnh phiên dịch cho hắn.

Nghe xong Đái Duy Tư nói, cô cười khổ giải thích với anh trai Cừu Dật Hoà: "Thầy thuốc Đái Tư Duy yêu cầu chúng ta tìm người trói phụ thân lại, nhưng anh biết đến tính tình lão gia tử từ xưa đến nay chưa từng có ai dám trói buộc, nếu chúng ta làm như vậy, đến khi ông tỉnh táo mà biết chuyện này, liệu rằng có muốn cắt đứt quan hệ cha con?"

Cừu Dật Hòa gật đầu ý chừng đã hiểu, quay sang Đái Duy Tư nói: "Đái Duy Tư tiên sinh, còn có biện pháp nào khác không?"

Dĩ nhiên hắn nói Tiếng Anh một cách lưu loát, điều này làm cho Tần Lạc ngạc nhiên. Ở tuổi này rồi mà sao người này có thể nói thông thạo ngoại ngữ vậy nhỉ?

Có người tiếng mẹ đẻ còn nói chưa thạo nhưng mở miệng là có thể nói tiếng Anh một cách lưu loát. Có người nói tiếng mẹ đẻ rất lưu loát nhưng trước mặt người khác lại làm bộ nói không thạo. Bởi vì như vậy sẽ làm cho người khác có cảm giác hắn đã định cư ở Âu Mĩ hơn mười năm rồi. Nhưng kỳ thật hắn định cư tại vùng nông thôn của Âu Mĩ hơn mười năm thì đúng hơn.

"Có biện pháp nào khác không á? Tôi là thượng đế chắc. Anh thử nhìn trán tôi xem có bao nhiêu vết thương? Tôi cũng không có biện pháp gì để giao tiếp với bệnh nhân đang trong trạng thái điên loạn, biện pháp gì cũng vô ích thôi. Tôi muốn người bệnh được an thần. An thần." Đái Duy Tư tiên sinh vẻ mặt tức giận nói, nếu không phải đã nhận của Cừu Trọng Mưu một khoản tiền to kếch xù thì chắc hắn đã từ chối chữa bệnh cho Cừu lão gia tử rồi.

Cừu Dật Hoà cũng đành chịu. Tình trạng bệnh tình của bố hắn là như vậy, lúc tốt lúc xấu. Lúc tốt thì cũng không giống người bình thường lắm, căn bản là không biết lúc trước ông đã làm những chuyện gì, nói những chuyện gì… Lúc xấu thì hô to kêu to, gào thét và đập vỡ mọi đồ đạc, người nào mà tới gần thì hét lên là có người muốn hại, ai nói gì cũng không nghe.

Với tình trạng bệnh tình như vậy, làm cho Đái Duy Tư đi trị liệu cho bố hắn cũng đúng là có chút ép buộc.

Ánh mắt của Cừu Dật Hoà có vẻ thông cảm, nhìn sang phía Tần Lạc thấy hắn đang chăm chú nghe mọi thứ cười hỏi: "Tần Lạc tài đức, anh có biện pháp nào tốt hơn không?"

Tần Lạc lắc đầu, hỏi: "Cừu lão gia tử chu kỳ phát bệnh bao lâu một lần? Mỗi lần phát bệnh trong thời gian bao lâu, dài hay ngắn?"

"Không có chu kỳ xác định. Đôi khi hai ba ngày một lần, đôi khi một ngày lại vài lần. Mỗi lần phát bệnh thời gian khoảng nửa giờ đồng hồ." Cừu Yên Mị đứng ngay bên cạnh giải thích.

"Lần này phát bệnh trong thời gian bao lâu?" Tần Lạc hỏi tiếp.

"Một vòng rồi kết thúc luôn." Cừu Dật Như nhìn vào mắt Tần Lạc hồi đáp.

Nhìn mặt tên tiểu tử này cũng không giống như người có khả năng nổ súng đả thương người, khuôn mặt thanh tú, ăn mặc nhã nhặn, sao lại có thể bạo lực đến vậy nhỉ?

"Để ta vào xem sao." Tần Lạc nói.

Bệnh tinh thần là một loại bệnh đặc biệt. Đặc biệt ở chỗ nó có rất nhiều kiểu bệnh, trong thời gian rất lâu, làm cho người ta không có dấu tích bệnh tật hoặc chỉ là biểu hiện giả. Muốn chữa được bệnh phải tìm hiểu nguyên nhân bệnh nhân bị bệnh.

Mà người bệnh lúc bình thường thì không có biểu hiện gì đáng nghi ngờ. Cơ bản là không biết khi nào thì phát bệnh. Đến lúc đó có nói chuyện cũng vô ích.

Tại lúc phát bệnh, nếu như trạng thái có chút biểu hiện gì trong lúc giao tiếp thì có thể phát hiện ra chút ít dấu vết.

Tần Lạc cũng chưa có kinh nghiệm trong trị bệnh tinh thần. Cho nên hắn cũng chỉ là dựa theo những gì đã được học mà suy đoán. Có thể không có hiệu quả, còn phải đợi thêm một vài dấu hiệu nữa.

Cừu Yên Mị đứng bên ngoài nhìn ông nội tay đang cầm cái ghế nhìn ra với vẻ mặt đầy cảnh giác, có chút lo lắng nói: "Hay là anh đợi một lát nữa hãy vào trong được không? Gia gia trở lại bình thường rất nhanh. Đến lúc đó anh hãy vào đó nói chuyện với ông được chứ?"

"Không sao. Bây giờ đi vào là thời cơ tốt nhất." Tần Lạc không có thời gian giải thích chi tiết cho Cừu Yên Mị, đành kiên trì nói.

"Đúng vậy. Để Tần Lạc vào đi thôi. Có thể anh ta sẽ phát hiện ra vấn đề gì đó không bình thường." Cừu Dật Hoà cười khuyến khích Tần Lạc.

Trong lòng nghĩ thầm, hắn nguyện ý muốn vào trong đó là muốn tìm cũng không thấy bệnh. Nếu như bố có đánh cho bị thương coi như là vì con mà báo thù. Chính là cách bắt hắn đánh cho chết… chẳng phải người bệnh tâm thần giết người thì không cần gánh chịu trách nhiệm hình sự đó sao?

Tần Lạc vẻ mặt ý cười nhìn Cừu Dật Hoà một cái, như đã hiểu rõ sự tình, ánh mắt khiến cho Cừu Dật Hoà có khí phách đến mấy cũng có cảm giác muốn né tránh.

Mình muốn gì, hắn đều biết rõ…

"Để tôi vào xem." Tần Lạc tiến lại dỗ dành Cừu Yên Mị, sau đó hướng cửa phòng mà tiến vào.

Không được vào đây. Không được vào đây. Nếu lại vào đây ta đánh chết ngươi…" Cừu lão gia tử kéo cái ghế cầm lên tay, khan cả giọng hét lên. Lão có vóc người khô gầy, sắc mặt vàng vọt, mắt hõm sâu vào trong, xem ra trong một thời gian dài không được nghỉ ngơi tốt. Trên đầu trọc lóc, bóng loáng, có thể người nhà Cừu gia sợ lão phát bệnh sẽ giật hết tóc nên đơn giản là cạo trọc đầu cho lão.

"Không nên kích động quá. Tôi tới đây để giúp ông. Chúng ta là người một nhà mà." Tần Lạc giơ hai tay lên ý muốn nói chính mình không cầm bất cứ vũ khí gì, lần này đến tỏ vẻ rất thân mật.

Anh gạt tôi. Anh là sát thủ. Anh muốn giết tôi… anh muốn giết tôi…" Cừu lão gia tử hiển nhiên không dễ dàng gì tin tưởng người khác như vậy.

"Tôi là bạn của ông… Không phải, ông nội tôi là bạn của ông, ông ấy biết có người muốn giết ông nên cố ý để tôi tới đây bảo vệ ông… tôi không phải là người xấu, cái người tóc kim mắt xanh kia mới là người xấu…"

Tần Lạc nghĩ, dù sao người ngoại quốc nghe cũng không hiểu tiếng Trung Quốc, muốn vu oan cho hắn thế nào cũng được.

Cừu lão gia tử quay đầu nhìn thoáng qua Đái Duy Tư, nói: Hắn là yêu quái. Hắn muốn giết tôi… hắn muốn ăn tươi nuốt sống tôi…"

"Đúng, hắn là yêu quái. Ông cứ yên tâm đi. Chỉ cần có tôi ở đây, tôi sẽ không để cho tên yêu quái gây thương tổn cho ông." Tần Lạc vẻ mặt khí phách nói.

Sau khi nói xong, hắn mới phát hiện ra câu thoại này sao có cảm giác quen thuộc thế nhỉ? Hình như hắn đã nghe thấy ở đâu đó.

Cừu lão gia tử rất cảm động, gật đầu nói: "Anh mau đến bên này với tôi, cẩn thận hắn ăn thịt anh đầu tiên đấy."

"…" Tần Lạc nghĩ lão gia tử này thật đúng là có nghĩa khí, đến lúc này mà vẫn còn có suy nghĩ bảo vệ an nguy tính mạng của người khác.

"Tốt. Tôi sẽ qua đó cùng lão hợp sức tác chiến." Tần Lạc gật đầu nói. Lúc này mới nhẹ nhàng nhấc chân đi, cẩn thận tiến đến bên Cừu lão gia tử.

Cừu Yên Mị hai tay nắm chặt, vẻ mặt chăm chú nhìn ông nội đang cầm trong tay cái ghế. Chỉ sợ rằng ông đột nhiên nổi điên lên giơ cái ghế lên đánh người.

"Chờ một chút." Cừu lão gia tử hô.

Tim mọi người như ngừng đập. Sau đó mọi người vội vàng tập trung ánh nhìn về phía Cừu lão gia tử. Lúc này, Tần Lạc chỉ còn cách lão khoảng hai bước chân.

"Sao vậy?Tôi muốn cùng ông hợp sức tác chiến mà?"Tần Lạc hỏi. Hai tay chuẩn bị tư thế chống đỡ nếu bị tấn công, hai chân cũng chuẩn bị chạy.

"Ông nội của anh là ai?" Cừu lão gia tử cảnh giác hỏi.

"Tần Tranh." Tần Lạc trả lời.

"Tần Tranh à?" Cừu lão gia tử vẻ mặt suy nghĩ một chút, sau đó bừng tỉnh vỗ tay mạnh vào bắp đùi, nói: "Đúng rồi. Hắn là bạn của tôi. Nhiều năm trước hắn còn qua chữa bệnh cho tôi."

"Chữa cho ông bệnh gì vậy?" Tần Lạc vừa hỏi vừa từ từ bước tới gần Cừu lão gia tử.

"Hắn nói tôi bị chứng bệnh tâm thần, thế là bị ta đuổi ra ngoài. Anh xem tôi đi, anh có cảm thấy tôi mắc bệnh tâm thần không nào?"

"Không có." Tần Lạc kiên định lắc đầu. "Ông làm sao mà lại mắc bệnh tâm thần được chứ? Nói ông mắc bệnh tâm thần không khác nào nói người tài không biết gì."

"Được. Người trẻ tuổi, anh nói rất hợp ý tôi. Lại đây, chúng ta cùng nhau hợp sức tác chiến." Cừu lão gia tử nói, vẫn còn cầm trong tay "vũ khí" là cái ghế đưa cho Tần Lạc, nói: "tên yêu quái mắt xanh mà có dũng khí tiến vào đây, anh hãy dùng cái này đánh chết nó."

Nói xong, lão gia tử này chuồn mất tiêu, trong phòng chuyển động… Sauk hi đi dạo một vòng, tìm được một cái gối ôm tiến lại cùng Tần Lạc sánh vai đứng chung một chỗ.

Gió thổi vi vu làm mặt nước gợn sóng, hai con người ngốc nghếch bị dồn vào chân tường vai sánh vai.

Cừu lão gia tử cùng Tần Lạc đều cầm vũ khí, sắc mặt nghiêm trọng đứng chung một chỗ, chống đỡ lại kẻ địch… yêu quái mắt xanh.

Đái Duy Tư không nghĩ Tần Lạc lại dễ dàng tiếp cận người bệnh như vậy, vẻ mặt tỏ ra khó tin, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ cuống quýt nói: "Thật là thần kỳ. Hắn quả thật là rất thần kỳ. Chẳng những không đánh nhau mà còn có thể chữa bệnh."

Tên thầy thuốc đáng thương này đã không biết đến việc Tần Lạc đã dựa vào hắn là "con yêu quái mắt xanh" mới lấy được sự tin tưởng của Cừu lão gia tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play