Đối với Vương Cửu Cửu mà nói, Tần Lạc giống như con sâu giữa mùa hè, con gấu chó to giữa mùa đông, chẳng phải tìm cái gì đặc biệt, chỉ cần đôi mắt là đủ khiến người ta đưa tiền ra rồi.

Vương Cửu Cửu mặc một cái váy xếp li kẻ ca rô, eo đeo một chiếc thắt lưng khổ rộng in hoa văn, phía trên là áo phông bó sát người và áo khoác len bên ngoài, thay cho đôi giày vải là đôi giày cao gót khiến thân hình cao gầy của nàng càng lộ rõ.

"Thầy Tần, sao thầy lại ở đây"". Vương Cửu Cửu rẽ đám người chạy tới trước mặt Tần Lạc, mừng rỡ hỏi. Nàng vốn nghĩ bữa tiệc hôm nay vô vị, lãng phí thời gian, không ngờ lại được gặp thầy giáo Tần Lạc mà nàng yêu quý nhất.

"Đi cùng bạn cho vui". Tần Lạc cười nói.Ngày hôm nay làm sao vậy? Lại gặp toàn người quen?

"Vương tiểu thư, xin chào, tôi là Tần Tung Hoành, cám ơn cô đã đến dự bữa tiệc sinh nhật ông tôi". Tần Tung Hoành cười, chào Vương Cửu Cửu

"Đại Thiếu, chào anh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu" Vương Cửu Cửu chào hỏi. Người trong kinh thành đều gọi Tần Tung Hoành là Đại Thiếu nên nàng cũng gọi hắn như thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

"Chúng ta không phải gặp nhau lần đầu, lần trước là ở Minh Viện Hội, cư xử của Vương tiểu thư tôi rất nhớ".

Tần Tung Hoành cuối cùng tìm được cơ hội phản kích, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Khi Tần Lạc bị bắt nạt ở Minh Viện Hội, Vương Cửu Cửu đã nhảy ra tranh cãi với người ta, thằng ngố cũng có thể thấy cảm tình của cô gái này đối với hắn.

Tần Lạc có thể đi cùng Vương Cửu Cửu tới Danh Viện Hội, chắc chắn quan hệ không đơn giản, vậy mà bây giờ hắn lại đi cùng với Văn Nhân Mục Nguyệt , thật không khỏi khiến người khác nghi ngờ ý đồ của hắn.

"Danh Viện Hội".Vương Cửu Cửu nhìn Tần Tung Hoành cười nói : "Không ngờ Tần Đại Thiếu cũng ở đó, khiến cho anh chê cười rồi".

"Sao lại chê cười? Dám yêu dám hận, một cô gái dũng cảm như thế thật ít thấy, anh chàng được cô bênh vực là người may mắn khiến người ta hâm mộ nhất đêm đó.

"Quá khen rồi. Tôi không giỏi như Đại Thiếu nói đâu, chỉ là không thích nhìn thấy người khác ức hiếp thầy Tần thôi". Vương Cửu Cửu xấu hổ nói, Tần Tung Hoành này, trong hồ lô là bán thuốc gì đây?

Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi yên lặng một bên nhìn Tần Lạc, vẫn không có hứng mở miệng nói chuyện.

Tần Tung Hoành dừng ở đó, hắn biết với chỉ số thông minh của Văn Nhân Mục Nguyệt thì không thể không biết ẩn ý trong cuộc nói chuyện này.

Nếu giải thích quá nhiều với nguời thông minh, chỉ gây ra phản cảm.Chắc hẳn Văn Nhân Mục Nguyệt đã có cách nghĩ riêng của mình.

Tần Tung Hoành cười nói: "Mọi người ngồi tự nhiên đi, một lúc nữa tôi đến mời mọi người dùng bữa".

"Cám ơn, Đại Thiếu bận cứ đi đi, không cần lo tiếp đãi chúng tôi" Cừu Yên Mị cười.

Đợi đến khi Tần Tung Hoành gật đầu hỏi thăm mọi người rồi đi, Cừu Yên Mị mới cười nói với mọi người: "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện nào, được biết những nhân vật ưu tú trong thế hệ trẻ đất Yên Kinh, Yên Mị vô cùng vịnh hạnh".

"Chị Yên Mị, chị khách sáo quá, bọn họ là nhân vật ưu tú, tôi có phải đâu, tôi vẫn là sinh viên mà"Vương Cửu Cửu cười nói. Lần trước Cừu Yên Mị đã giải vây cho bọn họ ở Danh Viện Hội, ấn tượng của Vương Cửu Cửu với nàng ta cũng không tồi, chỉ là trong một tiếng rưỡi còn chưa hiểu rõ con người bên trong nên cũng không dám tới quá gần

Trong phạm vị của bọn họ không có sự thân tình vô duyên vô cớ, phải trải qua quá trình thử đi thử lại, còn phức tạp hơn nam nữ yêu nhau nhiều.

"Dựa vào cách cư xử của cô tối đó đã khiến người ta lóa mắt rồi". Cừu Yên Mị nói. Từ tình cảm cá nhân, nàng rất thích tính cách của Vương Cửu Cửu.

"Thầy Tần, thầy đến một mình à? Sớm biết thì tôi đã hẹn thầy cùng đi". Vương Cửu Cửu lại nhìn Tần Lạc.

"Không phải, tôi đưa bạn tới" Tần Lạc cười nói.

"Bạn ? Bạn nào vậy? Có thể giới thiệu cho tôi biết được không?". Vương Cửu Cửu cười hỏi, khóe mắt đã hướng đến Văn Nhân Mục Nguyệt đứng bên cạnh.

Mặc dù người con gái kia một câu cũng không nói, trầm lặng như một người băng, nhưng những người đàn ông trong sân vẫn cố ý vô tình chuyển ánh mắt nhìn nàng.

Là một người con gái Vương Cửu Cửu cũng không thể không thừa nhận ngoại hình của nàng ta rất đẹp, bất luận là thoáng nhìn hay ngắm liên tục nửa tiếng đồng hồ, đều khiến người ta thấy ngưỡng mộ.

Vương Cửu Cửu cũng nhận ra, nàng ta chính là cô gái xinh đẹp đứng ngoài phòng học tối qua.

Lẽ nào Tần Lạc đến cùng nàng ta, quan hệ giữa họ là gì vậy?

Từ trực giác của phụ nữ, khi Vương Cửu Cửu đối diện với Văn Nhân Mục Nguyệt, có một chút bối rối và căng thẳng, có cảm giác đành cam chịu không thể chiến thắng.

"Có thể là cô ấy quá đẹp" Vương Cửu Cửu thầm nghĩ.

Tần Lạc chỉ Văn Nhân Mục Nguyệt cười nói: "Đi cùng cô ấy".

Vương Cửu Cửu gật đầu, chủ động đi tới đưa tay ra nói: "Chào chị, rất vui được biết chị, tôi là sinh viên của Tần Lạc- Vương Cửu Cửu.

"Văn Nhân Mục Nguyệt". Văn Nhân Mục Nguyệt đưa tay ra bắt.

Văn Nhân Mục Nguyệt ?

Vương Cửu Cửu kinh ngạc, cái tên này rất quen.

Đợi nàng phản ứng lại, người con gái này chính là đệ nhất mỹ nhân Yên Kinh nổi tiếng gần xa, Vương Cửu Cửu vẻ mặt đầy ngạc nhiên, không thể tưởng tượng.

Khoảng thời gian trước, nàng còn nói với Tần Lạc vẻ đẹp và sự thần bí của người con gái này, thoáng cái hai người đã ở bên nhau? Sao họ lại quen nhau?

Vương Cửu Cửu nhìn phía Tần Lạc, Tần Lạc đương nhiên hiểu ý, liền cười nói: "Tôi và Mục Nguyệt quen nhau một thời gian rồi".

"Vâng". Vương Cửu Cửu gật đầu, nàng quay người hồn nhiên nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt cười nói: "Sau này chúng ta cũng là bạn nhé?".

Văn Nhân Mục Nguyệt bất ngờ, rồi gật đầu.

Đây là lần đầu tiên có người con gái chủ động nói với cô kiểu câu sau này chúng ta là bạn.

Văn Nhân Chiếu ở bên cạnh bĩu môi, chung quy không dám lên tiếng phản bác.

Tần Lạc không ngại Vương Cửu Cửu và Văn Nhân Mục Nguyệt có thể thành bạn, ngược lại hắn vui khi thấy thế.

Trần nhà khu này đã bị bịt kín rồi, bốn phía đương nhiên có thiết bị sưởi ấm trong tường, hơn nữa thể chất của Tần Lạc khác với người thường, cảm thấy hơi nóng liền tháo găng tay ra.

"Ôi, thầy Tần, tay thầy sao vậy?". Vương Cửu Cửu thấy tay Tần Lạc quấn băng, lo lắng hỏi.

"Không việc gì, do không cẩn thận nên bị thương". Tần Lạc cười nói, hắn quên mất chuyện tay phải bị thương.Bây giờ muốn đút tay vào găng đã muộn rồi, mọi người đều đã nhìn thấy.

Bạch Phá Cục cười nói: "Anh hùng Tần Lạc cứu mỹ nhân để được mỹ nhân về, tôi lại phải thay người chịu tiếng xấu. Tôi nghĩ, nếu không nhầm, Mục Nguyệt chắc chắn đoán chuyện này là do tôi tìm người làm.

Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Bạch Phá Cục một cái, nói: "Quả thực là thế".

"Thực sự tôi cũng có nghĩ tới phải làm thế" Bạch Phá Cục nói thẳng.

"Rồi sao" Văn Nhân Mục Nguyệt mặt tỉnh bơ, mắt sắc như con dao có thể giết người.

"Nhưng, Tần Lạc xuất hiện rồi, tôi cũng không phải làm cái việc điên rồ ấy" Bạch Phá Cục cười nói: "Có thể thấy có người cướp đi người con gái mà Tần Tung Hoành thích, đây không phải là việc có ý nghĩa hơn sao?".

Vương Cửu Cửu lặng người, đầu óc trống rỗng. Sau đó, người khác nói những gì nàng cũng không nghe thấy, chuyện nàng lo lắng nhất đã trở thành sự thật.

"Tôi đi vệ sinh", sợ người khác thấy được sự bất thường của mình, Vương Cửu Cửu chào hỏi mọi người rồi đi qua phòng khách của quán rượu.

Vì mặt nàng đã trang điểm nên không dám rửa mặt, chỉ là cho tay vào bồn, chỉnh mức nước thấp nhất, để nước từ vòi chảy ra lạnh buốt bàn tay.

Rét buốt, lạnh đến thấu xương.

Bị nước lạnh làm giật mình, đầu óc nàng cũng dần dần tỉnh táo, có thể lại suy xét sự việc một cách bình thường.

Chả trách anh ấy từ chối lời tỏ tình của mình, hóa ra đã có ý trung nhân. Là mình tới muộn hay bởi họ yêu nhau quá sớm?. Nhưng sự thực đã ở ngay trước mắt.

"Nhìn thấy, cũng nghe thấy rồi, ngay cả cái cớ để lừa gạt chính mình cũng không tìm thấy".

Vương Cửu Cửu cười khổ trước gương, nụ cười gượng gạo, da thịt trên mặt như tê cóng, không giãn ra được.

"Vương Cửu Cửu , mày muốn nhận thua thế này sao?"

Một lúc lâu.

Khi Vương Cửu Cửu đi toilet, một người con trai mặc âu phục đen, đẹp như diễn viên bước ra từ trong phim đứng ở cửa đợi nàng.

"Vương Cửu Cửu , Tôi biết cô".Người con trai nói.

"Hoa Thiếu mà, tôi cũng biết cậu". Vương Cửu Cửu nói, nàng cố gắng trấn tĩnh, muốn bình tĩnh, muốn nói với người khác là thật ra tôi chẳng có chuyện gì.Nhưng, khi đối diện với tên con trai này, nàng lại kích động muốn phát ra.

"Ha Ha, cô có thể gọi tôi là Văn Nhân Chiếu. Đương nhiên, cái tên Hoa Thiếu cũng được". Văn Nhân Chiếu cười nói.

"Tìm tôi làm gì?". Vương Cửu Cửu hỏi, hiện giờ trong lòng nàng rất bề bộn, mới không muốn nói chuyện với tên xấu xa này.

"Cô quen Tần Lạc à?". Văn Nhân Chiếu chớp mắt nói.

"Quen". Vương Cửu Cửu trả lời.Hắn hỏi cái này làm gì?. Lẽ nào muốn cảnh cáo mình sau này tránh xa bạn của chị hắn ra.

Trò cười!

"Tôi biết cô quen hắn". Văn Nhân Chiếu nói: "Nghề nghiệp hắn biểu hiện ra ngoài là một giáo viên nhưng thực chất là một tên công tử bột, hắn đã có quan hệ thân thiết với rất nhiều phụ nữ ở Yên Kinh, giờ lại muốn chạy tới tán chị tôi, vừa rồi lại còn muốn kêu tôi gọi hắn là anh rể. Hừ, hắn đâu có xứng với chị gái tôi chứ?. Có thế nào, tôi cũng sẽ không để hắn trở thành anh rể mình đâu".

"Cậu nói với tôi những điều này là ý gì?". Vương Cửu Cửu khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống Văn Nhân Chiếu, không có cách nào, Văn Nhân Chiếu mặc dù mặt mũi đẹp trai, nhưng vẫn thấp hơn Vương Cửu Cửu một cái đầu, thậm chí khi Vương Cửu Cửu đi giày cao gót, là có thể quan sát hắn từ trên cao.

"Tôi hy vọng cô có thể cướp hắn đi". Văn Nhân Chiếu nói.

"Hắn không xứng với chị cậu, thì xứng với tôi à?". Vương Cửu Cửu vặn lại.

"Cái này….. Không phải là cô thích hắn sao?". Văn Nhân Chiếu bí từ, lúc này hắn mới phát hiện mình nói sai.

"Cậu biết tôi thích anh ta, cậu còn dám chạy đến nói xấu anh ta trước mặt tôi".

"Tôi……"

Vương Cửu Cửu bước nhanh lên trước, nắm lấy cánh tay Văn Nhân Chiếu , kéo hắn vào trong nhà vệ sinh, rồi giơ mặt ra trước gương hỏi: "Nhìn rõ chưa? Ai mới là công tử bột

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play