Một đám người ồn ào như vậy khiến tất cả mọi người trong phòng hội nghị cũng bị kinh động.

Ánh mắt mọi người đều chuyển ra ngoài cửa, ngay cả ống kính máy quay cũng chuyển đến hướng phát sinh sự cố.

"Để bọn họ vào đi. Chúng tôi muốn nghe bệnh nhân nói chuyện". Những dân chúng kia vốn không ưa Tần gia, cố ý chạy tới xem cùng với một số "kẻ âm mưu" không có ý tốt lên tiếng.

"Đúng đấy. Người Tần gia các người tự nói thì dù có nghe cũng vô dụng. Chúng tôi muốn nghe người nhà bệnh nhanh nói".

"Đả đảo xí nghiệp vô lương. Nợ máu phải trả bằng máu".

"Tần Lạc tiên sinh, xin hỏi có thể để bệnh nhân và người nhà của họ vào nói vài câu không? Tất cả mọi người rất quan tâm đến bọn họ. Tôi thấy, bọn họ mới là diễn viên chính trong sự cố lần này. Lời của bọn họ cũng càng có thể gây sự tín nhiệm và đồng cảm của công chúng hơn". Một nữ phóng viên đeo một cameras trên cổ đứng lên nói.

Tần Lạc quay đầu nhìn Lý Minh Cường xông lên đầu tiên xem ra có thoáng có chút nhăn nhó, nói: "Thật ra, vốn chúng tôi ở phía sau có an bài ghế hạng nhất, sau khi kết thúc buổi họp báo, các người có thể đi vào phòng bệnh tự do phỏng vấn bệnh nhân. Nhưng bây giờ xem ra, quy trình cuối này phải làm sớm rồi".

Tần Lạc nói với bảo vệ ở cửa: "Mời bệnh nhân và người nhà của họ vào đi".

Các nhân viên an ninh đã sớm biết nam nhân thoạt nhìn yếu ớt này chính là con viện trưởng, tất nhiên là sẽ tuân lệnh làm việc. Cửa thủy tinh của phòng hội nghị mở ra, nhóm bệnh nhân dưới sự dìu đỡ của người nhà như ong vỡ tổ ùa vào.

Lý Minh Cường là người xông tới đầu tiên, đi nhanh lên bục, giận dữ chỉ vào những phóng viên kia mắng: "Lúc nên báo thì các người không báo, lúc không báo thì các người lại báo bậy. Tần gia là ân nhân của bọn tôi, Tần Lạc đã nhiều lần cứu mạng con gái tôi. Không có hắn, con gái tôi đã sớm chết. Các người rốt cuộc muốn làm gì?"

"Các người nếu muốn mang Tần Lạc đi, trước tiên phải giẫm lên xác tôi lão già này". Trương đại gia đã hơn sáu mươi tuổi xem nghề những phóng viên này giống như cảnh sát, cho là bọn họ cũng có thể bắt Tần Lạc đi.

Những phóng viên kia hai mặt nhìn nhau, cảm thấy chuyện hôm nay thật quá kỳ lạ.

Trước kia, lúc bọn họ phỏng vấn, người bị hại phường mắng những xí nghiệp vô lương kia như máu chó xối đầu, ước gì được xông lên cắn mấy miếng thịt uống mấy ngụm máu lớn mới trong lòng mới có thể cảm thấy thoải mái.

Nhưng hôm nay người bệnh lại chủ động chạy tới bảo vệ "nguy hại" người của bọn họ, thật sự là mới thấy lần đầu, mới nghe lần đầu.

Tần Lạc đứng lên, đặt Lý San San từ trên lưng Trần Bình lên ghế, lại bảo người đưa tới một cái ghế dựa cho những người bệnh thân thể suy nhược kia, rồi mới nói với đông đảo phóng viên dưới bục: "Những người bệnh này đều là người trong án ngộ độc thực phẩm Thân Tâm lần này, mọi người có thể tự phỏng vấn. Vì tránh nghi ngờ, chúng tôi sẽ tạm thời lui ra".

Nói xong, hắn đi tuốt ở đàng trước, người Tần gia toàn bộ đi theo phía sau hắn rời khỏi phòng, một người cũng không ở lại.

Nói cách khác, bọn họ hoàn toàn giao quyền tự chủ của buổi họp báo cho những phóng viên và người bệnh này.

Phóng viên muốn hỏi gì thì hỏi cái đó, người bệnh muốn trả lời thế nào thì trả lời thế đó.

Bọn họ không có chút ý định muốn che giấu, càng không giống như những xí nghiệp khác, vào lúc phóng viên phỏng vấn, nhất định phải tìm người ở cạnh giám sát. Điều này không thể hỏi, điều kia không thể đáp, hỏi một đằng trả lời một nẻo, tránh nặng tìm nhẹ.

Chẳng lẽ Tần gia thật sự bình thản như thế?

Từ Ảnh đứng lên, lớn tiếng nói: "Nếu người ta đã tín nhiệm chúng ta như vậy, chúng ta cũng không thể phụ một phen tâm ý của người ta. Mọi người có nghi vấn gì, cứ hỏi một lượt đi. Nếu dược vương thế gia thật sự là nhân vật ám muội trong án ngộ độc thực phẩm, chúng ta cần dùng ngòi bút làm vũ khí, vì người bị hại mà minh oan. Nếu Tần gia làm việc quang minh, là bị người khác cố ý bôi nhọ, chúng ta cũng nên công bố chân tướng sự việc cho dân chúng biết, đòi công bằng cho Tần gia".

Chúng phóng viên thấy lời này có lý, nguyên một đám cầm bát cơm của mình xúm lại. Những người bệnh và người nhà của họ đều bị bọn họ phân ra mà vây lại, định dùng tuyệt kỷ riêng của mình để moi một chút tin bí mật người ngoài không thể biết.

Bởi vì biểu hiện quá "rộng lượng" của Tần gia, cho nên khiên không ít phóng viên cảm thấy trong chuyện này "rất có vấn đề". Không phải là không có người muốn ở trong đó tìm ra một ít bằng chứng bọn bác sĩ cấu kết diễn trò.

Vì vậy, tất cả các góc trong phòng hội nghị, phóng viên và bệnh nhân đang đấu trí đấu dũng.

"Bà ơi, bà năm nay bao nhiêu tuổi rồi".

"Cậu nhìn không ra sao?"

"Chuyện này... ha ha, cháu không hỏi vấn đề này nữa. Bà ơi, bây giờ người bà sao rồi, có thấy chỗ nào không thoải mái không?"

"Không thoải mái thì tôi chạy tới nói chuyện với cậu à?"

"... bà ơi, bà không nên hiểu lầm, cháu không phải là người xấu. Cháu là phóng viên, chúng cháu là tới giúp các người tra rõ chân tướng sự việc. Chúng cháu không đổ oan người tốt, cũng không bỏ qua cho người xấu..."

"Cậu bớt lừa tôi đi. Lão già nhà chúng tôi nói, không thể nói lung tung hại tiểu Tần. Với lại, phóng viên đều là người tốt sao? Cậu lấy cái gì chứng minh cậu là người tốt chứ?"

"..."

Người khiến kẻ khác chú ý nhất chính là bệnh nhân Lý San San, nàng sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy yếu, đầu trọc lóc, xem ra là người bị ngộ độc thức ăn nghiêm trọng nhất. Phóng viên xúm lại trước mặt nàng cũng nhiều nhất, tất cả mọi người đều muốn từ trong miệng nàng đào một ít bí mật.

"Cô bé, tóc của cô đâu rồi? Là cạo, hay là do tự rụng thành như bây giờ?"

"Tự rụng". Lý San San trả lời.

"Là do ăn bảo kiện phẩm Thân Tâm mới bắt đầu rụng sao?" Các phóng viên kích động, theo sát không tha.

"Vâng" Lý San San lại gật đầu.

"Vậy, cô có hận những thương gia chế tạo thực phẩm có độc không?" Có phóng viên hỏi.

Lý San San nhẹ gật đầu, nói: "Chúng tôi đều hận bọn họ".

"Vậy cô vừa rồi lúc đi vào, sao còn nói giúp cho họ chứ?"

Lý San San nổi giận, nói: "Tôi là nói thay cho anh Tần Lạc. Anh Tần Lạc không phải là người xấu".

Lý Minh Cường ở bên cạnh bổ sung nói: "Tôi biết các người muốn nghe điều gì. Nhưng nếu chúng tôi nói một câu Tần gia không tốt thì chúng tôi cũng không phải là người".

Kết quả phỏng vấn vẫn kinh người như thế, mỗi người bệnh đối với xí nghiệp sản xuất thực phẩm chất lượng kém đều thống hận và chán ghét. Nhưng mỗi khi phóng viên dẫn chủ đề tới Tần gia, bọn họ đều lộ ý bảo vệ đối với Tần gia giống như một loại tín ngưỡng tôn giáo vậy.

Có một phóng viên cố ý nói Tần gia không tốt, định tranh thủ đồng cảm của người bệnh, đào một ít tin từ trong miệng bệnh nhân, người bệnh được gã phỏng vấn thiếu chút nữa đã cầm nạn đánh gã.

Điều này khiến trong lòng tất cả phóng viên đều đọng lại một thắc mắc.

Tần gia rốt cuộc đã làm chuyện gì, khiến những bệnh nhân này bảo vệ họ như vậy?

Cưỡng bức? Đe dọa? Hay là dụ dỗ?

Lý Minh Cường trước kia làm thầy dạy ngữ văn nhiều năm, trong số bạn bè cũng có người làm nghề phóng viên này. Gã biết rõ những phóng viên này đang thắc mắc chuyện gì.

Chưa được sự đồng ý của người khác, gã đã tự mình ngồi xuống chỗ chủ tịch trên bục, cầm microphone, nói với phóng viên dưới bục: "Người thân của tôi bệnh thành như vậy, chúng tôi có thể không tức giận sao? Bây giờ tôi có thể nói cho các người biết, chúng tôi rất tức giận. Mỗi ngày chúng tôi đều cầu nguyện... cầu cho những xí nghiệp vô lương kia đáy quần bị thủng".

"Các người nhất định cảm thấy kỳ lạ, những người nhà của bệnh nhân như chúng tôi sao lại bảo vệ Tần gia, bảo vệ Tần Lạc như vậy. Bây giờ tôi nói hết các ưu đãi của Tần gia với chúng tôi, các người nghe xong, sẽ hiểu tâm tình chúng tôi lúc này".

"Tôi nhìn thấy Tần Lạc vào hai mươi bảy tháng chạp, tôi từ ngoài trở về, vừa vào cửa, liền thấy một đám người xa lạ trong phòng, còn có một anh chàng trẻ tuổi đang đứng xem bệnh cho con gái tôi".

"Sau đó, hắn liền nói thẳng cho tôi biết, tình huống con gái tôi rất xấu, cần phải phẫu thuật chữa trị sớm. Còn hỏi tôi là bây giờ đi cùng hắn, hay là để ở nhà hết Tết âm lịch hắn phái xe tới đón".

"Lòng tôi đau xót vì bệnh của con gái, còn có tâm tư nào mừng năm mới? Vì vậy, chúng tôi trong ngày đó vào xe do bọn họ đưa tới chạy đến bệnh viện Ái Khang. Bệnh viện Ái Khang cũng đã sớm chuẩn bị, mỗi một bệnh nhân đều có một phòng bệnh riêng. Điều kiện bên trong rất tốt, có phòng bếp và phòng vệ sinh riêng, còn chuẩn bị chỗ ngủ cho những người nhà chúng tôi... nghe nói trước kia mấy chỗ này đều là cho những kẻ có tiền ở".

"Sau đó, chuyên gia trong bệnh viện lập tức chạy tới làm các loại kiểm tra đo lường cho con gái tôi. Bận rộn cả buổi chiều, chúng tôi làm hơn mười mấy mục kiểm tra. Những bác sĩ và y tá kia thái độ với chúng tôi cũng vô cùng tốt, không giống bệnh viện tán tận lương tâm mà trước kia Lý Quốc Dân dẫn bọn tôi đi".

"Bọn họ luôn cố gắng cứu người thân của chúng tôi, tổ chuyên gia thành lập hơn ba mươi năm của bệnh viện còn ghé vào phóng thì nghiệm làm nghiên cứu. Tôi vì sao biết à? Vì những bác sĩ kia cùng ăn cơm tất niên với chúng tôi".

"Bọn họ vô cùng chiếu cố những người nhà bệnh nhân như chúng tôi, chỉ cần là chúng tôi cần thì bọn họ đều nghĩ cho chúng tôi. Nói thật, cho dù là tôi đối với mẹ tôi, cũng không chăm sóc chu đáo đến vậy. Xem người như ruột thịt, chúng tôi còn không hài lòng gì chứ?"

Lời của Lý Minh Cường khiến mấy người nhà của bệnh nhân khác cũng đồng cảm theo, có người hét lớn: "Tiểu Tần chạy tới nhà tôi vào ba mươi Tết. Lúc đó, nhà người ta đều dán câu đối xuân đốt pháo ăn mừng năm mới, còn nhà chúng tôi vẫn ăn cá tanh cơm nguội... trời lạnh như vậy, chạy vài trăm dặm. Là hắn tiếp chúng tôi ở bệnh viện Ái Khang ăn mừng năm mới với mọi người".

"Tiểu Tần còn chuẩn bị tiệc rượu cho chúng tôi, tối ba mươi Tết còn chạy tới bồi chúng tôi qua Tết".

"Mua quần áo mới, giày mới cho từng người chúng tôi".

"Gọi điện thoại chúc tết cha mẹ chúng tôi... Lý Quốc Tân trước kia không cho phép chúng tôi gọi điện về. Tôi đã mấy năm không nghe giọng nói của cha mẹ".

"Anh Tần Lạc thích cười. Tôi thích nhất là thấy anh ấy cười".

Mọi người mồm năm miệng mười mà thảo luận, kể ra hết chỗ tốt này đến chỗ tốt khác của Tần Lạc. Càng nói càng hăng, giống như cả đời cũng không nói hết.

Lý Minh Cường đứng lên, nói với những phóng viên dưới bục: "Tôi không biết có còn người thứ hai như Tần Lạc không, nhưng mà, chúng tôi đều rất may mắn có thể quen một Tần Lạc như vậy. Chúng tôi thấp cổ bé họng, nói cảm ơn nhiều hơn nữa cũng vô ích. Xin các phóng viên tiên sinh, các tiểu thư dưới bục... xin các người dùng bút của các người giúp chúng tôi nói tiếng cảm ơn với Tần Lạc. Tôi xin trịnh trọng cúi chào các người".

Nói xong, gã cúi chào đến chín mươi độ các phóng viên dưới bục.

"Tôi cũng cúi chào các người". Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Tôi dập đầu với các người".

"Xin các người. Giúp chúng tôi nói đi. Chúng tôi thật không biết phải làm thế nào mới có thể cảm kích tiểu Tần".

"Tần Lạc, anh là thần tượng của em". Hạ Nguyệt Nguyệt trong mắt đầy những vì sao, nhìn Tần Lạc lộ vẻ sùng bái.

Hạ Dương thở dài, nói: "Nhân tâm tiếp xúc dân tâm. Khó trách lão gia nhà chúng ta luôn nói tôi không bằng anh. Trước kia trong lòng tôi còn có chút không phục, nhưng giờ thì tôi đã tìm ra được nguyên nhân".

Tần Lạc thông qua hệ thống máy tính giám thị ở phòng an ninh chứng kiến một màn này, thật lâu vẫn không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play