Người này ăn nói tùy tiện, hành động thô lỗ, nhìn như một nhân vật có đầu mà không có óc.

Nhưng nếu bạn suy nghĩ kỹ càng sẽ phát hiện ra mỗi câu nói của hắn đều là có chủ đích, hơn nữa chọc trúng chỗ hiểm của người khác, khiến bạn không thể phản bác lại

Kinh hơn là hắn ta nói và làm đều tùy ý vậy mà không gây phản cảm với người ta một tí nào, giống như chỉ có làm thế mới phù hợp vói bản tính của hắn

Nếu như những người khác không dè chừng cách phát ngôn kiểu châm chọc khiêu khích của hắn thì sợ là sẽ dẫn đến sự chán ghét của một đống người.

Tần Lạc đã từng nghe Vương Cửu Cửu nói qua, trong cái thành Yên Kinh này chỉ có một số ít người khiến Tần Tung Hoành kiêng nể, mà vừa rồi Tần Tung Hoành lại gọi hắn là "Anh Bạch".Vậy thì thân phận gã đàn ông này không biết thế nào.

Bạch Phá Cục và Tần Tung Hoành tranh chấp với nhau mấy năm mà tạo nên nhân vật nhân vật thần thoại bất bại này.

Hai nhà Tần Bạch không phải có thù sao? Sao hắn lại tới?

"Bạch Phá Cục, anh có ý gì?".Một thanh niên đằng sau Tần Tung Hoành sắc mặt khó chịu, nói.

Lúc này Tần Tung Hoành thì không tiện nói, nhưng bọn họ lại không chịu được kiểu nói của Bạch Phá Cục .

"Còn có chuyện gì khiến người ta thấy sỉ nhục hơn bị người khác đào góc tường?".

Bạch Phá Cục ngẩng đẩu liếc nhìn cậu thanh niên kia một cái, bĩu môi khinh thường nói: " Tần Việt, Ớ đây có chỗ cho cậu nói à? Khi chúng tôi có rồi cậu vẫn còn mặc quần thủng đáy nghịch bùn đấy."

"Anh nói láo".

"Thế nào? Tôi nói không đúng sao?".Bạch Phá Cục cười nhạt nói.

Tần Việt còn định nói nhưng lại bị Tần Tung Hoành giơ tay ngăn lại, hắn cười nói: "Người đến là khách, sao có thể để khách cứ đứng ở ngoài mãi, mau mời vào uống trà đi".

"Học thêm chút đi, đồ ngốc".Bạch Phá Cục vứt lại cho Tần Việt một câu rồi cùng Tần Tung Hoành đi vào trong.

"Ngạo mạn".Tần Việt tức giận nói: "Đại ca sao lại không phản bác hắn?".

Đằng sau một cô bé mặc quần áo công chúa, mặt mũi vui tươi dáng người nhanh nhen hoạt bát vừa cười vừa khuyên: "Nhị ca, không cần tức giận, đại ca làm đúng rồi, hôm nay là ngày đại hỷ của ông, nếu anh làm ầm ĩ với Bạch Phá Cục trước cửa, không phải khiến khách khứa chê cười Tần gia ta sao. Bạch Phá Cục hắn là thằng điên, người của thành Yên Kinh đều biết, hắn làm những chuyện điên rồ là điều đương nhiên, nếu anh điên lên với hắn không phải là thỏa mãn ý nguyện của hắn sao?"

"Ài, thảo nào ông nói Tần gia có hai viên ngọc. Nam có Tần Tung Hoành , nữ có Tần Khinh Xảo. Tần gia chúng ta ngoài đại ca là em rồi" Tần Việt than thở.

Tần Khinh Xảo là muội muội của Tần Việt, em họ Tần Tung Hoành , là một cô gái tương đối xuất sắc trong ba đời Tần gia.

"Đó là ông nói cho thuận miệng mới đưa em lên mức đấy, em làm sao so với đại ca được".Tần Khinh Xảo thản nhiên cười nói.

Dưới sự hướng dẫn của Tần Tung Hoành ,Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt và cả Bạch Phá Cục cùng nhau đi tới phòng khách của bữa tiệc.

Trên đường đi tới, Tần Lạc có cảm giác như đi trên thảm đỏ nhận giải Oscar vậy

Tần Lạc và Bạch Phá Cục là là hai nhân vật một thời nổi danh nhất thành Yên Kinh này, mà Văn Nhân Mục Nguyệt lại là tuyệt thế mỹ nhân rất ít xuất hiện ở nơi công cộng, bất kể là người nào đi ra ngoài một mình đều là tâm điểm chú ý của đám đông, hiện tại ba người đi cùng với nhau tự nhiên dễ dàng thu hút ánh mắt của mọi người.

Đi bên cạnh ba người, sát bên Văn Nhân Mục Nguyệt, Tần Lạc chắc chắn bị hiệu ứng ngôi sao của họ đẩy xuống phía dưới màn ảnh, khi mọi người dùng ánh mắt, mỉm cười chào ba người kia, tự nhiên đều chú ý đến sự tồn tại của gương mặt lạ lẫm này.

Cũng chính bởi hắn lần đầu tiên xuất hiện trước mặt mọi người mà lại là đi cùng những nhân vật kiệt xuất nhất của đời thứ ba Bạch gia, Tần gia,Văn Nhân gia nên hắn lại trở thành nơi thu hút sự chú ý của mọi người nhất.

Mọi người đều là những nhân sĩ thành công, có tố chất, trong hoàn cảnh này đều rất chú ý có chừng mực, mặc dù trong lòng có thắc mắc cũng sẽ không hỏi thẳng trước mặt mọi người để làm rõ điều mình không biết hoặc dẫn đến những phiền phức không cần thiết.

Nhưng từ những cái nhìn chăm chú, soi mói của bọn họ, Tần Lạc có thể đoán ra trong lòng họ đang nghĩ gì.

Ngay cả Tần Lạc cũng không rõ tại sao Bạch Phá Cục lại có hứng thú với hắn như vậy.

Hắn ta tới sát Tần Lạc cười nói: "Căng thẳng à, đừng để ý làm gì, dù sao cậu cũng chẳng quen bọn họ, cũng không cần sợ thất lễ trước mặt người ta làm gì, tối thế này ai có thể nhận ra cậu hay cậu có thể nhận ra ai?

Những câu này cũng cũng không phải dễ nghe, nhưng Tần Lạc nghe xong thì mọi căng thẳng đều tan biến hết.

"Đúng rồi,quan tâm cảm nhận của họ làm gì?Nếu bọn họ thích nhìn thì cứ để họ nhìn, chỉ là khi họ vất vả hỏi dò la thân phận của mình chỉ là một giáo viên viên Trung y thì nhất định vô cùng thất vọng" Tần Lạc trong bụng nghĩ thầm.

"Cảm ơn". Tần Lạc cười nói với Bạch Phá Cục .

"Khách sáo". Bạch Phá Cục cười nói: "Tôi không thích người nhà họ Tần, chỉ cần là việc khiến họ khó chịu tôi đều hết sức cổ vũ. Hắn thích Văn Nhân Mục Nguyệt lâu lắm rồi, không đùa chứ cậu ra tay làm người ta kinh ngạc. Tôi cũng nghi ngờ việc mưu sát …….là khổ nhục kế do cậu tự biên tự diễn".

"Tôi đâu có khả năng lớn vậy". Tần Lạc vừa cười vừa nói.

"Ha Ha, đùa tí thôi, đừng tưởng thật. Tôi thô nhưng mà thật. Kẻ nào không thuận mắt thì tôi chửi, chửi không thỏa thì tôi đạp.Ví dụ tôi dám mắng Tần Tung Hoành ngốc, hắn cũng không dám mắng lại tôi, là vì sao? Bởi vì hắn muốn giữ hình tượng đấy". Bạch Phá Cục cười ha hả nói.

Tần Lạc thực sự toát cả mồ hôi, hắn cũng không ngờ Bạch Phá Cục lại là nhân vật hảo hạng như vậy.

Vô cùng kì quặc, chả lẽ hắn dựa vào tính cách khác biệt của mình để chinh phục đám đàn em kia.

Bản lĩnh của Tần Tung Hoành khiến người ta ngạc nhiên, giọng nói của Bạch Phá Cục không nhỏ, cũng không có ý né tránh Tần Tung Hoành, Tần Lạc nghe thấy, Tần Tung Hoành đi bên cạnh đương nhiên cũng nghe thấy

Nhưng vẻ mặt tủm tỉm của hắn không có bất kỳ biến đổi gì, giống như một lớp da giả bên trên vậy, điềm đạm mà gần gũi, khiến cho người ta không hề phản cảm.

Một chính một tà đều không phải là nhân vật có thể xem thường.

Tần Lạc nhớ ra, Vương Cửu Cửu nói nếu bản thân xuất thân từ danh môn Yên Kinh, có thể lấy biệt hiệu là "Đẹp trai", nhưng nếu đẹp trai mà gặp "Trí công tử" với "Kẻ ngông cuồng" thì có bao nhiêu phần thắng đây?

Tần lão gia đã ở quán rượu, tại một phòng sang trọng bên trong.

Toàn thân vận một bộ đồ tây vừa vặn, không đeo cà vạt, giày da bóng loáng, mặt mũi tươi cười niềm nở, mái tóc đen nhánh không biết là nhuộm hay tự nhiên, đôi mắt sáng có thần, sắc mặt hồng hào mạnh khỏe, đúng là một dáng vẻ tràn đầy sinh lực.

Trông thấy tướng mạo của ông già này, Tần Lạc liền biết thành công của Tần gia cũng không phải là ngẫu nhiên.

Tần Tung Hoành chào hỏi mấy cụ già trong phòng trước, sau mới nói với Tần lão gia: "Ông, Mục Nguyệt và Phá Cục đến chúc thọ ông".

Bạch Phá Cục tiến nhanh một bước, quỳ phịch xuống trước mặt Tần lão gia, nói to: "Chúc Tần lão phúc như Đông Hải thọ tựa Nam Sơn".

Tần lão gia vội bước khỏi ghế sô pha, nâng Bạch Phá Cục đứng dậy, vừa cười vừa nói: "Thằng nhỏ này, có lòng là được rồi, đâu cần phải hành lễ thế này".

"Lạy trời, lạy đất, lạy cha mẹ, là đương nhiên, khi còn nhỏ đi chúc tết cũng đều như vậy". Bạch Phá Cục cười nói.

"Tốt". Tần lão gia hình như rất yêu quý Bạch Phá Cục, kéo tay hắn ta nói: "Nghe nói mấy ngày trước cháu chạy đến rừng Vân Điền săn đầu gấu hả?".

"Tần lão cũng nghe rồi à? Con gấu đó cũng được mấy tuổi rồi, nó bỗng nhiên từ trong rừng nhảy ra, thân hình cao lớn, làm cháu giật cả mình". Bạch Phá Cục vẻ mặt hoan hỉ kể.

"Nghe nói cháu dùng cung bắn chết nó hả, sao không mang súng?, thật quá nguy hiểm".Tần lão gia nhắc nhở.

"Ấy, dùng súng không hay, đối với con gấu ấy mà nói thì không công bằng, một phát súng là chết thì còn gì là thú vị. Nó có răng có vuốt, cháu dùng cung tên, mặc dù cũng vẫn là không công bằng nhưng dù sao cháu cũng đã cho nó cơ hội". Bạch Phá Cục cười nói. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

"Hay cho cái không công bằng, thằng nhỏ này làm cái việc khiến người ta nhìn bằng cặp mắt khác, điểm này ta rất thích".Tần lão gia vỗ mu bàn tay Bạch Phá Cục nói.

Một già một trẻ gần gũi thân tình, người không biết còn tưởng Bạch Phá Cục là cháu yêu của Tần lão gia ấy chứ.

Văn Nhân Mục Nguyệt cũng bước lên trước nói: "Mục Nguyệt chúc Tần gia gia mạnh khỏe, mọi sự như ý".

Vừa nói vừa đưa món quà sinh nhật mà mình chuẩn bị: một mảnh ngọc phật cực đẹp.

"Hay cho một thân thể khỏe mạnh, già rồi cũng muốn mạnh khỏe, con cháu hạnh phúc.Mục Nguyệt này, lâu lắm rồi không tới thăm Tần gia gia của cháu đấy nhé". Tần lão gia nhìn Mục Nguyệt cười hề hề.

Không biết có phải mình quá nhạy cảm không, Tần Lạc cảm thấy khi Tần lão gia nói với Văn Nhân Mục Nguyệt thật ra là đang dùng khóe mắt quan sát mình.

Nghe nói lão rất yêu mến Văn Nhân Mục Nguyệt, cũng rất cố gắng cưới Văn Nhân Mục Nguyệt cho Tung Hoành, bây giờ một người xa lạ như mình đứng bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt, đương nhiên sẽ khiến lão hoài nghi.

"Xin lỗi, Tần gia gia". Văn Nhân Mục Nguyệt nói, nàng không mượn cớ công việc bận rộn, mà thực tế nàng cũng không bận.

Không đến chỉ vì không muốn đến.

Tần lão biết tâm tư của Văn Nhân Mục Nguyệt, cũng rất thích phong cách làm việc độc lập của cô gái này. Lão cười nói: "Xin lỗi cái gì? Ta đã dõi theo sự trưởng thành của cháu và Tần Tung Hoành, chúng ta già rồi, thế giới sau này là của các cháu, nhìn các chác vùng vẫy trên thương trường, ta cũng vui mừng yên tâm.

Lão đánh mắt nhìn mặt Tần Lạc , cười hỏi: "Cậu thanh niên này là ..?".

"Anh ấy là Tần Lạc, bạn của cháu". Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời.

"Hậu bối Tần Lạc, chúc Tần lão sinh nhật vui vẻ, càng sống càng trẻ". Tần Lạc cười chúc phúc nhưng lại không đưa ra món quà gì.

Thực ra hắn không nghĩ ra mình có gì hay để tặng, đắt quá thì tiếc, rẻ quá thì cầm không bõ.

Tóm lại cũng không thể mang tặng bao lì xì một nghìn bạc được.

Tần lão gia nhìn Tần Lạc một cái, lại nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt cười nói: "Cảm ơn Tần Lạc, rất vui được biết người trẻ tuổi ưu tú như cậu tại đây".

Lão nói với Tần Tung Hoành : "Cháu dẫn khách ra sân sau chơi đi, những người trẻ tuổi đều ở đấy, ở cùng những người già chúng ta sợ lại khiến các cháu không tự nhiên".

"Vâng thưa ông". Tần Tung Hoành đáp lời, dẫn đoàn người đi ra ngoài.

Tần Lạc cảm giác được đôi mắt sáng quắc đằng sau đang chăm chú nhìn mình.

Sân sau là một khu lớn, bày ra không ít bàn, trên bàn trải vải đỏ, bày rượu, trái cây, bánh ngọt.Mấy người thanh niên túm năm tụm bảy ngồi uống rượu nói chuyện, không khí vô cùng náo nhiệt.

Văn Nhân Chiếu trông thấy Văn Nhân Mục Nguyệt hớn hở chạy đến nói: "Chị, chị đến đấy ?".

"Ừ". Văn Nhân Mục Nguyệt thản nhiên gật đầu.

Văn Nhân Chiếu lúc này mới nhìn thấy Tần Lạc phía sau đám người, như nhìn thấy quỷ, mặt thoáng vẻ kinh ngạc rồi biến mất, sau đó quay người định lẩn đi.

Không trêu được, tôi còn không trốn được sao?

Cậu ta càng thế càng khiến Tần Lạc muốn trêu tức. Tần Lạc gọi : "Văn Nhân Chiếu, lại đây gọi anh rể đi".

Đám người đang nói chuyện nhưng tai vẫn chú ý động tĩnh đám thiếu gia công tử này, bỗng chết lặng người, giống như hóa đá trong nháy mắt, không gian lúc này im lặng, kim rơi cũng có thể nghe thấy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play