Khi ngủ dậy, tinh thần vô cùng sảng khoái.
Tần Lạc mặc bộ quần áo thể thao đi xuống lầu, Tần Tranh, Lâm Thanh Nguyên và Tần Minh đang ở ngoài sân tập luyện thể dục. Trước đây Lâm Thanh Nguyên tập Thái Cực bây giờ ông thấy Tần Tranh và Tần Minh luyện tập giống với phương pháp của Tần Lạc nên tò mò hỏi thăm kết quả ông cảm thích thích thú và học theo hai người tập Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm.
Nhìn thấy Tần Lạc cười tủm tỉm, Lâm Thanh Nguyên nói: "Tần Lạc, Đạo Gia Thập Nhị Đoạn cẩm có tác dụng tốt như vậy sao cháu không bảo ông?"
Tần Lạc cười gượng gạo nói: "Ông, Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm không khác với Tiểu Thái Cực của ông, có cùng nguồn gốc, một khi luyện thành thục cũng giống nhau. Hơn nữa ông đã rèn luyện Thái cực trong mấy chục năm, ông đột nhiên lại rèn luyện phương pháp này cháu sợ ông không quen".
"Ông không phải là lão già bảo thủ. Ông cũng là người thích những cái mới mẻ. Đúng là sau vài năm tập luyện Thái Cực, ông cũng muốn rèn luyện một phương pháp khác" Lâm Thanh Nguyên nói. "Hoán Khê vẫn còn đang ngủ hả? Tần Lạc, cháu hãy khuyên nhủ Hoán Khê, bảo nó cố gắng rèn luyện sức khỏe. Khi còn trẻ không chịu rèn luyện sau này về già sẽ cảm thấy thiệt thòi lớn. Hơn nữa nó không nghĩ cho nó nhưng cũng phải nghĩ cho con cái của các cháu. Bây giờ cố gắng rèn luyện sau này có con, con cái cũng có sức khỏe tốt".
Tần Lạc muốn kiêu hãnh nói cho mọi người biết rằng, người phụ nữ của hắn, Lâm Hoán Khê vì tối qua vô cùng mệt mỏi nên bây giờ đang ngủ say, không thể nào gượng dậy nổi.
Sau hai lần đầu tiên thất bại, rốt cuộc Tần Lạc đã được hưởng thụ lần thành công đầu tiên. Hắn đã chính thức là người đàn ông mang tới hạnh phúc cho người phụ nữ yêu mến của mình. Hắn chỉ hận không thể thông báo tin vui này cho người thân của hắn.
"Bình thường Hoán Khê tập Yoga. Đây mới là môn phù hợp với phụ nữ" Tần Lạc nói.
Sau khi Tần Lạc chào hỏi Tần Tranh và Tần Minh, hắn cùng hai người tập luyện các động tác bế khí, chà xát tay của Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm.
Đương nhiên sau khi hít vào một hơi, rồi bế khí, không thở ra, hai tay chà xát vào nhau cho tới khi nóng lên, sau đó tách nhau ra nhẹ nhàng xoa mặt và thở ra. Phải luyện tập lặp đi lặp lại mười sáu lần. Mỗi lần làm xong lại nắm hai tay vào nhau bắt đầu động tác mới.
Bối Bối ngái ngủ đi tới, đôi môi nhỏ bé cong lên, gương mặt đáng yêu vô cùng tức giận.
"Bối Bối, em làm sao vậy?" Tần Lạc nhìn thấy Bối Bối đi tới, hắn cười ha hả hỏi.
"Em rất buồn" Bối Bối nói.
"Người nào làm em thất vọng?" Tần Lạc hăng hái hỏi.
"Mẹ".
"Tại sao mẹ lại làm Bối Bối thất vọng?"
"Mẹ không cho em ngủ cùng với anh" Bối Bối nói.
"Tại sao mẹ không cho Bối Bối ngủ cùng ca ca hả?" Tần Tranh cười hỏi. ông thực sự yêu thương người cháu ngoại này.
"Mẹ nó anh Tần Lạc phải ngủ cùng chị dâu" Bối Bối giận dỗi nói. Cô bé khoa tay nói: "Cháu chỉ ngủ được rất ít".
Sau đó cô bé khoa chân múa tay nói: "Chị dâu ngủ mất diện tích lớn như vậy, cháu đã không tị hiềm chị ấy, tại sao chị ấy phải tị hiềm cháu chứ?"
Mọi người nghe xong những câu nói ngây thơ, con trẻ của Bối Bối xong tất cả đều cười thoải mái. Buổi luyện tập buổi sáng của mấy người kết thúc trong tiếng cười.
Sau khi ăn sáng , Tần Tranh lại kéo Lâm Thanh Nguyên đi uống trà. Tần Minh cũng đi ra ngoài chữa bệnh. Bây giờ anh ta cũng là một thầy thuốc có tiếng tăm ở Dương Thành, người tìm anh ta chưa bệnh rất nhiều.
Bà nội Tần Lạc kéo Lâm Hoán Khê lên lầu nói chuyện, lão thái thái có vẻ rất thích người cháu dâu này, mỗi khi có thời gian đều trò chuyện với nàng. đôi khi Tần Lạc thấy tò mò với tính cách của Lâm Hoán Khê không biết nàng có thể nói chuyện gì với lão thái thái?
Tần Lam ngáp dài đi xuống lầu, nàng mặc một cái sơ mi cổ đứng, một chiếc áo khoác bó sát người màu đen ở bên ngoài. Một cái quần màu xám, đôi chân dài thon thả, các dường cong nổi lên. Tương lai sau này Bối Bối cũng xinh đẹp như thế, cô bé thừa hưởng nhiều điểm di truỳên của mẹ, đặc biệt là đôi mắt của cô bé giống mẹ như đúc từ một khuôn.
"Hôm nay cô muốn đi ra ngoài sao?" Tần Lạc cười hỏi.
"Ừ, hôm nay cô ra ngoài gặp một người bạn" Tần Lam gật đầu nói. Nàng ngồi vào bàn chuẩn bị ăn bát cháo táo đỏ, đột nhiên quay sang nói với Tần Lạc: "Tần Lạc, hôm qua cháu đánh nhau vì Bối Bối hả?"
Tần Lạc hỏi: "Bối Bối nói cho cô hả?"
"Đúng vậy" Tần Lam cười vui vẻ nói. "Nó còn muốn gọi cháu là bố. Cô hỏi nó tại sao nó nói bởi vì cháu đánh nhau giúp nó. Nó cứ tranh cãi suốt buổi tối hôm qua đòi sang ngủ cùng với cháu. Cô nói anh Tần Lạc bây giờ đã có chị dâu, không cần đứa trẻ con như con, nó lại tức giận với cô hôm nay nó không để cô mặc quần áo cho, tự nó đi lấy quần áo mặc rồi bỏ đi tìm bà ngoại".
"Trẻ con là thế mà, ai tốt với chúng, chúng sẽ nhớ rất lâu" Tần Lạc hào hứng nói. Nghe thấy Tần Lam nói những điều đó về Bối Bối, Tần Lạc cảm thấy trái tim mình được an ủi rất nhiều, cô bé nghịch ngợm đó đã làm hắn xúc động.
"Đúng vậy" Tần Lam gật đầu. Nàng buông bát đi tới ghế salong ngồi, nhìn Tần Lạc nói: "Tần Lạc, nếu đôi khi cô làm sai chuyện gì đó, cháu có thể tha thứ cho cô không?"
"Cô đã làm sai chuyện gì vậy? Chuyện gì?" Tần Lạc hỏi.
"Cô chỉ nói như vậy thôi" Tần Lam lảng tránh.
Tần Lạc nhìn Tần Lam nói: "Cô, chúng ta là người một nhà. Cháu cảm thấy rất lạ khi cô nói vậy".
Sau đó hắn nghiêm túc nhìn Tần Lam hỏi: "Vì chúng ta là người một nhà, chúng ta phải học cách bao dung, thương yêu nhau. Chỉ cần cô không làm tổn thương những người mà cháu yêu thương, cháu sẽ không trách cô".
Đôi mắt Tần Lam ươn ướt, nàng cố gắng không để nước mắt rơi xuống, nói: "Cô biết rồi. Tần Lạc, cám ơn cháu. Cô cám ơn cháu".
"Đây là điều đương nhiên" Tần Lạc kinh ngạc nhìn Tần Lam. "Cô, cô sao vậy?"
"Không có gì. Đó là do cô cảm động quá" Tần Lam rút khăn tay lau khoé mắt: "Thôi được, cô phải ra ngoài. Cháu cứ yên tâm, chúng ta là người một mnhà. Cô nhất định sẽ không làm thương tổn ai cả".
:Cháu biết" Tần Lạc cười gật đầu.
Nhìn bóng Tần Lam đi xa dần, Tần Lạc trầm ngâm suy nghĩ.
Tần Lạc nhớ tới chuyện Lâm Hoán Khê nói với hắn. Chẳng lẽ cô hắn và Tần Minh thực sự có chuyện bí mật gì không thể cho ai biết?
Hơn nữa nếu hai người thực sự muốn sống cùng nhau, Tần Lạc sẽ không phản đối. Hắn nghĩ rằng tình yêu không có ngăn cách về tuổi tác. Đứng trên quan điểm của hắn hắn chỉ cảm thấy việc này có chút quái dị mà thôi.
Nhưng điều này không thể xảy ra. Theo như Tần Lạc biết cô hắn vẫn có ác cảm với Tần Minh. Hắn nhớ trước đây trong một lần Tần Minh không có nhà, cô hắn đã nói về Tần Minh trước mặt mọi người: "Thông minh thái quá'.
"Xem ra mình phải dành thời gian nói chuyện với cô. Hình như tâm trạng cô đầy vẻ tâm sự" Tần Lạc thầm nghĩ.
Tần Lam lái xe tới quán cà phê ở cổng của học viện Trung y Hoa Nam. Sau khi nhìn lướt qua thấy ở cửa vắng vẻ, không nhận thấy bất kỳ gương mặt quen thuộc nào Tần Lam liền xuống xe đi bộ vào quán. Bước chân nàng nhẹ nhàng, thân hình hơi nhao về phía trước, dáng vẻ có gì bất an.
Một nhân viên phục vụ đeo tạp dề màu xanh đi tới ân cần hỏi: "Tiểu thư, cô đi có một người sao?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Đã đặt chỗ trước, phòng số hai" Tần Lam nói.
"Được, đi theo tôi" Người nhân viên trả lời rồi đi trước dẫn đường.
Tới trước một cánh cửa một căn phòng bằng gỗ, người phục vụ nhẹ nhàng gõ cửa, cánh cửa lập tức được mở ra, một người đàn ông anh tuấn xuất hiện trước mắt hai người.
Ngũ quan trên mặt người đàn ông sắc nét, có góc cạnh, thoạt nhìn khá đẹp trai. Trên sống mũi là một cặp kính mắt càng làm tăng thêm vẻ hào hoa phong nhã. Khi anh ta cười trên má xuất hiện hai lúm đồng tiền. Một người đàn ông dễ dàng làm cho người khác ưa thích.
"Tôi muốn một ly Lam Sơn" Tần Lam quay người nói nhân viên cửa hàng.
"Được, xin chờ một chút" Người phục vụ trả lời rồi xoay người bước đi.
"Lam Lam, em tới rồi" Người đàn ông anh tuấn chìa tay ra muốn cầm tay Tần Lam.
Tần Lam lui lại phía sau, né tránh sự thân thiết của anh ta, sau đó nàng nghiêng người lách vào trong và nói: "Lý Quốc Tân, tôi đã nói với anh rất rõ ràng. Cái kế hoạch chó má đó tới đây là chấm dứt".
Người đàn ông không tức giận trước lời từ chối của Tần Lam, anh ta cười ha hả nói: "Lam Lam, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả? Chúng ta đã chuẩn bị rất chu đáo cho kế hoạch này, tại sao lại nhanh chóng kết thúc như vậy? Tại sao đột nhiên em nói muốn buông trôi tất cả? Em nhắn tin cho anh rồi tắt máy, hại anh cả đêm trằn trọc không ngủ được. Sáng sớm nay anh đã đi xe từ Thâm Quyến tới Dương Thành. Cho dù có chấm dứt em cũng nói cho anh biết lý do chứ?"
"Bởi vì tôi không muốn lừa dối gia đình tôi nữa" Tần Lam ngồi thẳng người trên ghế, lạnh lùng nói. "Còn nữa tôi muốn ly hôn, ly hôn thực sự, tôi sẽ không đáp ứng bất cứ điều kiện nào của anh".
Nụ cười trên mặt Lý Quốc Tân biến mất, anh ta kéo cái ghế ngồi đối diện với Tần Lam, Đôi mắt sau cặp kính nhìn chằm chằm Tần Lam như muốn tìm hiểu lý do tại sao nàng lại thay đổi ý định của mình.
"Em nghĩ rằng anh sẽ dễ dàng vứt bỏ tất cả sao?" Lý Quốc Tân bỏ cặp kính mắt ra, cười nhạt nói: "Chúng ta đã có thoả thuận. Em đưa cho anh cái anh muốn, anh đồng ý ly hôn với em, hơn nữa anh cũng không giành quyền nuôi con gái với em. Em hẳn cũng hiểu rõ dù anh đồng ý ly hôn với em nếu như anh muốn giành quyền nuôi con gái, toà án sẽ ra phán quyết giao Bối Bối cho anh".
"Anh còn nhớ tên con gái mình là Bối Bối sao?" Tần Lam cười giễu cợt. "Bối Bối nói nó không biết bố mình là ai".
"Lam Lam, em hiểu rõ lúc nào anh cũng nghĩ tới hai mẹ con em. Hơn nữa rất nhiều lần anh đã tới nhà trẻ nhìn lén Bối Bối nhưng vì kế hoạch của chúng ta…".
"Đây không phải là kế hoạch của chúng ta, chỉ là kế hoạch của anh. Hơn nữa bây giờ tôi không có ý định giúp anh thực hiện điều đó, mọi chuyện đã kết thúc" Tần Lam cắt ngang lời của anh ta.
"Lam Lam, em hãy nghĩ lại đi" Lý Quốc Tân nói. "Anh thực sự không muốn làm tổn thương hai mẹ con em".
"Tôi đã cân nhắc và tôi cũng đã nói rõ ràng" Tần Lam nói.
"Lam Lam…".
"Tôi có việc đi trước" Tần Lam rút tiền trong túi đặt lên bàn để thanh toán sau đó nàng cầm túi định đứng lên.
"Em xem em kìa, chúng ta vốn đã đạt được thoả thuận tốt như vậy. Tại sao em lại làm cho chuyện này thành ra như vậy?" Lý Quốc Tân nuối tiếc nói.
Anh ta mở cái túi da màu đen lấy ra một phong thư dày và nói: "Anh chắc chắn em muốn xem bên trong phong bì này đựng cái gì".
Vừa nói Lý Quốc Tân vừa đẩy phong thư sang bên Tần Lam.
Dù Tần Lam muốn lập tức rời khỏi đây nhưng lòng hiếu kỳ đã giữ nàng lại, nàng mở phong thư đó ra.