Cùng với tiết tấu thổi của Hồng Phu, cơn đau đớn hình như càng ngày càng tăng gấp bội.
Bạch Phá Cục kêu lên càng lúc càng to, quay cuồng càng mãnh liệt, cơ thể to lớn run rẩy trên mặt đất, giống như một con chó điên.
Tần Khinh Xảo cũng chẳng dễ chịu hơn. sắc mặt cô ta đỏ tía, trán đầy mồ hôi hột, mái tóc bừa bộn. Dây lưng áo ngủ vì lăn lộn đã bung ra, để lộ đôi gò bồng đảo trắng như tuyết và nửa bộ ngực trắng mịn.
"A..."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, tiếng sau thê thảm hơn tiếng trước.
Một lát sau Tần Khinh Xảo chìm vào hôn mê.
Tố chất thân thể của Bạch Phá Cục mạnh hơn nhiều, gã có thể kiên trì lâu hơn một chút.
Càng cố duy trì tinh táo, đau đớn càng dữ dội.
"Còn muốn tiếp tục không?" Hồng Phu hỏi.
Tần Lạc liếc nhìn Bạch Phá Cục nẳm trên mặt đất nói: "Tại sao không tiếp tục? Anh ta không tin minh trúng cổ, chẳng lẽ cô không tức giận sao?".
Tần Lạc "thêu dệt" chuyện khiến Hồng Phu càng ra sức thổi.
Sau hai ba phút nữa, Bạch Phá Cục mới ngừng giãy dụa, ngất xỉu vì quá đau đớn.
Lúc này Tần Lạc quay đôi mắt đầy thỏa mãn nhìn Hồng Phu nói: "Hăy thổi cho anh ta tỉnh lại".
Vì vậy Hồng Phu thay đồi tiết tấu thổi. Bạch Phá Cục và Tần Khinh Xảo đang nằm mê man lập tức tỉnh lại.
Mặc dù đã tinh lại nhưng trong đầu vẫn còn cảm giác đau đớn chết đi sống lại.
Qua đây có thể thấy uy lực của Miêu cổ quả thật không bình thường.
Bạch Phá Cục nằm yên trên nền nhà, giống như gã mới chạy mười mấy km vậy. Cả người không còn sức lực, ngay cả mấy đầu ngón tay cũng không thể cử động nổi.
Điều gã duy nhất có thể làm chính là miễn cưỡng mở to đôi mắt nhìn Tần Lạc chẳm chằm.
Tần Lạc đi tới ngồi xuống, hắn ngồi xổm bên người Bạch Phá Cục, cười hỏi: "Bây giờ anh đã tin bị trúng cổ độc chưa?"
Hai mắt Bạch Phá Cục chớp chớp, không nói.
"Không tin?" Tần Lạc mún cưòi quỷ dị: "Vậy thử lại nào".
"Tin." Bạch Phá Cục nhếch miệng, khó khăn lắm mới thốt lên một từ. Hảo hán phải biết chịu thiệt trước mắt. Bây giờ anh ta không có vốn để khiêu chiến với người ta, càng kiên cường, càng bị hành hạ.
"Tin là được rồi." Tần Lạc nói: "Bây giờ anh muốn nói gì?" Text được lấy tại http://truyenfull.vn
"Anh ... anh muốn gì?" Bạch Phá Cục run rẩy hỏi. Bởi vì cả người không còn sức lực, giọng nói cũng thều thào, giọng nói không chuẩn, giống như một người nói tiếng Trung Quốc với một giọng không tiêu chuẩn vậy.
"Tôi muốn mạng của anh." Tần Lạc cười nhạt nói.
"Vậy tại sao mày lại không giết tao?" Bạch Phá Cục hỏi.
Binh
Tần Lạc vung tay đánh vào mặt Bạch Phá Cục tản nhẫn nói: "Mày nghĩ rằng tao không dám giết mày sao? Tao rất muốn. Mày có biết trứng Phong điệp không? Trong tay tao vẫn đang cầm một nửa ống trứng Phong điệp, vốn là chuẩn bị cho mày".
"Ai ai cũng biết Tần Tung Hoành giảo hoạt. Ai cũng biết Bạch Tàn Phổ âm hiểm. Mày chuyện xấu nào cũng dám làm nhưng lại mang một danh tiếng tốt. Người như mày càng đáng hận hơn. Một Tần Tung Hoành, cộng thêm cả một Bạch Tàn Phổ cũng không làm nhiều chuyện xấu hơn mày".
"Mày nghĩ rằng tao không biết Thảo cổ bà Miêu Cương bị kẻ nào đứng sau lưng xúi giục sao? Mày nghĩ rằng tao không biết ai là thủ phạm vụ phóng hỏa Hoa Điền sao? Mày nghĩ rằng tao không biết kẻ nào liên quan tới vụ ám sát hụt và đấu súng sao? Bạch Tản Phổ chỉ là con dao trong tay mày mà thôi. Chủ mưu chính thức đều là mày. Mày thậm chí không bằng chó lợn. Mày chính là cầm thú".
"Nhất định mày rất sợ tao, đúng không? Nếu không thì sao mày lại dùng trăm phương ngàn kế diệt trừ tao? Vụ án Phó lão, mày ở sau lưng cũng bỏ nhiều công sức nhỉ? Phó lão bình yên được trả tự do, mày bị Kỷ Kiếm triệu tập, nhất định rất thất vọng, đúng không?".
Tần Lạc giơ tay vỗ vào đầu Bạch Phá Cục, nói: "Mày có biết tại sao mày và Tần Tung Hoành bại trong tay tao không?".
Mặc dù cảm thấy rất nhục nhã, uất ức khi bị Tần Lạc đánh vào đầu nhưng Bạch Phá Cục vẫn bị câu hỏi của này Tần Lạc thu hút.
"Tại sao?"
"Bởi vi tao là người tốt" Tần Lạc cười nói: "Người tốt luôn được người ta yêu mến hơn. Ông trời quan tâm nhiều hơn".
"Phì" Bạch Phá Cục phun ra một từ. Gã không biết người tốt phải như thế nào nhưng trong lòng gã, Tần Lạc tuyệt đối không phải là một người tốt.
Cần tàn nhẫn thì tàn nhẫn hơn bất kỳ ai khác, khi làm người xấu thì xấu hơn tất cả, người như vậy mà là người tốt sao? Vậy thì làm ô uế hai từ "người tốt" này quá.
"Cho dù mày nghĩ thế nào cũng đuợc" Tần Lạc thản nhiên nói: "Dù sao tao vẫn nghĩ như vậy".
"Bạch Phá Cục, mày quá ngây thơ rồi" Tần Lạc kéo chiếc đệm rồi ngồi lên trên chiếc đệm ngay cạnh đầu Bạch Phá Cục.
Hôm nay Tần Lạc rất muốn nói chuyện. Hơn nữa hắn vẫn luôn có tham vọng "đạp đổ". Sau khi tâm nguyện được thỏa mãn, khi niềm vui qua đi, trong lòng ngược lại cảm thấy mất mát, rơi vào trạng thái chân không.
Hắn thoáng liếc nhìn Tần Khinh Xảo cũng đã tỉnh lại sau cơn hôn mê, cảm thấy bộ ngực cô ta cũng khá hay. Sau vài cái liếc nhìn hắn mới nói tiếp: "Mày tính toán hay lắm. Liên kết với Tần gia đối phó với tao. Tần gia dựa vào cái gì mà phải tin tưởng mày? Lần trước mày đâm bọn họ một đao, lần này bọn họ dựa vào cái gì mà đồng ý hợp tác với mày?"
"Mày cũng đâm sau lưng bọn họ, tại sao bọn họ lại chọn hợp tác cùng với mày?" Bạch Phá Cục cả gan hỏi.
Tần Lạc biết Bạch Phá Cục nói tới lần trước việc Văn Nhân gia và Bạch gia liên thủ với nhau ở sự kiện "nguồn năng lượng". Một đao này chẳng khác nào đâm vào tim Tần gia khiến bọn họ mất một thời gian khá dài tiêu hóa "nỗi đau" vì một đao này của hắn.
"Tao đâm bọn họ một đao, đó chi là chuyện cạnh tranh bình thường trong thương trường. Mày đâm bọn họ một đao khiến bọn họ suýt chút nữa mất đi sự sinh tồn. Hơn nữa Tần Tung Hoành chẳng khác nào chết trong tay mày. về điềm này mày tuyệt đối không thề phù nhận, đúng không?"
Bạch Phá Cục không phải không có cách nào phủ nhận mà vì gã cũng không muốn phủ nhận.
Chuyện gã phản bội Tần Tung Hoành là thật thế nhưng Tần Tung Hoành lại bị chính thằng không biết liêm sỉ này dẫn người bức tử. Tần Tung Hoành chỉ làm trò giống như nhảy lầu tự tử. Sao hắn có thể đổ tiếng xấu lên người mình nhỉ?
"Hơn nữa mày có thề nghĩ được, chẳng lẽ tao không nghĩ được sao?" Tần Lạc đắc ý nói. "Cho dù tao không nghĩ ra, bạn gái tao cũng không nghĩ ra sao? Mày có thề coi thường tao nhưng tuyệt đối không thể coi thường bọn họ".
"Đúng vậy. Tao thua cũng không oán trách" Bạch Phá Cục nói đầy đau thương. "Tao thật sự không nghĩ mày lại biết mối quan hệ của tao và Tần Khinh Xảo, cũng không nghĩ mày lại thuyết phục được cô ấy đối phó với tao ... càng không nghĩ bọn mày lại dùng chính cơ thể cô ấy dẫn cổ. Tần Lạc. tao thật sự càng ngày càng bội phục mày".
"Tao cũng là bất đắc dĩ" Tần Lạc nói: "Trước khi vi rút ngọn lửa bùng phát, tao vốn vẫn nghĩ cho mày một đao cho gọn, xong hết mọi chuyện. Không ngờ sự kiện vi rút ngọn lửa khiến tao kiếm được rất nhiều tiền, tao cũng không biết phải đảm bảo an toàn cho mình như thế nào. Càng như vậy tao càng không thể giết mày. Tóm lại con người ta vẫn phải có một đối thủ thì mới tiến bộ được, đúng không?"
Bạch Phá Cục phá lên cười nói: "Mày không cần một đối thủ, mày chi muốn tao làm đối thủ bởi vì mày biết khi mày còn một mình thì đó cũng là lúc tự hủy diệt của mày. Tao biết mày tuyệt đối không đám giết tao".
"Không sai" Tần Lạc gật đầu đồng ý: "Tao thật sự không dám giết mày. Thậm chí tao còn khẩn cầu mày có thể sống thọ trăm tuồi ít nhất khi tao còn sống, mày cũng không thể chết".
"Vậy mày nhất định sẽ rất thất vọng" Bạch Phá Cục châm chọc.
"Nếu như mày biết một chuyện, chỉ sợ mày còn thất vọng hơn cả tao" Tần Lạc cưòi nói: "Mày có biết mình trúng loại cổ độc gì không?"
"Tình nhân cổ, không phải bọn mày đã nói rồi sao?"
"Không sai đó chính là Tình nhân cổ. Đây là loại cổ do chính tao và tiểu thư Hồng Phu xinh đẹp liên kết tạo ra, Tình nhân cổ đã trải qua một quá trình cải tiến đặc biệt. Vì dẫn cổ là cơ thề Tần Khinh Xảo tiểu thư, nên cứ cách hai ngày, các người đều phải "vận động thân thể". Mày nghĩ xem, tao toàn nghĩ cho mày. Mày đối xử với tao như vậy mà tao còn mang người phụ nữ xinh đẹp này tới cho mày".
"..."Bạch Phá Cục cực kỳ hối hận. Không phải như vậy thì mình sẽ chết vì kiệt lực sao? Ngoại trừ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng để phục vụ cho chuyện đó, mình còn thời gian làm việc nữa không?
"Yêu cầu thế nào khiến cô có thể đồng ý với hắn?" Bạch Phá Cục nằm nghiêng người hỏi Tần Khinh Xảo đang nẳm ở sau lưng.
"Vì... Tần gia" Tần Khinh Xảo có thể nghe được từng từ của hai người. Đáng tiếc vì tố chất cơ thể của cô ta nên cô ta chỉ nói được một câu đã thở hổn hển.
Tần Lạc không vì thế mà bỏ qua cho hai người bọn họ, hắn nói tiếp: "Đương nhiên cổ là cổ, độc là độc. Thật ra thì cổ và độc là một chỉnh thể. Mày trúng cổ, cũng chính là trúng độc. Loại cổ độc này xuất xứ từ đề nghị của tao, cũng chỉ có tao mới chế ra thuốc giải. Nói cách khác cứ ba ngày một lần mày xuất hiện trước mặt tao một lần, chào hỏi, tao sẽ cho mày thuốc giải nếu không chất độc trong người mày sẽ bộc phát mà chết".
"Nếu như khoảng thời gian nào đó tao vì bận việc mà quên chế thuốc giải hay vì cơ thể tao không thoải mái, hay nói mày làm gì đó khiến tao tức giận. Mày sẽ được giải thoát".
Tần Lạc nhìn vào hai trong mắt Bạch Phá Cục, nghiêm túc nói: "Ngàn vạn lần, ngàn vạn lần hãy tin tưởng từng từ của tao".