Nghe Tần Lạc nói vậy, lập tức Vương Dưỡng Tâm cũng ngồi xổm, quan sát cẩn thận con cá Ngân Thương kia.
"Quái lạ. Đúng là có thêm một đường chỉ đỏ. Chẳng lẽ con có chỉ đỏ là con đực, con không có chỉ đỏ là con cái? Hay con mang chỉ đỏ gọi là Hồng Thương?"
"Chúng ta không phải là chuyên gia. Phải hỏi ngư dân mới biết" Tần Lạc cười nói.
Vương Dưỡng Tâm thò tay định bất nó lên, quan sát cẩn thận nhưng bị Tần Lạc ngăn lại. Hắn nói: "Trước tiên không nên động vào nó. Chúng ta còn không xác định được liệu nó có phải là mầm gây bệnh làm lây nhiễm virus ngọn lửa hay không. Đầu nó nhọn, rất có thể sẽ đâm thủng ngón tay em".
"Anh có dự cảm?" Vương Dưỡng Tâm cười hỏi.
"Chỉ là không muốn bỏ qua bất kỳ đầu mối nào mà thôi" Tần Lạc nói.
Người phiên dịch nhận được lệnh của Tần Lạc, nói chuyện với ngư dân bằng tiếng Nhật Bản. Thổ âm của ngư dân rất nậng, hai bên nói chuyện rất khó khăn. Sau một lúc lâu người phiên dịch mới nhận được câu trả lời từ ngư dân.
"Đội trưởng, người ngư dân nói ông ấy cũng không biết xảy ra chuyện gì. Từ trước tới giờ ông ấy cũng không chú ý tới vấn đề này. Nếu như chúng ta không hỏi ông ấy, ông ấy cũng không phát hiện ra trên lưng Ngân Thương có đường chỉ đỏ. Thế nhưng ông ấy nói cá Ngân Thương cho dù là cá đực hay cá cái đêu có màu trắng bạc, không có màu khác, ông ấy chưa từng nghe nói có cá Hồng Thương nhưng thật ra lại có Hắc Thương. Thế nhưng Hấc Thương là một loại cá toàn thân màu đen rất to".
Tần Lạc gật đầu, hắn nói với người phiên dịch: "Hãy mua chậu cá này".
"Được" Người phiên dịch trả lời.
Trở lại doanh trại 307, lập tức Tần Lạc bắt con cá Ngân Thương có đường chỉ đỏ ở sống lưng ra ngoài.
Tần Lạc cạo hai cái vẩy từ trên thân cá Ngân Thương này sau đó giao cho Hùng Phi Hổ, thành viên đoàn Trung Y am hiểu xét nghiệm mang đi xét nghiệm vây của nó xem có độc tính không.
Sau năm phút. Hùng Phi Hổ mang kết quả xét nghiệm về: vảy cá không có độc.
"Liệu có phải có vấn đề không?" Vương Dưỡng Tâm hỏi.
Tần Lạc gật đầu nói: "Trước tiên giải phẫu để xem cấu tạo thân thể của nó có gì khác với những con Ngân Thương khác hay không sau đó sẽ luộc nó".
"Không thành vấn đề" Vương Dưỡng Tâm nói.
Con cá Ngân Thương luộc được mang cho một con thỏ làm thí nghiệm ăn. Ngay ngày đầu tiên, sức khỏe con thỏ bắt đầu suy yếu. Ngày thứ hai con thỏ bất đầu rụng lông. Ngày thứ ba các chỉ tiêu sinh lý của con thỏ bắt đầu tụt xuống...
Sức đề kháng của thỏ không bằng con người, chúng phát bệnh còn nhanh hơn con người.
Từ hiệu quả thí nghiệm có thể thấy tình trạng phát bệnh của con thỏ giống hệt tình trạng phát bệnh của con người. Nói cách khác loài cá Ngân Thương có đường chỉ đỏ ở sống lưng chính là thủ phạm lây nhiễm virus ngọn lửa cho con người. Chúng mới chính là đối tượng trực tiếp làm lan truyền virus ngọn lửa.
Tần Lạc đứng trước con thỏ trắng nhỏ đang hấp hối, tâm trạng cực kỳ kích động.
Nếu như loại cá này chính là nguồn gây bệnh, làm lây nhiễm virus ngọn lửa. chỉ cần bọn họ thông báo tin tức này ra ngoài cấm mọi người đánh bắt và ăn cá Ngân Thương, không phải sẽ tránh cho người khác không bị lây nhiễm virus ngọn lửa sao?
Cứ như vậy bọn họ sẽ có đủ thời gian để nghiên cứu thuốc giải đối với virus ngọn lửa.
"Thông báo với mọi người, chúng ta đã tìm được nguồn lây nhiễm virus ngọn lửa rồi" Tần Lạc nói.
Rất nhanh trong phòng Tần Lạc đầy chật người.
Trong phòng không còn chỗ, người tới sau chỉ còn biết đứng ngoài cửa chờ.
"Tần Lạc, tôi biết anh có thề sáng tạo ra một kỳ quan. Tôi nói không sai mà. Tôi nói không sai mà" Hoffman kích động hai má đỏ bừng. Khi Tần Lạc định bỏ về, quả thật Hoffman đã nói với hắn câu này, vấn đề là khi đó ông ta chỉ vuốt mông ngựa nhưng không ngờ ông ta lại chụp trúng cái mông ngựa này.
Điều này khiến Hoffman cảm thấy bản thân mình như một nhà tiên tri. Người nào còn dám nói ông ta vuốt mông ngựa, ông ta sẽ lập tức liều mạng với người đó.
"Chính là loại cá này sao?" Hứa Đông Lâm nhìn một nửa con cá Ngân Thương có sợi chỉ đỏ còn lại, hỏi.
"Đúng vậy" Tần Lạc nói. "Còn một nửa luộc cho con thỏ ăn. Tình trạng phát bệnh của con thỏ giống hệt với bệnh nhân lây nhiễm".
"Tần Lạc. chúng tôi có thể lấy nửa con cá mang đi xét nghiệm, phản tích không?" Đội trưởng đoàn Mỹ nói.
"Có thể" Tần Lạc gật đầu.
"Cho tôi một nửa". Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
"Cho tôi một phần ba"
"Cho tôi một phần sáu".
"Tôi chỉ cần một cm là đủ?"
Thủ tướng Fujii nghe tin Tần Lạc tìm được, vội vàng tới, ông nắm chặt tay Tần Lạc nói: "Một lần nữa anh lại khiến tôi hiểu Cung Thành Giới là một người vô năng, quan liêu như nào. Đội trưởng Tần Lạc, cám ơn. Anh là ân nhân của Nhật Bản. Anh là ân nhân của toàn bộ loài người chúng ta".
"Đây là việc tôi phải làm" Tần Lạc cười ngượng ngùng.
Nghệ thuật biểu diễn của Nhật Bản không có gì đáng xem nhưng phụ nữ Nhật Bản cực kỳ hấp dẫn.
Trong một căn phòng cổ kính, một người đàn ông ngồi xếp bằng. Hai bên người này đều có một mỹ nhân làm bạn, uống rượu, hôn, sờ soạng, quả thật cực kỳ sảng khoái.
Phụ nữ Nhật Bản dịu dàng ngoan ngoãn nổi tiếng thế giới. Bọn họ có thể chiều chuộng đàn ông giống như Hoàng Đế.
Mỹ nhân bên trái rót rượu, đương nhiên mỹ nhân bên phải đút thức ăn. Mỹ nhân bên trái được y hôn một cái, mỹ nhân bên phải đương nhiên không chịu kém, muốn hai cái.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Người đàn ông buông hai mỹ nhân trong lòng ra. nói: "Hai cô đi ra ngoài trước".
"Dạ" Hai cô đứng cúi đầu sau đó nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông trung niên để râu đi vào bên trong.
"Rượu ngon, gái đẹp. Ngài Wrangler quả thật rất biết hưởng thụ" Người đàn ông trung niên nói bằng tiếng Nhật Bản.
"Đắc ý lớn nhất của đời người chính là tận sướng" Người đàn ông được gọi là Wrangler ngồi dưới đất cũng đáp lại bằng một giọng Nhật Bản lưu loát: "Đời người, không phải chỉ uống rượu và tìm gái sao?"
"Văn hóa Trung Quốc đúng là uyên thâm" Người đàn ông trung niên khen ngợi.
"Có tin tức gì không?" Người đàn ông gọi là Wrangler cầm chén rượu hỏi.
"Tin tức nội tuyến báo về những chuyên gia y học kia đã tìm ra cá Ngân Thương, hơn nữa còn phát hiện ra Ngân Thương chỉ hồng" Người đàn ông trung niên để râu nói. "Thủ tướng Fujii đã trả lời phỏng vấn của phóng viên ở ngay đảo Honshu, khuyên can mọi người không được ăn cá Ngân Thương. Hiện nay cá Ngân Thương là loại thực phẩm bị cấm ở Nhật Bản, không trên toàn thế giới".
"Ồ, tốc độ của bọn họ nhanh thật" Wrangler hỏi: "Ai phát hiện ra?"
"Tần Lạc" người đàn ông trung niên nói: "Anh ta chính là đội trưởng đoàn Trung Y Trung Quốc".
"Anh Điền Quân, tôi còn hiểu rõ hắn hơn ông".
"Đúng vậy" Người đàn ông trung niên nói.
"Quả nhiên là hắn" Wrangler bưng chén rượu trong suốt lên, đặt trên môi nhấp một ngụm. "Trên thế giới này không có kẻ nào đáng ghét hơn hắn".
"Bây giờ cần phải làm gì? Kế hoạch của chúng ta có cần thay đổi không?" Người đàn ông trung niên hỏi.
"Đương nhiên" Wrangler nói. "Thế nhưng bọn họ đã phát hiện ra Ngân Thương chỉ hồng thì sao nào? Bọn họ tuyệt đối không biết Ngân Thương chỉ hồng là do chúng ta đưa ra thị trường. Bọn họ càng không thể biết được Ngân Thương chỉ hồng không phải biến dị gien do chất phóng xạ mà được chế ra".
Wrangler nhếch miệng cười nói: "Anh Điền Quân ông nói đi. Nếu như ngài thủ tướng của các ông tuyên bố các Ngân Thương chính là nguồn gây bệnh virus ngọn lửa. Khi toàn bộ dân chúng không ăn cá Ngân Thương nhưng bệnh dịch vẫn lây lan. Có phải tình cảnh của hắn rất tệ không?"
"Đúng vậy" Người đàn ông trung niên gật đầu nói. "Rất có khả năng hắn sẽ rớt đài".
"Đời người quả thật rất hay" Wrangler nói: "Hôm nay là thủ tướng, ngày mai là dân thường. Hôm nay là anh hùng, ngày mai là tội phạm. Có ai biết trước thế sự không?"
"Wrangler, tiếp theo chúng ta có kế hoạch gì?"
Wrangler cười đầy đắc ý: "Làm ra khủng hoảng lớn hơn nữa. Chỉ có như vậy thuốc giải nấm trong tay chúng ta mới có thể dễ dàng bán cho cả thế giới".
Ánh mất người đàn ông trung niên trở nên rất kích động, ông ta nói: "Tôi biết cần phải làm gì. Nhất định sẽ không làm ngài thất vọng".
"Tốt lắm" Wrangler nói: "Được rồi. Có phải các bạn gái của Tần Lạc đều đã tới Nhật Bản rồi không?"
"Đúng vậy" Người đàn ông trung niên nói: "Chúng tôi đã có tin tức tình báo nhưng bọn họ đề phòng nghiêm ngặt, hơn nữa còn có quân đội bảo vệ. Người chúng tôi không thể ra tay".
"Một khi bọn họ đã tới, không thể không náo động một phen" Wrangler nói: "Nếu như giới tuyền thông phát hiện ra thân phận của bọn họ, không phải đại anh hùng của chúng ta rất đau đầu sao?"
"Đúng vậy" người đàn ông trung niên nói. ""Nhưng lần này sẽ không trợ giúp quá nhiều cho kế hoạch của chúng ta".
"Chỉ cần khiến Tần Lạc bận rộn, khiến hắn không có thời gian quan tâm tới chuyện của virus ngọn lửa... đó chính là sự trợ giúp lớn nhất với kế hoạch của chúng ta".
"Tần Lạc, hắn đáng để chúng ta làm vậy sao?" Người đàn ông trung niên nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy" Wrangler nói: "Bởi vì..."
Y tuyệt đối không bao giờ nói ra lý do này.
"Bởi vì tôi sợ hắn".