Cỏ dại mọc tốt, ánh sáng rực rỡ, gà gáy chó sủa, nhà đá ghế mây.

Ở dưới táng cây nho thoạt nhìn có mấy chục năm tuổi, một thanh niên mặc áo đời Đường màu trắng đang nằm ở trên ghế mây nghỉ ngơi.

Bên cạnh cách đó không xa là một chuồng heo, ruồi nhặng kêu ong ong ở bên cạnh, thỉnh thoảng đậu trên người hắn, hắn cũng hồn nhiên không phát hiện.

Đúng lúc này, di động đặt trên bàn đá đột nhiên vang lên.

Hắn mở to mắt, cầm di động qua, chưa thèm liếc dãy số hiện báo tới một cái, đã nhấn nút nhận nghe.

Hắn biết, chỉ có một người biết số này.

"Nghỉ ngơi sao rồi?" Người đàn ông ở loa bên kia dịu dàng hỏi.

"Đừng nói nhảm". Nam nhân mặc áo đời Đường lạnh lùng nói.

"Có một tin xấu muốn nói cho anh". Giọng đàn ông bên kia bình tĩnh nói. "Vi rút Hỏa Diễm bùng nổ, khiến cho toàn bộ thế giới sợ hải. Tần Lạc nghiên cứu chế tạo ra giải dược, hơn nữa giao giải dược cho Văn Nhân Mục Nguyệt".

"Tôi hiểu ý của anh". Người đàn ông mặc áo thời Đường nói.

Không cần nghĩ cũng biết, có giải dược có thể tiêu thụ nhanh chóng khắp thế giới, thực lực gia tộc Văn Nhân sẽ nhận được tăng trưởng điên cuồng. Đến lúc đó, tiền mặt trong tay gia tộc Văn Nhân chính là con số thiên văn... lúc đó, ai còn có thể chống lại bọn họ?

Thăng bằng thực lực một khi bị đánh vỡ, chính là xui xẻo của rất nhiều người.

"Anh cần ra tay rồi". Người đàn ông bên kia nói.

"Làm thế nào?"

"Thứ nhất, chúng ta cướp đi giải dược. Thứ hai, chúng ta hủy giải dược. Trở về đi. Tôi sẽ phái người hợp tác với anh".

"Hiểu rồi. Tôi liền về ngay". Người đàn ông mặc áo thời Đường nói xong, cúp máy.

Sau đó vung nhẹ, di động đặc chế màu đen đã bị hắn ném vào trong giếng nước trong sân.

Hắn đứng lên, duỗi lưng một cái.

" Yến Kinh. Tôi về rồi". Hắn vừa cười dữ tợn vừa nói...

Đoàn đại biểu trung y Trung Quốc nhắn thời gian về nước cho truyền thông là ngày 23, nhưng mà, ngày 22 Tần Lạc đã lặng lẽ ngồi máy bay trở về.

Quả thật rất lặng lẽ, nếu bên cạnh hắn không có mấy vệ sĩ nhắm mắt theo đuôi.

Áo sơ trắng, vest đen, lại thêm một cái kính râm lớn che hơn nửa khuôn mặt, khác một trời một vực với ăn mặc của hắn lúc trước, thoạt nhìn giống như là cậu ấm nhà giàu. Nếu không phải là người cực kỳ thân cận thật đúng là khó nhận ra hắn.

Một chiếc Mercedes-Benz màu đen đỗ ở cửa tầng 1 sân bay, Tần Lạc sải bước đi tới, kéo cửa xe ra, sau đó hắn chui vào. Đầu to ngồi ở tay lái phụ, Jesus cùng Ly cũng theo Tần Lạc chui vào buồng xe Benz.

Rất nhanh, xe hơi liền phát động.

Tần Lạc không nói gì, chỉ nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi. Hắn biết, sau khi trở về nước sẽ có càng nhiều chuyện hơn chờ hắn tới xử lý.

Mặc dù giải dược virut Hỏa Diễm đã được nghiên cứu ra, nhưng bọn họ phải nhanh chóng đẩy nó ra thị trường.

Tại lúc toàn dân sợ hãi, điên cuồng mà kiếm lấy một món tiền lớn.

Thật ra, nếu như là một xí nghiệp vô lương, nếu trong tay có loại sát khí lớn như virut Hỏa Diễm này, có cây rụng tiền như giải dược virut Hỏa Diễm, cách mấy năm sẽ truyền bá virut một lần, sau đó lại bán thuốc giải của mình ra...

Nhưng Tần Lạc biết chính hắn làm không được như vậy. Nếu hắn làm như vậy, có khác gì phòng thí nghiệm Ober?

Đương nhiên, nếu có thế lực hoặc là quốc gia đối địch nào, ngược lại không ngại sử dụng xuống.

Hắn không nói lời nào, mấy người Jesus, Đầu to càng sẽ không nói.

Tài xế chăm chú lái xe, đi về mục đích bọn họ đã đặt ra sẵn.

Xe chạy vào bãi đỗ xe cao ốc Hoàn Cầu, sau đó thông qua thang máy chuyên dụng lên tầng 16. Phòng làm việc Văn Nhân Mục Nguyệt bây giờ ở tầng này.

Mặc dù Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ có tác dụng quyết sách, tất cả công việc đều giao cho trợ thủ cùng cấp dưới đi xử lý. Nhưng, vụ án giải dược virut Hỏa Diễm thật quá lớn, lớn đến mức ngay cả nàng cũng không có cách gì hoàn toàn yên tâm mà giao cho một người.

Cho nên, nàng không ở tại Ánh Nguyệt sơn trang của mình, mà tới Hoàn Cầu để trấn giữ.

Lúc Tần Lạc đẩy cửa tiến vào, Văn Nhân Mục Nguyệt đang ngồi ở trước bàn làm việc xử lý một xấp giấy tờ.

Tần Lạc đi thẳng tới trước mặt nàng, hỏi: "Chuẩn bị thế nào rồi?"

Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên, vẫn đặt ánh mắt ở trên đống giấy tờ trên bàn, nói: "Nhà máy đã chuẩn bị, chỉ là thu thập dược liệu cần chút thời gian. Có điều cũng may bên Khuynh Thành Quốc Tế có chuẩn bị tương đối nhiều, lại ở trước lúc tin tức chưa truyền ra thu mua hơn mười xưởng thuốc, tồn kho của bọn họ cũng khá phong phù... nhưng mà, lúc này vẫn không có cách gì thỏa mãn nhu cầu các quốc gia. Mặc dù anh còn chưa tuyên bố với giới bên ngoài bọn em là phương hợp tới với anh, nhưng mà, đã có không ít người thông qua quan hệ tìm tới chỗ em..."

Tần Lạc nhẹ gật đầu, nói: "Đây là tất nhiên. Khứu giác thương nhân là linh mẫn nhất, làm ăn sinh lợi như vậy bọn họ làm sao có thể tìm không được chút manh mối gì? Hơn nữa, quan hệ của em và anh tốt như vậy, không giao vào trong tay em, chẳng lẽ tiện nghi không công cho người khác?"

Văn Nhân Mục Nguyệt rốt cuộc ngẩng đầu, ngẩng mặt lên nhìn về phía Tần Lạc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Anh còn tưởng rằng hợp đồng dễ nhìn hơn anh chứ". Tần Lạc vừa cười vừa nói.

Hắn đi qua, ôm thân thể Văn Nhân Mục Nguyệt từ phía sau lưng.

Văn Nhân Mục Nguyệt còn chưa quá thích ứng loại đụng chạm đến mức này, huống chi nơi này là phòng làm việc của nàng.

" Không cần khẩn trương". Tần Lạc nhỏ giọng nói. "Không có mệnh lệnh của em, ai dám vào?"

Văn Nhân Mục Nguyệt nghĩ thầm cũng đúng, cho dù là Mã Duyệt, ở lúc chưa có sự đồng ý của mình cũng không dám tùy tiện xông vào phòng làm việc của mình.

Nghĩ như vậy, thân thể cũng thả lỏng không ít.

Lại nghĩ tới dù sao lúc ở Nhật cũng bị hắn ôm chặt cưỡng hôn, để hắn ôm thêm một cái cũng không có vấn đề gì.

Rõ ràng cảm giác được thân thể Văn Nhân Mục Nguyệt thả lỏng, điều này làm cho trong lòng Tần Lạc có cảm giác chinh phục trước nay chưa có.

Văn Nhân Mục Nguyệt trước kia giống như nữ thần cao cao tại thượng, Văn Nhân Mục Nguyệt bây giờ giống như là cô gái nhỏ nép vào người.

Hơn nữa loại thay đổi này là vì mình, hắn không có lý do không kích động.

Ngửi mùi thơm thanh nhã trên người nàng, nói: "Lúc ở Nhật, có không ít thành viên đoàn đại biểu bàn bạc với anh".

"Nhóm dược phẩm đầu tiên có thể còn chưa có cách gì thảo mãn thị trường trong nước". Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Có điều em sẽ tận lực rút một bộ phận trợ giúp ngoại quốc".

"Chúng ta đều rõ ràng, virut Hỏa Diễm là người làm. Bây giờ mấy người ủng hộ phía sau màn phòng thí nghiệm Ober đều chết cả, nếu không có người đầu độc, Trung Quốc hẳn là tạm thời không có người mắc bệnh. Đương nhiên, chúng ta cũng không thể không đưa lên thị trường Trung Quốc chút nào. Nếu vậy, không chỉ người trong nước sẽ hận chúng ta, nói chúng ta thiên vị ngoài lạnh nhạt trong, những người ngoại quốc kia cũng sẽ hoài nghi... đồ tốt như vậy, sao không cho người trong nước mình chút nào, đều bán cả cho chúng tôi?"

"Cho nên, ý của anh là, trước tiên bán nhóm nhỏ ở trong nước. Nếu có chính phủ hoặc tập đoàn y dược quốc gia khác muốn hợp tác, vậy thì thu tiền thế chấp kếch xù của bọn họ".

Trước tiên thu tiền của bọn họ đã, sau đó mặc kệ bọn họ có muốn giải dược này không, tiền này cũng đã vào túi tiền bọn họ.

Hơn nữa, mọi người đều sợ chết. Tần Lạc rõ ràng, không ai sẽ cự tuyệt giải dược virut Hỏa Diễm.

Cho dù nói rõ cho bọn họ biết, có thể virut Hỏa Diễm sẽ không lây bệnh đáo quốc gia này, nhưng vẫn sẽ có vô số người hy vọng có thể mua được thuốc dự phòng... Phòng ngừa chu đáo, đây chính là nhân tính.

"Bọn em đã thương lượng, định dùng biện pháp xếp hạng đấu giá để phân giải dược". Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Một trăm triệu đô la là giá khởi điểm, quốc gia hoặc tập đoàn y dược trả giá càng cao, thì càng có thể đạt được dược phẩm đầu. Trả tiền ít, cũng chỉ có thể xếp hạng sau đó. Đương nhiên, một số xí nghiệp quan hệ hoặc là quốc gia hữu hảo có thể được ưu tiên".

"Chiêu này lợi hại". Tần Lạc kích động nói. Tay không kìm nổi mà ôm vai Văn Nhân Mục Nguyệt, nói: "Vậy liền bức bách những tập đoàn y dược giàu có kia tranh nhau, tiền mặt gom vào trong tay chúng ta cũng càng ngày càng nhiều... em đoán lần này chúng ta đại khái có thể thu được bao nhiêu tiền?"

Văn Nhân Mục Nguyệt cầm bút ghi vào chữ trên tờ giấy trắng trước mặt, người không có khái niệm gì với tiền như Tần Lạc cũng bị hù sợ.

Mặc dù số tiền kia chia cho Hoàng Đế một nửa, tài sản hắn hiện có cũng vẫn có thể miêu sát mấy siêu cấp phú hào trên bảng xếp hạng Forbes kia.

Vẫn luôn biết y dược kiếm được tiền, nhưng không ngờ có thể lời như vậy.

Khó trách Bill nói ở trong một thế kỷ, phú hào có thể giàu hơn hắn nhất định sẽ sản sinh ở sản nghiệp khỏe mạnh.

Quan trọng nhất là, cái này còn thành lập ở dưới tình huống công ty của Tần Lạc chưa đưa ra thị trường.

Nếu đưa ra thị trường, tài sản của Tần Lạc sẽ lại tăng gấp mấy lần?

Ai biết được?

"Anh đã giàu hơn em rồi". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Vậy mới tốt". Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Bởi vì em rất có tiền, nhìn em giống như nhìn một tòa núi vàng ánh vàng lòe lòe, dọa anh sợ tới mức không dám tới gần em. Bây giờ, anh rốt cuộc có lòng tin ôm em vào lòng rồi".

"Vậy anh nhìn Cửu Cửu, có phải liền thấy quân đội thiên quân vạn mã không?"

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play