Dinh thự nhà Cừu gia mặc dù cũng là ở phương Nam, nhưng vùng Bàn Cứ đó thực ra lại bị phân cách với Dương Thành cỡ đâu lên tới vài trăm dặm bởi Kính Hải.

Kính Hải là một khu đô thị mới được hình thành và phát triển. Cùng với Dương Thành (Quảng Châu), Thâm Quyến và Đông Quản, Kính Hải được tụng là một trong bốn con rồng về kinh tế ở phía nam.

Tần Lạc bọn họ xuất phát từ giữa trưa, vậy mà đến tận tối mịt mới đặt chân lên đến địa phận Kính Hải.

Việc ngồi cùng một chỗ gần gũi đến vậy với một phụ nữ hấp dẫn như Cừu Yên Mị quả là một thử thách khó khăn và một phép thử khả năng kiềm chế đối với bất kỳ một nam nhân nào. Mỗi một ánh mắt lúng liếng hay một động tác của cô ta cũng khiến cho người đối diện cảm thấy bị thu hút kinh khủng, vài lần đã khiến Tần Lạc thần hồn xuất khiếu, đầu óc quay quay không biết mình đang ở nơi nào.

Cũng may những lần đó hắn đều nhanh chóng lấy lại được tinh thần, Cừu Yên Mị thông minh cũng luôn giả bộ như không biết nên hắn mới đỡ cảm thấy xấu hổ.

Hơn nữa, người phụ nữ này quả thật là thông minh uyên bác. Thiên văn địa lý chính trị quân sự không chuyện gì là cô không biết. Chính vì thế, tuy đoạn đường khá là xa nhưng lại hóa gần vì Tần Lạc học được thêm rất nhiều kiến thức mới từ Cừu Yên Mị.

Trong lúc nói chuyện với nhau, Tần Lạc cũng đã thử dò xét qua xem Cừu Yên Mị có biết là trước kia liệu đã có ai đến thăm bệnh thần kinh di truyền cho gia gia cô hay chưa. Hắn không nghĩ là Cừu Yên Mị lại không có chút ý tưởng nào về việc đó.

Tuy nói vậy, Tần Lạc cũng không có bất cứ manh mối nào để có thể đoán ra là gia gia hắn 30 năm trước đã đến thăm bệnh cho vị Cừu gia nào?

Bởi vì Kính Hải là một đô thị nằm ở ven biển nên Tần Lạc chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra rằng dinh thự của Cừu gia thực tế lại ở mãi gần khu vực chân núi Hợp Hoan.

Dựa vào bàng thủy, dinh thự của những người giàu thường được chọn ở những khu vực gần chân núi và bên cạnh thì có dòng suối chảy qua. Sơn vi kháo sơn, thủy dụ vi kim (phía sau là núi, bên cạnh là suối), đó là biểu tượng của sự đại phú đại quý mà những nhà giàu thường mong muốn.

Cừu Yên Mị phóng chiếc xe Mercedes Benz sang trọng của cô đến trước cánh cửa của một khu nhà hiện đại thì dừng lại, chờ cho cánh cửa tự động chạy bằng điện mở ra hết mới tiếp tục khởi động xe, chạy thẳng đến hướng sân đại viện.

Vào đến sân rồi mà tốc độ xe vẫn không có dấu hiệu chậm lại. Phải đến 2- 3 phút sau cô mới bắt đầu giảm ga. Vậy mới thấy cái sân đại viện này rộng đến thế nào.

Trước mặt hai người lúc này miên man trải dài một đại trạch. Ở giữa có một con đường nhỏ kéo dài, hai bên trồng những cây dừa cao vút. Ở giữa hai cây dừa là một giống chuối tiêu lạ đang nở những bông hoa màu vàng đẹp mắt.

Khoảng sân tuy lớn nhưng ngôi nhà thoáng nhìn đã biết là thuộc loại nhà cổ truyền thống. Kiến trúc kiểu Hoa Hạ, không biết đã phải chống chọi với sương gió bão táp trong bao nhiêu năm. Bức tường phía ngoài cùng những cột gỗ đã chuyển màu, trông có vẻ không được hợp lắm với những biệt thự xa hoa kiểu hiện đại phương tây ở xung quanh đó. Nhưng không thể phủ nhận là ngôi nhà vẫn có một vẻ đẹp riêng rất khác biệt.

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước một ngôi nhà cũ hơn. Một hắc y bảo tiêu chạy ra giúp họ mở cửa. Lúc này, Tần Lạc với Cừu Yên Mị hai người mở cửa hai bên xe đi ra.

"Ngôi nhà quả thực là to", Tần Lạc trầm trồ khen ngợi. Nếu so với những ngôi nhà cùng trường phái thì Cừu gia dinh thự có thể nói là thuộc dạng xa hoa, có thể so được với biệt thự của Tiên nữ sơn. Còn nếu nói về diện tích thì Cừu gia dinh thự thậm chí còn chiếm phần tiện nghi hơn hẳn.

Nếu như khu nhà này được trồng cỏ rồi xây dựng lại khéo nó có thể biến thành một trường đua ngựa lớn ý chứ.

"Ngôi nhà cổ lắm rồi", Cừu Yên Mị nói. "Ngôi nhà đã được xây từ rất nhiều năm về trước cho nên đến giờ gia đình tôi không ai nghĩ đến chuyện sẽ tu sửa gì lại nó nữa"

"Cừu lão gia đang ở chỗ nào vậy?"

"Anh không phải vội đâu. Ngồi xe mấy tiếng đồng hồ chắc cũng mệt rồi, vào đây uống chén trà Nhuận Nhuận đã", Cừu Yên Mị vừa cười và nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tần Lạc cũng không cấp bách gì nên vội cất bước đi theo Cừu Yên Mị thẳng hướng phòng khách mà tới.

Chưa kịp bước chân vào đến nhà, hai người đã nghe thấy thanh âm của nam nhân nào đó truyền đến.

Tần Lạc lo rằng lúc này Tần gia đang bận tiếp đãi khách nhân nên hắn dừng lại nhìn Cừu Yên Mị.

"Không có gì phải ngại đâu. Đó là tiếng của đường đệ (em họ) tôi thôi mà", Cừu Yên Mị giải đáp cho băn khoăn của Tần Lạc.

Bước chân vào đến phòng khách, hắn ngay lập tức thấy một bộ ghế to làm bằng gỗ lim, trên đó ngồi một nam nhân trẻ mặc bộ quần áo kiểu phương tây. Nam nhân này khéo chỉ chừng hai mươi tuổi, mày rậm mắt to, gương mặt gầy gò, ánh mắt âm lệ. Màu da hơi giống màu da của Tần Lạc, trông hơi nhợt như đang bị bệnh gì đó.

Tần Lạc chỉ bằng một cái liếc mắt đã biết anh ta có khả năng bị thiếu máu do tinh khí không đủ. Xem ra, anh ta cũng là một người mà thường xuyên phải cần đến nữ sắc.

Loại bệnh này rất hay bắt gặp ở những thiếu gia con nhà giàu. Bởi vì đối với bọn họ mà nói, có được đàn bà là một điều chẳng khó khăn gì. Chưa kể đến những phụ nữ tự chào mời làm bồ cặp lâu dài, những "chuyến tàu nhanh" cũng hoàn toàn không hề khó kiếm.

Với những nam nhân bình thường, giá cả thông thường là năm mươi tiền một lần. Nhưng nếu theo cả tháng thì được giảm giá 20%, còn theo cả năm sẽ được chiết khấu đến 50%.

Ngồi bên cạnh hắn lúc này là một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc bộ trang phục màu trắng may theo kiểu phương tây, mắt đeo kính, thoạt nhìn trông giống như một vị giáo sư đại học lịch lãm.

"Đường tỷ (chị họ), chị đã về rồi đấy à?" Thấy Cừu Yên Mị bước vào, người thanh niên cất tiếng hỏi.

"Ừ, Trọng Mưu. Đây là bằng hữu của em ý hả?" Cừu Yên Mị quay sang mỉm cười, gật đầu chào người nước ngoài rồi lên tiếng hỏi.

"Đúng vậy. Đây là giáo sư Đái Duy Tư, người Mỹ. Ông ta là một trong những chuyên gia nổi tiếng nhất nước Mỹ làm trong viện nghiên cứu về bệnh thần kinh. Ông ý cũng có nhiều kinh nghiệm đối với bệnh thần kinh di truyền. Lần này đến Trung Quốc để trị bệnh cho một người, nhân tiện em mời đến nhà mình luôn để xem bệnh cho gia gia. Gia gia gần đây thể trạng có vẻ không được tốt, trông rất đáng lo ngại", Cừu Trọng Mưu chỉ vào người ngoại quốc giới thiệu với Cừu Yên Mị.

"Xin chào. Mừng ngài đến Trung Quốc", Cừu Yên Mị dùng tiếng Anh lên tiếng chào giáo sư Đái Duy Tư.

"Xin chào, tôi cũng rất vui được gặp cô, tiểu thư xinh đẹp", Đái Duy Tư cũng dùng tiếng Anh đáp lại Cừu Yên Mị.

"Cám ơn ông đã khen", Cừu Yên Mị lịch sự nói.

Tần Lạc không biết tiếng Anh nên nghe bọn họ xì xà xì xồ mà chẳng hiểu gì. Hắn chỉ biết đứng im mà cười trừ cho qua chuyện.

Cừu Yên Mị biết điều đó. Sợ hắn cảm thấy lạc lõng, cô chỉ vào Tần Lạc rồi giới thiệu hắn với mấy người kia bằng tiếng Anh: "Đây là Tần Lạc, một người bạn tốt của tôi. Anh ấy là một nhân vật lỗi lạc của trung y"

"Trung y ư?" Cừu Trọng Mưu cau mày hỏi lại. "Đường tả, chẳng lẽ chị mời anh ta đến đây cũng là để xem bệnh cho gia gia hay sao?"

"Đúng vậy", Cừu Yên Mị nói. "Trọng Mưu, chị đã nói từ trước rồi, vấn đề mời thầy thuốc xem bệnh cho gia gia chị sẽ chịu trách nhiệm. Tại sao em còn mời giáo sư Đái Duy Tư đến đây làm gì?"

Lần này thì họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Hoa Hạ. Tần Lạc nghe thì hiểu, nhưng đến phiên Giáo sư Đái Duy Tư trợn tròn mắt. Vẻ mặt ông ta đầy nghi hoặc hết nhìn Cừu Yên Mị lại nhìn sang Cừu Trọng Mưu, không biết bọn họ đang nói chuyện gì với nhau.

"Đường tỷ, chị nói vậy thì không ổn rồi. Gia gia là gia gia của chị, nhưng cũng là gia gia của em và gia đình mình nữa. Giờ gia gia thân thể không được khỏe, không chỉ chị mà cả em với mọi người trong nhà đều cảm thấy sốt ruột".

"Giáo sư Đái Duy Tư rất hiếm khi đến Trung Quốc. Em tình cờ gặp được ông ý nên nhân cơ hội này chẳng lẽ không mời ông ý đến xem bệnh cho gia gia hay sao? Sau này, nếu chạy đến tận nước Mỹ để mời ông ấy đến đây không phải là bất tiện hơn nhiều sao?"

Cừu Trọng Mưu đưa mắt nhìn sang phía Tần Lạc rồi cười ha hả nói: "Hơn nữa, gia gia lại bị chứng bệnh liên quan đến thần kinh, chị mời một trung y đến liệu có ích lợi gì?"

Mặc dù Cừu Trọng Mưu thái độ vẫn rất lịch sự, ngữ khí nghe cũng có vẻ thân thiện, vẻ mặt hắn thật lòng mà nói cũng vẫn rất tươi tỉnh nhưng mỗi từ ngữ trong câu nói của hắn rõ ràng đều sắc như những mũi kim châm có thể "vô hình đả thương" cho người khác.

"Hắn đối với Cừu Yên Mị rõ ràng là có địch ý, cũng là với cả mình nữa", Tần Lạc cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng.

Mỗi nhà đều có những chuyện riêng tế nhị của họ. Đặc biệt, Cừu gia lại là một gia tộc đại môn đại hộ. Nếu phụ nữ tỏ vẻ cường thế một chút, tất nhiên sẽ khiến cho nam giới trong nhà, nhất là người thừa kế cảm thấy bất mãn.

Tần Lạc đã từng được chứng kiến chuyện đó trong gia tộc nhà hắn, giờ có nhìn thấy thêm một lần nữa thì cũng không chút nào cảm thấy kỳ quái.

Nhưng đây là chuyện riêng của nhà người khác nên Tần Lạc hiển nhiên không muốn can dự vào.

Hắn nhìn Cừu Yên Mị vừa cười vừa nói: "Gia đình cô đã tìm được danh y rồi, tôi chắc không cần phải múa rìu qua mắt thợ. Thôi hay là chúng ta cùng đến chỗ Cừu lão xem vị giáo sư này chẩn bệnh cho ông thế nào?"

Tần Lạc không phải là người hay ghen ăn tức ở với người khác, cũng không phải là người thích tỏ vẻ ta đây. Hắn là một người dễ chịu, cả về tính cách lẫn thái độ.

Hắn lần này cất công chạy tới tận đây, lại càng không phải là vì Cừu gia có thể cho hắn nhiều ít bao nhiêu thù kim (tiền công). Bởi vì hắn chưa hề có kinh nghiệm trong việc chữa trị căn bệnh này, cho nên hắn cũng không muốn tỏ vẻ ta đây gì cả.

Giờ họ đã có chuyên gia trong lĩnh vực này đến giúp, như vậy để ông ta chữa bệnh cho thì còn gì bằng. Ta đứng ngoài quan sát khéo lại còn học được vài chiêu hay ho.

"Tần Lạc, tôi thì rất tin tưởng vào tay nghề chữa bệnh của anh" Cừu Yên Mị cười nói với Tần Lạc.

Sau đó, cô quay sang nhìn Cừu Trọng Mưu nói: "Em cũng đã mời chuyên gia đến đây rồi, thôi chúng ta khách ai người nấy tự dẫn đến xem bệnh cho gia gia xem tây y hay trung y sẽ có tác dụng hơn?"

"Điều đó không được", Cừu Trọng Mưu phản đối ý kiến đó ngay lập tức.

"Tại sao lại không được?", Cừu Yên Mị hỏi.

"Đường tỷ, các chuyện khác em có thể nghe chị, nhưng chuyện này em thấy thế không ổn", Cừu Trọng Mưu vẻ mặt chăm chú nói. "Gia gia bệnh tình nghiêm trọng, sao có thể lấy ra làm vật thí nghiệm để hết người này đến người khác đến xem xét nọ kia. Chị cũng thử nghĩ một chút xem, trung y thì chữa bệnh thần kinh bằng cách nào cơ chứ? Sắc trung dược truyền thống lên uống? Hay châm cứu? Hay là bạt hỏa quán? Những phương pháp này nghe đã thấy không phù hợp rồi".

Nghe giọng điệu đầy vẻ khinh người của Cừu Trọng Mưu, Tần Lạc tựu cũng có chút tức giận. Ngươi nói ta không phải thầy thuốc giỏi, ừ thì cũng chẳng sao. Nhưng ngươi khinh thường cả nền trung y thì thật là quá thể. Điều đó khiến hắn không thoải mái chút nào.

Hắn bèn sẵng giọng: "Ai nói trung y sẽ không thể chữa được những bệnh liên quan đến thần kinh? Danh y một thời Tổ Viêm Minh đã dùng thần châm để chữa khỏi bệnh cho bao nhiêu người. Hơn nữa, bệnh nhân của ông hầu hết đều mắc những chứng bệnh liên quan đến thần kinh."

"Tổ Viêm Minh? Ai là Tổ Viêm Minh cơ chứ? Tôi không biết gì về người đó cả", Cừu Trọng Mưu hơi chút bất ngờ. Hắn không nghĩ rằng một tiểu trung y lại cả gan đối trả mình như vậy nên hắn nói mà không chút khách khí.

"Nếu không biết về Tổ danh y thì chỉ có thể kết luận rằng kiến thức cậu còn non lắm", Tần Lạc cũng không vừa, khẳng khái châm chích lại.

"Anh nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem nào? Nếu như anh không phải là khách mà đường tả tôi mời đến thì tôi đã sớm sai người đuổi anh ra ngoài rồi".

"Tôi nói kiến thức cậu còn non lắm, nói đi nói lại đến mười lần thì cũng vẫn là thế thôi. Cậu không cần phải nhờ đến ai đâu, tự tôi sẽ đi ngay", Tần Lạc cười lạnh.

Nói xong, Tần Lạc phất tay áo cất bước rời đi.

Ngươi không muốn ta chữa bệnh thì đại gia ta chẳng lẽ cứ trơ mặt sao. Người bệnh mà không chữa chỉ có đường chết mà thôi.

"Tần Lạc, chờ một chút", Cừu Yên Mị không nghĩ Tần Lạc lại quyết định đi như thế vội vàng kéo hắn lại.

Sau đó, nàng nghiêm mặt nhìn Cừu Trọng Mưu nói: "Cừu Trọng Mưu, Tần Lạc là khách do chị mời đến. Cậu có tư cách gì mà đuổi anh ta ra ngoài. Cậu chẳng lẽ không biết những quy định xã giao đơn giản nhất hay sao?"

"Em chỉ tôn trọng những người đáng để người khác tôn trọng", Cừu Trọng Mưu cũng nghiêm mặt lại nhìn Cừu Yên Mị nói.

Đột nhiên, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm vào Tần Lạc hỏi: "Anh là Tần Lạc"

"Là tôi"

"Bạn trai của ả con hoang ý hả?" Lần này, Cừu Trọng Mưu quay sang nhìn về phía Cừu Yên Mị, đối tượng trong câu hỏi của hắn cũng đã thay đổi.

"Cừu Trọng Mưu, cậu đang vượt quá giới hạn rồi đó. Khuynh Thành có đắc tội gì với cậu đâu", Cừu Yên Mị lớn tiếng quát.

"Chẳng lẽ tôi nói có gì sai sao?", Cừu Trọng Mưu cười ha hả nói. "Mẹ cô ta lúc đầu bị Cừu gia cự tuyệt chẳng phải cũng là vì nguyên nhân này sao? Đường tỷ, chuyện này chị là người biết rõ hơn ai hết chứ nhỉ. Năm đó, chính mẹ cô ta cố gắng ôm bụng chạy đến tranh đoạt chồng cùng mẹ chị mà, chẳng lẽ đại bá mẫu không có nói qua cho chị biết hay sao?"

"Con hoang?"

Tần Lạc đầu tiên là sửng sốt. Hắn không hiểu người bị ghép cho cái từ kinh khủng đó là ai. Đến khi hắn cẩn thận suy nghĩ và hiểu ra, sắc mặt hắn thoáng cái trở nên tối sầm lại.

"Tôi nghĩ, nếu cô ấy ở đây, chắc chắn sẽ yêu cầu ở cậu một lời xin lỗi", Tần Lạc thanh âm lạnh như băng nói.

"Đừng có mơ".

"Nhưng vì hôm nay chính tai tôi nghe được cậu nói những lời đó, …"

Chưa nói hết câu, Tần Lạc đã nhảy đến tóm lấy ngực áo Cừu Trọng Mưu. Vì không chuẩn bị trước nên Cừu Trọng Mưu không kịp phòng thủ, bị Tần Lạc kéo chúi xuống. Đầu gối hắn cũng giơ lên, thúc mạnh vào bụng trên của Cừu Trọng Mưu.

Tần Lạc vừa thu mình lui lại phía sau một chút, thân thể Cừu Trọng Mưu đã đổ sụp xuống mặt đất. Hắn nói tiếp câu nói còn đang dở dang: "Tôi sẽ không yêu cầu cậu xin lỗi, bởi vì điều đó chẳng giải quyết được vấn đề gì"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play