Những gì mà tôi đã nói trong tiết học đầu tiên mà tôi tới dậy các em, các em có còn nhớ không?" Tần Lạc nhìn những học sinh ở bên dưới, hỏi.

Vì cuộc thi cuối kỳ sắp đến, các học sinh đều bận bịu ôn tập để đối phó với kỳ thi, cho nên, hiện giờ người tới dự thính vô cùng ít, phòng học có vẻ hơi trống trải.

Cho tới hiện tại những người còn kiên trì ngồi đây đại đa số là học sinh của học viện Trung y dược.

"Nhớ ạ!" Có học sinh ở bên dưới nói.

"Tốt." Tần Lạc gật đầu. "Tôi đã từng nói, tôi cần mỗi các em đều đạt hơn chín mươi nhăm điểm. Tôi nghĩ, nếu các em thực sự nỗ lực, thành tích này không phải là quá khó để đạt được."

Tần Lạc cảm thấy mình thế này đã là nhân từ lắm rồi, bởi vì lúc trước gia gia mỗi lần tới kỳ thi cuối năm của hắn đều yêu cầu một trăm điểm. Kém một chút thôi là bị ăn đòn rồi.

Dùng lời của lão gia tử mà nói thì là 'nghề bác sĩ không thể so với các nghề khác. Sơ xuất một chút thôi là đủ để hại tình mạng của người khác rồi'. Cho nên, yêu cầu của gia gia là không cho phép được xuất hiện một chút sơ xuất nào.

Lúc trước Tần Lạc cảm thấy ông quản quá nghiêm khắc, hiện tại Tần Lạc lại thấy cảm kích đối với sự nghiêm khắc của ông.

"Đương nhiên, tôi của biết, thành tích trên văn bản không thể đai biểu trình độ y thuật chân thực của các em. Cho nên, tôi đã xin với viện hệ. Lần này, kỳ thi của chúng ta sẽ phân làm hai phần."

"Hả. Hai phần?" Có người kinh hô. "Tần lão sư, thầy không phải định để chúng em thi hai lần đấy chứ?"

"Chính là thi hai phần." Tần Lạc cười nói. "Phần một là thi viết. Bài thi sẽ do tự tôi làm ra cho các em, chỉ có bốn mươi đề. Các em cần phải hoàn thành trong một tiếng đồng hồ. Lần thi còn là lại thi thực tế. Phần thi này sẽ chiếm sáu mươi trong một trăm điểm."

"Tần lão sư, thế nào là thi thực tế?" Có người hỏi.

"Thi thực tế chính là tôi sẽ kéo toàn bộ các em ra ngoài, tiến hành nghĩa chẩn (khám chữa bệnh miễn phí) ở trong vườn trường. Những học sinh và lão sư được các em nghĩa chẩn sẽ cho điểm các em. Điểm số mà bọn họ cho cũng chính là số thành tích của các em. Đương nhiên, các em cũng có thể tìm những người bạn có quan hệ tốt tới cổ vũ. Nhưng, tôi sẽ ở hiện trường để quan sát. Hơn nữa, tôi sẽ kiếm tra án lệ chẩn đoán của mỗi người các em. Nếu các em cho rằng có thể giấu được tôi thì cũng có thể thử. Ai bị tôi phát hiện có hành vi gian lận, thành tích của người đó sẽ bị hủy bỏ."

"Tần lão sư, chúng em chưa có kinh nghiệm trị liệu mà." Một học sinh lo lắng nói.

"Tôi hiểu, cho nên tôi mới cho các em cơ hội này."

Nói chung, khi học sinh sắp tốt nghiệp thì mới có thể có cơ hội để vào bệnh viện hoặc là phòng khám bệnh để thực tập. Còn những lúc khác thì đều lấy những giờ học lý thuyết làm chủ. Tần Lạc lại không bằng lòng làm theo lề lối cũ, hắn hi vọng sau khi học sinh đã nắm được tri thức lý luận rồi thì có thể lập tức áp dụng thực tế luôn. Điều này có thể giúp họ nhớ được kỹ hơn, khi học sinh tốt nghiệp đã có thể độc đáng một mặt Trung y.

Cũng may chủ nhiệm hiện tại cũng khá dễ tĩnh, sau khi Tần Lạc đề xuất kiến nghị của hắn, Hùng Chí Triều không chút do dự đáp ứng ngay. Nếu Quách Nhân Hoài làm chủ nhiệm, chuyện phá hư quy củ như vậy khắc định là rất khó mà nhận được sự ủng hộ của hắn.

"Tần lão sư, nếu phương thuốc mà chúng em kê làm hại đến sức khỏe của người uống thì sao?" Có học sinh lo lắng hỏi.

"Mỗi một phương thuốc của các em đều sẽ qua sự thẩm hạch của tôi." Tần Lạc nói. Hắn biết, nếu làm thế này, tới lúc đó lượng công việc của hắn sẽ rất lớn. Nhưng, để năng lực nghiệp vụ của học sinh của mình có thể được đề cao, hắn cực nhọc một chút cũng không sao.

"Chúc các em may mắn." Tần Lạc nhín những học sinh hoặc vui hoặc buồn ở dưới bục, cười nói.

Sau khi tan học, Tần Lạc chuẩn bị bắt xe về biệt thự Lâm gia. Hậu di chứng duy nhất từ sau khi Lâm Hoán Khê thôi việc ở trường học là Tần Lạc không thể ngồi nhờ xe của cô ta nữa.

Vừa ra khỏi cửa trường đã thấy một chiếc xe Phantom thân dài màu đen đang đỗ ở cửa.

Chiếc xe này quá gây sự chú ý, cũng quá phong cách. Cả Yến kinh cũng khó mà thấy được mấy chiếc, cho nên, người có kiến thức gần như là không về xe cộ như Tần Lạc cũng vẫn nhớ rõ nó ở trong đầu.

Cửa xe mở ra, trợ lý Mã Duyệt của Văn Nhân Mục Nguyệt bước về phía Tần Lạc.

"Tần tiên sinh, tiểu thư mời anh qua đó." Mã Duyệt nhìn Tần Lạc, nói.

Tần Lạc nhìn nhìn xung quanh, các học sinh đi qua đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào chiếc xe. Trên mặt mỗi người đều mang biểu tình kích động và điên cuồng, còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh chiếc xe.

"Đi thôi." Tần Lạc nói.

Tần Lạc mở cửa chui vào trong, chiếc xe trước sau đều có kính chống đạn lúc này mới từ từ lăn bánh.

Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi ở vị trí gần cửa xe, mặc quần ống xuông màu đen, giày cao gót mũi nhọn, điều hòa trong xe bật vừa đủ, cho nên trên người cô ta chỉ mặt một chiếc áo sơ mi màu đen đút trong quần. Trên cổ đeo một chiếc khăn lụa màu tím nhạt không biết là hiệu gì. Trông giống như một đóa hoa hồng, khiến cho cô ta trông rất ưu nhã.

"Đã lâu không gặp." Tần Lạc cười ha ha, nói. Nữ nhân này đúng là xinh đẹp đến mức không thể hình dung, không biết nam nhân nào mới xứng được với cô ta đây.

Nhớ tới chuyện cô ta vốn là vị hôn thể của mình, trong đầu Tần Lạc đột nhiên dâng lên cảm giác kiêu ngạo và tự mãn.

Mỗi một người đều có một chút bản chất ái mộ hư vinh. Hoặc nhiều hoặc ít.

"Vết thương trên tay anh đã đỡ chưa?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi. Cô ta rất ít khi nói lừa thừa, mỗi lần đều vào thẳng chủ đề.

Tần Lạc cũng có một chút liễu giải về tính cách của cô ta, cũng không phật ý, cười nói: "Đỡ nhiều rồi. Qua mấy ngày nữa là có thể tháo băng."

"Gia gia bảo tôi mời anh tới ăn một bữa." Văn Nhân Mục Nguyệt có được đáp án mà mình muốn, lập tức chuyển chủ đề. Nếu như đầu óc của anh không nhanh nhẹn thì căn bản là không theo kịp tiết tấu của cô ta.

"Tôi cũng lâu rồi chưa tới bái phỏng lão gia tử." Tần Lạc cười nói. Đã lên xe của cô rồi, cô muốn đưa người ta đi đâu chẳng phải là tùy cô an bài sao?

Thế là Văn Nhân Mục Nguyệt liền không nói gì nữa.

Cô ta không nói, Tần Lạc cũng không biết phải nói gì.

Hắn có lòng muốn hỏi chuyện về công việc của Văn Nhân Mục Nguyệt, nhưng bản thân hắn đối với chuyện này lại một khiếu cũng không thông. Lại không biết Văn Nhân Mục Nguyệt còn yêu thích gì hay không, cho nên cũng không dám tủy tiện hỏi. Hắn thực sự vẫn còn biết quá ít về cô ta.

Văn Nhân Mục Nguyệt không nói gì, khiến người ta cảm thấy như đây là điều đương nhiên. Nhưng mà Tần Lạc không nói chuyện thì lại cảm thấy có chút đặc biệt khó chịu. Hơn nữa, hai ngồi sóng vai ngồi cùng hàng mà lại không ai nói câu gì, bầu không khí thực sự hơi lạ lùng.

May mà đường đi cũng không tính là dài, đội xe rất nhanh liền đi tới dưới chân núi Tiên Nữ. Tần Lạc lại đi tới biệt thự hào hoa mà hắn đã từng đến từ hôn.

"Tiểu thư, Tần thiếu gia, hai vị đã về rồi." Quả gia Thủy bá bước tới nghênh đón, lễ phép chào hỏi hai người.

Vì lần trước lão đầu này đã giúp hắn giải vây, cho nên Tần Lạc rất có hào cảm đối với lão, cười nói: "Thủy bá, gần đây sức khỏe thế nào? Trời lạnh thế này thì phải mặt thêm áo vào."

Người già thích nhất là là người trẻ tuổi hỏi thăm mình, huống chi Thủy bá không vợ không con, cho nên càng cảm động về sự ân cần của Tần Lạc. Lão kéo tay Tần Lạc rất thân thiết, cười nói: "Tốt. Tốt lắm. Người trẻ tuổi như các cậu mới phải chú ý tới thân thể. Khi còn trẻ mà không chú ý, về già sẽ khổ lắm."

"Cháu biết rồi." Tần Lạc gật đầu nói.

Khi Tần Lạc theo Thủy bá bước đại sảnh rộng rãi lại có chút khoa trương của căn biệt thự, trong phòng đã có mấy người trẻ tuổi đang sôi nổi nói chuyện cùng nhau. Thấy Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt cùng tiến vào, thị tuyến của tất cả mọi người đều chiếu lên mặt họ.

"Thì ra hôm nay khách được mời tới không chỉ có mình mình mà còn có mấy người khác nữa." Tần Lạc trong lòng thầm nghĩ.

Thủy bá biết Tần Lạc không nhận ra mấy người này, nhiệt tình giới thiệu cho Tần Lạc: "Vị này là Văn Nhân Kiệt thiếu gia, công tử của nhị thúc của Mục Nguyệt . Vị này là Văn Nhân Hữu Chí thiếu gia, nhị công tử của nhị thúc của Mục Nguyệt. Đây là Văn Nhân Tự Tức, công tử của tam thúc của Mục Nguyệt. Vị này là Văn Nhân Huyên tiểu thư, vị này là Văn Nhân Nhã Ca tiểu thư...."

Tần Lạc chào hỏi với mỗi người, nhưng trong lòng lại buồn bực không thôi, cảm thấy hôm nay giống như là đại tụ hội của gia tộc Văn Nhân.

Nhưng, mình là ngoại nhân thì tới đây làm gì?

Tần Lạc không nhìn thấy Văn Nhân Chiếu trong đám người, không biết thằng nhóc này chạy đi đâu rồi.

Sau khi Thủy bá giới thiệu xong những công tử và tiểu thư có mặt ở đây, lại giới thiếu Tần Lạc với bọn họ, nói: "Vị này là Tần Lạc. Các người đều là người trẻ tuổi, sau này phải thân thiết với nhau hơn nhé."

Sau khi Thủy bá rời đi, Văn Nhân Hữu Chí nhìn Tần Lạc hỏi: "Anh là Tần Lạc à?"

Văn Nhân Hữu Chí là một người có bộ mặt tròn trịa, trông cũng không xấu. Khi cười còn lộ hai cái má lúm đồng tiền, bộ dạng rất đáng yêu. Nhưng, trước mặt đám tuấn nam tịnh nữ này của gia tộc Văn Nhân lại lộ ra vẻ bình thường.

"Là tôi." Tần Lạc gật dầu.

"Tôi đã nghe về anh, anh là..."

Văn Nhân Hữu Chí chưa nói xong thì Văn Nhân Huyên liền cướp lời: "Anh là vị hôn phu trước của Văn Nhân Mục Nguyệt. Chúng tôi đều đã nghe về sự tích quang vinh của anh rồi."

"Đúng vậy, thật là có cốt khí. Văn Nhân gia tộc chúng tôi lần đầu tiên gặp phải chuyện mất mặt như thế này đấy." Văn Nhân Nhã Ca âm dương quái khí nói.

"Mất mặt cũng đành chịu thôi? Người ta không bằng lòng cưới nữ nhân của nhà chúng ta. Chẳng lẽ chúng ta lại trói người ta lại bức thành thân sao? Trong thiên hạ có loại chuyện lạ như thế à?" Văn Nhân Tự Tức cười lớn.

Trong đại sảnh chỉ có Văn Nhân Kiệt là không nói gì, ánh mắt sau gọng kính nhìn chằm chằm và Tần Lạc, không biết đang nghĩ gì.

"Nhìn cũng chẳng ra làm sao cả!" Nữ nhân đó chỉ vào Tần Lạc, nói.

"Đúng vậy." Có người phụ họa. "Nhưng, loại nam nhân chẳng ra sao này lại không bằng lòng cưới chị ấy. Ài, người làm em như tôi thực sự là lo lắng chị ấy đấy."

"Cả ngày giống như một khối băng thì ai mà bằng lòng cưới chị ấy chứ?"

.......

Tần Lạc nghe ra được những người này là đang mượn việc châm biếm mình để đả kích Văn Nhân Mục Nguyệt.

Hắn mỉm cười nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, không ngờ nhân duyên trong gia tộc của cô ta lại không tốt như vậy. Nguồn: http://truyenfull.vn

Có điều, chuyện này phát sinh cũng là có thể tưởng tượng được. Tính cách của cô ta vốn lãnh đạm, không thích chủ động quan hệ với người khác. Hơn nữa thân lại ở vị trí cao, chấp chưởng mệnh mạch của gia tộc, bất kể là nam nhân hay nữ nhân, có ai mà nguyện ý nhìn thấy chuyện này phát sinh? Bọn họ trong lòng sinh ra đố kỵ cũng là chuyện thường.

Có điều cô gái này cũng bình tĩnh thật, bị nói xấu ngay trước mặt mà vẫn thản nhiên như không. Trên mặt không hề có biểu cảm không vui.

Tần Lạc thở dài. Đã đến rồi thì đành giúp cô ta vậy.

Hắn nhìn cô gái độc ác nhất trong những người đang nói, cười: "Chính là bởi vì bản thân tôi không ra làm sao, cho nên tôi mới cảm thấy không xứng với Văn Nhân Mục Nguyệt tiểu thư, chủ động từ hôn. Cô ta trong lòng tôi chính là một loại tồn tại giống như nữ thần, không dám kinh nhờn. Nếu năm xưa người mà Văn Nhân lão gia tử đính hôn cho tôi là một trong những vị đang ngồi đây, tôi nhất định sẽ vui vẻ tiếp nhận."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play