Đúng vậy, quả thực là hình chữ 'thái' (太).
Bởi vì khi thân thể của Tần Lạc và Ly ma sát với nhau, khó tránh khỏi sản sinh ra một số suy nghĩ mà nam nhân bình thường đều có.
Hơn nữa, Ly mặc áo da quần da, thân hình nóng bóng, tính cách man rỡ giống như là nhân vật nguyên mẫu từ trong ẩm ướt bướcc ra, rất có thể khơi dậy dục vọng chinh phục ở trong xương cốt của nam nhân.
Đương nhiên, bản thân Tần Lạc cũng là một nguyên nhân nhất định. Từ sau khi trải qua cuộc chơi kích tình đang giữa chừng lại bỏ dở cùng với Lệ Khuynh Thành hôm đó, trong đầu Tần Lạc trước sau vẫn không ngừng ảo tưởng và truy cầu đối với phương diện này. Có mấy lần khi hắn ôm Lâm Hoán Khê mà hôn, suýt chút nữa thì cạ súng cướp cò.
"Chẳng lẽ, tình yêu của mình đã chớm nở rồi sao?" Tần Lạc thầm nghĩ trong lòng.
Hắn không biết rằng, đó là tình dục chớm nở chứ không phải tình yêu chớm nở. Thân thể của tiểu xử nam này đã bắt đầu giác tỉnh rồi.
Bộ dạng hào hùng, coi chết như không của Tần Lạc thực sự khiến Ly khó xử.
Sờ ư? Là mình chiếm tiện nghi của hắn hay là hắn chiếm tiện nghi của mình.
Không sờ ư? Vậy thì hình như hơi thiệt thì phải.
Khi Ly bừng tỉnh thì Tần Lạc đột nhiên ôm lấy đùi cô ta, sau đó lăn một cái, đè Ly xuống dưới người hắn, còn thân thể của hắn thì phục lên người Ly, để tránh cho cô ta giãy dụa phản kháng.
Án chiếu theo thực lực của hai người, Tần Lạc vốn không thể dễ dàng thành công như vậy.
Ly là cao thủ của Long Tức, cho dù là trong lúc thất thần cũng có thể làm ra động tác phản kháng một cách tự nhiên.
Nhưng, Tần Lạc vào lúc cô ta không chú ý, đã ấn lên huyệt tê trên đùi cô ta, do vậy, thân thể của cô ta sẽ bị tê liệt trong một khoảng thời gian ngắn.
Thế là, Tần Lạc trong khoảng thời gian ngắn này đã kịp thay đổi vị trí của hai người.
Khi thân thể của Ly khôi phục lại như bình thường, muốn xuất thủ phản kích thì một thanh chủy thủ sắc bén đã áp lên mặt cô ta.
Đó là chủy thủ của Ly. Chuyện đầu tiên mà Tần Lạc làm sau khi đè cô ta xuống là tay không đoạn dao. Hắn thực sự rất sợ bộ dạng khi cầm dao của cô gái này.
"Chiêu này có hay không? Là cô dạy tôi đó." Tần Lạc cười nói.
"Hay. Buông tôi ra." Ly hung hăng nói.
"Nếu cô dám động đậy, tôi sẽ rạch mặt cô đó." Tần Lạc cười nói. "Thuốc bột của tôi dùng hết rồi. Không có cách nào chữa trị cho cô nữa đâu."
"Buông tôi ra." Ly không giãy dụa nữa, bình tĩnh nằm trên đất, bọn họ đã được huấn luyện khi gặp nguy hiểm thì nhất định phải tĩnh tâm tìm đối sách.
"Chúng ta quy ước ba điều." Tần Lạc nói. "Thứ nhất, sau này không được đánh vào mặt tôi nữa."
"Tôi bằng lòng. Buông tôi ra." Ly nói. Bại hoại, đợi tôi dậy, xem xem tôi thu thập anh như thế nào?
"Cô không biết đếm à?" Tần Lạc nói. "Tôi nói là quy ước ba điều. Đây mới là điều thứ nhất. Thứ hai, cô không được phép cầm đao vung vẩy trước mặt tôi nữa. Nếu cô không cẩn thận chém trúng tôi thì sao? Ai mà không có lúc lỡ tay chứ?"
"Được, tôi đồng ý!" Ly nói.
"Thứ ba, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời tôi. Tôi bảo cô làm gì cô phải làm cái đo. Không cho phép sầm mặt với tôi, phải cười. Tôi thích nhất là nhìn người khác cười ngây ngô với tôi."
"Được, tôi đồng ý. Bây giờ có thể thả tôi ra được chưa?" Ly nói.
Tần Lạc không dám buông tay. Hắn nằm lên thân thể mềm mại, mắt nhìn Ly không chớp, một lát sau mới nói tiếp: "Cô sao đáp ứng nhanh thế? Đây không phải là phong cách của cô."
"......" Ly sắp khóc rồi. Bị anh đè lên người rồi dùng dao chỉ vào mặt, tôi có thể không đáp ứng sao?
"Cô không phải là muốn đợi khi tôi thả cô ra, sau đó sẽ trả thù tôi chứ?" Tần Lạc hỏi.
"Không hề." Ly phủ nhận. Thằng nhóc này cũng không quá ngốc.
"Không được. Chúng ta quy ước thêm mấy điều nữa." Tần Lạc nói. "Thứ tư, khi tôi thả cô ra, cô không được trả thù tôi."
"Được. Tôi đáp ứng." Ly tiếp nhận điều kiện này một cách khuất phục.
"Cô thề đi."
"Tôi lấy tên cha mẹ tôi ra để thề. Tuyệt đối sẽ không trả thù Tần Lạc." Ly nói.
"Rất tốt." Tần Lạc gật đầu hài lòng. "Thứ năm, sau này không được cưỡng ép tôi làm việc mà tôi không muốn làm. Thứ sáu, sau này đón tôi không được lái xe quá nhanh. Tối đa không thể vượt qua bảy mươi cây số một giờ. Thứ bảy, cô phải nghĩ biện pháp lấy tấm thẻ có chữ Long cho tôi. Thứ tám, khi tôi gặp nguy hiểm có thể gọi điện thoại cho cô, cô trong mười phút phải tới nơi."
Khó lắm mới có cơ hội ép buộc được cô gái này, Tần Lạc không muốn bỏ phí như vậy.
Muốn đè cô ta lên giường một lần... à không, đè cô ta lên đất một lần, là một chuyện hết sức khó khăn.
"Anh nghĩ tôi là Tôn Ngộ Không à? Cân Đẩu Vân một cái là đi xa một vạn tám ngàn dặm ư?" Ly trợn mắt lên, khinh thường nói.
"Được. Tối đa là hai mươi phút." Tần Lạc nói. "Thứ chín..."
"Thứ chin. Nếu như mày không buông Ly ra, tao một phát súng bắn vỡ đầu mày."
Đột nhiên, giọng nói của một nam nhân ở phía sau vang lên.
Mà bất ngờ chính là, trên gáy của Tần Lạc bị một vật thể gì đó lạnh như băng đang dí lên.
"Có chuyện gì thì từ từ nói." Tần Lạc ném con dao trong tay đi. Cười nói: "Tôi chỉ đùa với Ly thôi. Tôi là anh của cô ấy."
Người này là ai vậy? Sao có thể vô thanh vô tức chạy tới sau lưng người khác?
"Tao đếm đến ba, nếu mày còn không đứng lên. Ta vẫn sẽ bắn vỡ đầu mày. Ba..."
Vụt!
Tần Lạc giống như quả tên lửa được phóng đi, loáng một cái đã đứng dậy.
Sau khi đứng dậy mới nghĩ, hắn có đếm đủ ba số đâu. Mình nhảy lên gấp như vậy, có phải là quá mất phong độ không?
Thằng khốn nạn này, sao lại bắt đầu đếm từ số 'ba' thế?
Không có văn hóa.
Ly từ trên mặt đất bật dậy như một con cá chép, hơn nữa lúc bật lên còn thuận thế nhặt thanh chủy thủ mà Tần Lạc ném đi lên. Tư thế giống như là diễn viên trong TV, thực sự là cực tiêu sái là lưu loát.
"Hỏa Dược. Anh tới khi nào vậy?" Ly cười hỏi.
"Khi cô gặp nguy hiểm." Hỏa Dược nói. Giọng nói rất băng lãnh, nhưng lại có thể nghe ra sự quan hoài đối với Ly.
"Cô ta không gặp nguy hiểm, chúng tôi chỉ..." Tần Lạc muốn quay người lại giải thích. Hắn còn chưa nhìn thấy bộ dạng của tên gia hỏa đó.
"Nếu mày dám quay người lại, tao sẽ bắn vỡ đầu mày." Nam nhân đó nói.
Tần Lạc tức đến ói máu, sao mỗi câu nói đều là 'bắn vỡ đầu mày thế'?
Tần Lạc thực sự muốn dũng cảm nhảy dựng lên, mắng 'có giỏi thì mày bắn đi'.
Nhưng hắn không dám, không có ai nguyện ý đem đầu của mình ra đùa.
"Tôi đâu có gặp nguy hiểm đâu!" Ly nói.
"Bất kể lúc nào cũng đừng để người khác cầm súng và dao chỉ vào đầu mình. Cô quên rồi à?" Nam nhân nói với vẻ nghiêm khắc.
"Chúng tôi chỉ đùa thôi."
"Đùa cũng không ngoại lệ."
"Được rồi. Là tôi sai." Ly nói. "Hỏa Dược, anh trước tiên thu súng lại đi. Hắn là đồ đệ của Long Vương đó."
"Vậy thì sao?"
"Hắn đang giúp Long Vương chữa bệnh." Ly nhìn Tần Lạc, nói.
Người phía sau trầm mặc một lát, sau đó, Tần Lạc cảm giác được cái thứ lạnh lạnh đó đã rời khỏi đầu mình.
"Các người lâu rồi không gặp, chắc là có nhiều điều muốn nói. Tôi không làm phiền nữa." Tần Lạc nói. Quay người muốn trốn.
Ly cười lạnh, nói: "Anh định đi đâu?"
"Tôi về nhà." Tần Lạc cười ha ha. "Trời tối rồi. Tôi tự mình ra cửa bắt xe, không cần phiền cô chở tôi về đâu!"
Tần Lạc lúc này mới nhìn thấy thằng ôn cầm súng chỉ vào đầu mình, thân hình của hắn gầy gò, hốc mắt sâu, nhưng mắt lại sáng quắc có thần. Trông khoảng hơn hai mươi tuổi, đầu trọc, tướng mạo bình thường.
Điều này khiến Tần Lạc hơi yên tâm. Những năm gần đây, nam nhân đẹp trai nhiều như chó, mỹ nữ đầy đường, thực sự là tạo một áp lực to lớn cho người ta.
Trong tay hắn không có súng, không biết đã giấu vào chỗ nào rồi.
Hắn cũng đang quan sát Tần Lạc, sau đó nhíu mày hỏi Ly: "Long Vương vì sao lại nhận hắn làm đồ đệ?"
"Hắn vỗ mông ngựa rất giỏi." Ly nói.
"...." Tần Lạc lại sắp ói máu. Mình là loại người thích vỗ mông ngựa người khác sao?
Nam nhân đó nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, nói: "Mày đang chữa bệnh cho Long Vương à?"
"Đúng vậy." Tần Lạc ưỡn ngực đáp, ở lĩnh vực này, các người không thể bằng tôi đâu?
Hơn nữa, bệnh của Long Vương còn phải nhờ tôi chữa. Nhớ là các người không thể đối xử tệ với tôi.
"Nếu mày có thể chữa khỏi cho Long Vương, tao coi như là thiếu mày một mạng." Nam nhân nói.
"Khách khí rồi. Ông ấy là sư phụ của tôi, tôi theo lý cũng nên cố gắng hết sức." Tần Lạc nói.
Nam nhân nghĩ một lát, lại có chút không yên tâm, hỏi: "Nếu không chữa khỏi thì sao?"
Chỉ thấy nam nhân đó xuất thủ như thiểm điện, sau đó một khẩu súng đen sì đã xuất hiện trong tay hắn. Không hề dừng lại một giây nào, nhắm vào đầu Tần Lạc rồi nhấn cò súng.
Bùm!
Đạn gào thét mà tới, nhanh đến mức khiến cho người ta căn bản là không cơ hội để phản ứng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Phải chết ư?
Lần này thực sự là chết chắc rồi.
Tần Lạc ngây ngốc đứng đó, thầm nghĩ.
Những người này quá là không nói đạo lý, chỉ mới hỏi mà thôi, đã nói là không trị được đâu. Sao lại nổ súng giết người?
"Thật là oan uống quá mà!" Tần Lạc chửi.
Gia gia, xin lỗi, con không thể hoàn thành nguyện vọng chấn hưng Trung y của ông nữa rồi.
Cha, mẹ, xin lỗi, con trai bất hiếu.
Hóan Khê, kiếp này di hận, chúng ta hẹn kiếp sau nhé. Lúc đó, anh sẽ không phụ em đâu.
Khuynh Thành, cho dù tôi không còn, cô cũng phải mỗi tháng gửi tiền đều đặn vào tài khoản của tôi nhé.
..........
"Kỳ lạ? Sao mình không ngã?" Tần Lạc nghĩ. hắn đã vĩnh biệt với tất cả người quen rồi, thậm chí ngay cả con chó nhỏ nuôi trong nhà cũng nói hai câu gâu gâu. Nhưng, mình sao vẫn có thể đứng? Còn có thể cảm nhận ánh sáng và gió?
"Ê. Anh choáng rồi à?" Ly đứng ở bên cạnh, nghi hoặc hỏi. Tần Lạc giống như người bị bệnh down vậy, Tần Lạc lúc thì mặt mày tang thương, lúc thì đê mê hạnh phúc, không biết là đang nghĩ gì.
"Tôi chưa chết à?"
"Anh muốn chết ư?"
Tần Lạc sờ sờ đầu. May mà không sao.
Tần Lạc mừng rỡ, thấy nam nhân vừa nổ súng đã đi xa, cười ha ha nói: "Thuật bắn súng thối nát mà cũng không biết xấu hổ ra ngoài lừa người ta. Tôi còn cho rằng tôi chết rồi, thì ra là hắn bắn trượt."
Ly vê vê mấy sợi tóc rơi xuống áo hắn, nói: "Vậy anh nhìn xem đây là gì?"
"Tóc." Tần Lạc trả lời.
Sau đó mặt mày kinh hãi, nói: "Là hắn bắn rơi hả?"
"Đúng vậy, hắn tên là Hỏa Dược, súng thần của Long Tức. Nếu không, anh cho rằng mình có thể né được đạn của hắn chắc?" Ly kiêu ngạo nói.
Rồi lại nhìn thấy Tần Lạc vừa dùng màn hình điện thoại chiếu lên đầu mình, vừa nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng khốn này. Hắn dựa vào gì mà bắn rơi tóc người khác? Hỏng mẹ nó đầu đẹp rồi."