Long Tức. Trại an dưỡng.

Ly từ trong nhà giam đi ra, Tần Lạc đứng đợi ở cửa nói: "Đều nhận tội rồi".

"Sau lưng có người sai khiến hả?" Tần Lạc cười hỏi. "Có quan hệ với Bạch gia?"

Ly nhìn về phía Tần Lạc lộ vẻ kinh ngạc, nói: "Anh biết rồi?"

Các nàng là trải qua một phen thẩm vấn mới biết được đáp án, không ngờ lại bị Tần Lạc biết được.

"Hình thẩm rất hữu dụng". Tần Lạc chỉ chỉ vào đầu, nói: "Nơi này cũng rất hữu dụng". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đương nhiên, chuyện này không phải đầu hắn nghĩ ra, mà là Văn Nhân Mục Nguyệt tính ra. Kỹ thuật tranh đấu cùng hiểu tính người của cô gái kia quả thực đạt đến một mức khủng bố.

"May mà nàng xinh đẹp như vậy lại đáng yêu như vậy. Nếu không, tất cả đàn ông sẽ bị nàng dọa chạy". Tần Lạc thầm nghĩ ở trong lòng.

"Anh đã biết rồi, còn bảo bọn tôi thẩm vấn làm gì?" Ly tức giận nói. Người này, có phải thấy bọn họ cả ngày rất nhàn hạ không?

"Tôi muốn xác định". Tần Lạc nói. "Suy đoán là một chuyện. Chứng thực là một chuyện. Bọn họ là bị Bạch gia mua chuộc sao?"

"Anh đoán sai rồi". Khóe miệng Ly vểnh lên, vừa cười vừa nói. Giống như Tần Lạc đã đoán sai là một chuyện khiến người khác vui vẻ cỡ nào. "Bọn họ không phải bị Bạch gia mua chuộc, bọn họ vốn nên họ Bạch".

Tần Lạc rùng mình, hỏi: "Có ý gì?"

" Hà Quang Niên là em trai của lão già Bạch gia. Bọn họ cùng cha khác mẹ, đều là con của Bạch Thành Phúc. Chỉ có điều Hà Quang Niên là tình nhân ở bên ngoài của Bạch Thành Phúc sinh, cho nên vẫn không có cách gì tiến vào Bạch gia... Hà Quang Niên là theo họ mẹ". Ly đắc ý mà nói tình huống nàng hỏi ra cho Tần Lạc nghe. Thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Tần Lạc, trong lòng của nàng đầy cảm giác thành tựu. Lúc ấy khi nghe được Hà Quang Niên nói ra tin này, nàng cũng vô cùng giật mình ấy chứ.

"Thì ra là thế". Tần Lạc cảm thán nói. "Thì ra là thế. Tôi vẫn cảm thấy kỳ quái, nhân vật có thể bắt đầu bố trị ở nhiều năm trước như vậy, có thể bắt cóc ông nội của tôi hơn nữa một mực theo dõi Tần gia như hình với bóng làm sao có thể đơn giản như thế... hóa ra một mực đều là Bạch gia ở phía sau màn điều khiển. Nếu bọn họ tham dự, xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng không thấy kỳ quái nữa".

Dừng một chút, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "May là khi đó Bạch gia còn chú ý vẻ mặt, không dám hành động quá lớn, nếu không, chỉ sợ Tần gia sớm đã bị bọn họ gây họa".

Nghĩ đến đây, hắn lại đặc biệt nhớ tới hai anh em của hắn ở Dương thành. Nếu hai nhà bọn họ vẫn luôn chiếu cố mọi cách với Tần gia, dùng gia tộc cự vô phách như Bạch gia, sao lại chậm chạp không có cách gì động thủ với một Tần gia nho nhỏ?

"Anh định làm sao?" Ly nhìn Tần Lạc hỏi.

"Không làm gì cả". Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Kiếm tiền quan trọng nhất".

Đúng vậy, với Tần Lạc bây giờ mà nói, đúng là kiếm tiền quan trọng nhất.

Nhóm đầu tiên đã sản xuất ra, đại biểu quan viên các nước cùng tập đoàn y dược tề tụ Yến Kinh, tìm mọi cách liên lạc với gia tộc Văn Nhân lấy hàng. Ai cũng đều muốn lấy được nhóm đầu tiên, thậm chí không tiếc bắt đầu trả giá đấu đá.

Tam nữ Lệ Khuynh Thành, tiền dự chi mà Lâm Hoán Khê cùng Văn Nhân Mục Nguyệt định ra là 100 triệu đô la, ngắn ngủi chỉ mấy ngày, đã tăng tới 300 triệu... phí tổn những trùm sò y dược này nghiên cứu ra một loại thuốc mới cũng không chỉ 100 triệu đô la, đối với bọn họ mà nói, 100 triệu đô la thật sự không tính là gì, chuyện quan trọng nhất của bọn họ chính là mang thuốc trung y có tên Cố Bản Thảo này về, trở thành đại lý duy nhất ở quốc gia bọn họ.

Với tình lây lan nhanh của virut Hỏa Diễm bây giờ cùng với bản tính sợ chết của con người, nếu có thể trở thành đại lý duy nhất của một quốc gia, thuốc này rốt cuộc có thể kiếm bao nhiêu tiền, ngay cả chính bọn nó cũng không có cách gì tính ra... tiền dự chi 300 triệu đô la thì có tính là gì?

Nếu thương nghiệp cung cấp hàng có cung ứng đầy đủ, bọn họ đồng ý trả một cái giá cao hơn nữa để lấy được.

Đây không phải là vấn đề tiền, mà là vấn đề cướp đoạt tài nguyên cùng thị trường.

Tần Lạc đã hỏi Văn Nhân Mục Nguyệt, bọn họ có thể ở trong thời gian ngắn gom góp được bao nhiêu tài chính. Văn Nhân Mục Nguyệt viết một vài chữ trên giấy, Tần Lạc sau khi thấy mấy chữ kia thì thất kinh.

Dựa theo thế phát triển bây giờ, chỉ sợ mấy chữ này đã không còn đúng nữa.

Bây giờ chính là thời khắc mấu chốt để kiếm tiền, Tần Lạc không cho phép bất cứ chuyện gì phá hư tiến trình hắn trở thành thủ phủ thế giới.

Cho nên, hắn biết rất rõ kẻ chủ mưu phía sau màn của Hà gia là Bạch gia, cũng chưa định khai chiến cùng bọn họ ngay bây giờ.

Thứ nhất, Bạch gia là người thắng lớn nhất trong đại chiến ba nhà lần trước, thực lực tăng nhiều. Nếu tùy tiện khai chiến, cho dù lôi kéo gia tộc Văn Nhân, cũng chỉ có thể rơi vào kết quả lưỡng bại câu thương.

Thứ hai, đợi đến khi tiêu thụ ra, lúc tiền mặt trong tay Tần Lạc đủ nhiều, bọn họ lại cùng Bạch gia khai chiến, có phải là phần thắng càng lớn hơn một chút hay không?

Thứ ba, danh dự Tần gia giảm mạnh nếu nuốt chửng Bạch gia, thực lực Tần Lạc sẽ bành trướng đến một mức cực kỳ đáng sợ. Hắn đã mất đối thủ ở trong nước rồi thì còn gặp phải nguy hiểm gì?

Hai điểm trước còn có cách hóa giải, điểm thứ ba đặc biệt trí mạng.

Đúng lúc này, di động trong túi áo Tần Lạc vang lên.

Lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, lập tức ấn nút nghe.

"Hậu chủ nhiệm, chào anh". Tần Lạc cười chào hỏi người trong điện thoại. Hậu Vệ Đông không chỉ là thư ký của Thái Công Dân, dựa theo lệ thường còn kiêm nhiệm chức chủ nhiệm văn phòng.

"Tần Lạc, Bộ trưởng mời cậu tới đây một chuyến". Thanh âm Hậu Vệ Đông truyền tới. Khác với sự hiền hòa lúc bình thường, rất nghiêm túc chân thành, xem ra hắn gọi điện thoại này là đang ở bên cạnh Thái Công Dân.

"Được. Tôi qua ngay". Tần Lạc nói.

"Ừ. Bộ trưởng chờ cậu ở văn phòng ". Hậu Vệ Đông nói.

Cúp điện thoại, Tần Lạc nói với Ly: "Tôi có chút chuyện phải ra ngoài một lúc. Bọn họ để ở chỗ cô trước đi".

Nói xong, liền dẫn Đầu to đi ra ngoài.

Lúc Tần Lạc chạy tới cao ốc bộ vệ sinh, Hậu Vệ Đông đã chờ ở cửa đại sảnh.

Theo phù chính Thái Công Dân, Hậu Vệ Đông cũng theo đó mà nước lên thì thuyền lên, thành một nhân vật quan trọng trong cao ốc này.

Lúc Tần Lạc đi tới, thấy mọi người đến đi đều chào hỏi lễ phép với Hậu Vệ Đông, xem ra cuộc sống hắn bây giờ vô cùng tốt.

"Tần Lạc. Cậu tới rồi". Hậu Vệ Đông thấy Tần Lạc, lập tức sải bước qua đón.

"Lãnh đạo gọi, sao có thể không đến?" Tần Lạc trêu chọc.

" Lãnh đạo triệu kiến đó là ông ấy nhớ cậu". Hậu Vệ Đông nói. "Trong cao ốc này cũng không biết có bao nhiêu người muốn nhận được điện thoại của lãnh đạo. Đáng tiếc không có cơ hội".

"Vừa nghe anh nói thế, tôi cũng cảm thấy hâm mộ bản thân". Tần Lạc vừa cười vừa nói.

"Tôi cũng luôn rất hâm mộ cậu". Hậu Vệ Đông làm thế mời, mời Tần Lạc lên lầu.

Mặc dù Thái Công Dân làm phù chính, nhưng hắn vẫn dùng văn phòng của mình lúc trước. Hắn là một người vô cùng trọng cảm tình, đồng dạng thứ gì dùng lâu cũng có tình cảm, không muốn phiền phức chuyển tới dọn đi.

Lãnh đạo quyết định như vậy, người phía dưới nào dám phản đối?

Hậu Vệ Đông gõ cửa, khẽ nói: "Bộ trưởng, Tần Lạc tới rồi".

Sau đó, hắn mời Tần Lạc đi vào, mình thì đi ra ngoài.

Thái Công Dân biết Tần Lạc sắp tới, đã pha trà sẵn ở trên bàn.

Thấy Tần Lạc đi vào, liền vẫy vẫy tay, nói: "Tới đây uống trà".

Tần Lạc đi tới ngồi xuống ở bên cạnh Thái Công Dân, cười hỏi: "Lãnh đạo, anh tìm tôi có việc hả?"

"Sao? Không có việc gì không thể tìm cậu hả?" Thái Công Dân cười mắng. "Nào có đoàn trưởng đoàn đại biểu như cậu? Những đoàn trưởng đoàn đại biểu khác xuất ngoại phỏng vấn, trở về chuyện đầu tiên chính là đi gặp lãnh đạo chủ quản báo cáo tin tức. Cậu ngược lại, đã trở lại vẫn không thấy bóng dáng cậu. Tôi muốn gặp cậu còn phải chủ động điện thoại cho cậu".

Tần Lạc biết đây là Thái Công Dân đang cùng hắn nói giỡn, liền mặt dày nói: "Tôi đây không phải là biết lãnh đạo bận rộn sao. Nếu không có việc gì quan trọng, liền không dám tùy tiện tới quấy rầy lãnh đạo".

"Không có chuyện quan trọng à?" Thái Công Dân dùng kẹp bưng chén trà tới trước mặt Tần Lạc. "Cũng đã mang giải dược virut Hỏa Diễm về. Như thế mà còn không gọi là việc lớn à?"

Tần Lạc bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nói: "Sao? Lãnh đạo có hứng thú với cái này?"

Thái Công Dân nghiêm mặt nhìn Tần Lạc, nói: "Tôi một mực muốn cho cậu làm quan, nếu cậu làm quan nhất định là một quan tốt. Nhưng mà, cậu một mực cự tuyệt, tôi cũng chưa bao giờ miễn cưỡng... bởi vì tôi biết, với tính cách của cậu, làm quan không nhất định có vui vẻ tự do bây giờ. Còn nữa, giác ngộ chính trị của thằng nhãi cậu chẳng nhiều lắm".

"Sao vậy?" Tần Lạc đặt chén trà xuống, làm bộ khẩn trương mà nhìn Thái Công Dân, nói: "Có người có ý kiến với tôi?"

" Ý kiến ngược lại không có ". Thái Công Dân xua tay nói. "Cậu lập nhiều công lao lớn như vậy, mang lại vẻ vang cho Trung Quốc chúng ta như vậy, ai sẽ có ý kiến với cậu? Ai dám có ý kiến với cậu? Tôi nói tính giác ngộ của cậu quá thấp ý là... cậu nên báo cáo chuyện giải dược lên trên một chút".

"Tôi tưởng rằng mọi người đều biết rồi, cho nên cũng thể không biết xấu hổ mà tới trước mặt anh tranh công". Tần Lạc vừa cười vừa nói.

" Tranh công là nên. Mặc kệ cậu nhận hay không, công lao này đều là của cậu. Chạy không thoát". Thái Công Dân vẻ mặt nghiêm túc nói. "Thuốc này là cậu nghiên cứu ra, tiền lời lý nên thuộc về cậu... điểm này thì cậu yên tâm, quốc gia sẽ không đánh chủ ý đến cậu. Nếu có người dám có chủ ý với thuốc này, tôi tình nguyện tháo mũ mão trên đầu chiến đấu tới cùng với hắn".

" Cám ơn lãnh đạo ". Tần Lạc cảm kích nói. Thuốc giải độc virut Hỏa Diễm chính là một cái bánh ngọt béo bở, nói trong nước không có ai nhìn chằm chằm là không thể nào. Mà ngay cả Vương Cửu Cửu cũng vì tị hiềm mà không đi chộn rộn... Thái Công Dân nói những lời này với hắn, sự che chở đối với hắn thật sự quá mạnh mẽ rồi.

"Có điều, tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu". Thái Công Dân nhìn Tần Lạc nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play