Sự tình đặc biệt cần cách làm đặc biệt. Từ khi Thái Công Dân trở thành bộ trưởng bộ y tế, những việc làm của Tần Lạc thuận tiện hơn rất nhiều.
Buổi tối Tần Lạc định ra danh sách thành viên đội điều trị gồm mười người thông báo với bộ y tế. 9 giờ sáng hôm sau Hậu Vệ Đông gọi điện thoại cho hắn nói danh sách đã được thông qua. Hơn nữa còn đích thân do phòng thư ký của bộ y tế thông báo cho những chuyên gia chuẩn bị lên đường.
Lần này toàn bộ thành viên đội điều trị đều là Trung Y, đại đa số là thành viên hiệp hội Trung Y. Tần Lạc không muốn mang theo chuyên gia tây y. Nếu như cân tây y, chính phủ Nhật Bản tuyệt đối sẽ không cầu viện Trung Quốc. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Ngoại trừ Tần Lạc là đội trưởng, một người đàn ông trung niên có tên là Lý Trác Ngô đóng vai trò phó đoàn cho Tần Lạc. Ngay từ khi còn nhỏ Lý Trác Ngô đã bái danh sư Trung Quốc học tập Trung Y, sau đó lại thi đỗ vào trường đại học Trung y dược Trung Quốc được đạo tạo chuyên sâu một cách có hệ thống. Ngay cả ông Tần Lạc là Dược Vương Tần Tranh cũng rất tán thưởng ông ta chính vì vậy lần này Tần Lạc mang theo Lý Trác Ngô.
Hiển nhiên Vương Dưỡng Tâm cũng muốn đi theo. Bây giờ anh ta là người đại diện kiêm trợ lý của Tần Lạc. Một vài chuyện không cần thiết Tần Lạc xử lý đều do Vương Dưỡng Tâm chịu trách nhiệm thực hiện, năng lực làm việc của anh ta rất mạnh.
Những người còn lại đều là những Trung Y rất có năng lực hơn nữa còn khá trẻ tuổi. Đảo Honshu mới xảy ra động đất hơn nữa còn liên tục xày ra dư chấn. Tần Lạc không đành lòng mang theo mấy ông già như Cố Bách Hiền, Vương Tu Thân.
Bộ y tế cử theo hai phiên dịch trẻ tuổi. Cả hai đều là người Tần Lạc không quen biết. Xem ra trong bộ y tế cũng muốn cử người của bản thân mình. Tần Lạc không thể đề nghị bọn họ phái người mình quen biết cùng đi.
Đương nhiên trong tình hình như thế này. Tần Lạc tuyệt đối không sang Nhật Bản một mình.
Hắn cần vệ sĩ!
Jesus, tóc vàng mắt xanh, cực kỳ đẹp trai, Đại Đầu âm thầm đứng trong đám đông, bị người coi nhẹ, còn cả Ly chuyên mặc quần áo da màu đen... Tần Lạc từ chối không cho Lệ Khuynh Thành, Lâm Hoán Khê và Tô Tử đi nhưng hắn không thể từ chối Ly.
Bởi vì Ly đưa ra lý do: Tôi là quân nhân không phải phụ nữ của anh.
Tần Lạc biết quân nhân có phương thức bảo vệ của riêng mink ý thức an toàn của bọn họ mạnh hơn người bình thường cà trăm lần nên hắn chỉ cần biết bất đắc dĩ đồng ý.
Thật ra Tần Lạc muốn lần nào đi ra ngoài làm việc đều mang theo hai ông già Long Vương và Phó Phong Tuyết... không thể không nói suy nghĩ này của hắn rất không thực tế.
Căn cứ theo hành trình thống nhất chung giữa bộ y tế và chính phủ Nhật Bản, trước tiên mọi người bay tới sân bay quốc tế Tokyo. Nhật Bản sau đó bên kia sẽ cung cấp xe cho mọi người tới đảo Honshu. Đảo Honshu sau trận động đất 9 độ năm ngoái, sân bay đã tê liệt, nay xảy ra động đất lần này. Đừng nói là sân bay không thể sử dụng được mà có dùng được cũng không ai dám hạ cánh xuống đó.
Khi đoàn người đang ở trong phòng Vip, chuông điện thoại di động của Tần Lạc vang lên.
Tần Lạc nhìn số điện thoại trên màn hình, hắn không khỏi mỉm cười.
Hắn cố tình không thông báo, không ngờ nàng cũng biết tin.
Tần Lạc cầm điện thoại đi ra ngoài phòng, sau khi bấm nhận cuộc gọi. hắn cười nói: "Cửu Cửu, tại sao gọi điện cho anh vào lúc này? Hôm nay em không phải huấn luyện sao?"
"Tại sao không thể gọi điện cho anh vào lúc này? Anh đâu có quy định thời gian em không được gọi điện cho anh" giọng nói Vương Cửu Cửu có vẻ rất bực bội, sặc mùi khói lửa. Rõ ràng lần này Vương đại tiểu thư rất tức giận, cực kỳ tức giận. "Anh định dấu em tới khi nào? Tại sao anh lại đồng ý tới đảo Honshu? Ai phái anh đi? Con người này rõ ràng có tâm địa bất chính. Nếu như em ở Yến Kinh, em nhất định sẽ tới tận nhà mắng cho một trận".
Tần Lạc cười nói: "Thái bộ trưởng cử anh đi".
Nghe Tần Lạc trả lời, ngược lại Vương Cửu Cửu càng tức giận. Nàng mắng to: "Ông già này cũng không phải người tốt. Vương gia nhà em mới giúp sức cho ông ta ngồi lên ghế bộ trưởng, ông ta đã quay người đẩy người đàn ông của em tới đảo Honshu. Thật đáng hận. Nếu sớm biết thế này thì ủng hộ Hoàng Cường cho rồi. Hoàng Cường nhất định sẽ không làm cái chuyện vong ân phụ nghĩa như này".
"Cửu Cửu em không nên trách Thái bộ trưởng" Tần Lạc bình tĩnh nói. Hắn cảm nhận được tình cảm sâu sắc của Vương Cửu Cửu sau sự tức giận của nàng. Thế nhưng Tần Lạc không muốn Vương Cửu Cửu hiểu lầm bộ trưởng Thái Công Dân.
Trong giai đoạn hiện này thứ Trung Quốc vẫn thiếu chính là những quan chức như Thái Công Dân một lòng vì công việc, toàn tâm toàn ý vì dân chúng, gặp khó khăn gắng sức làm việc, tuyệt đối không đùn đẩy trốn tránh.
"Ngồi ở vị trí đó, ông phải có lựa chọn như vậy, ông ấy tin tưởng anh, muốn phái anh sang đó. Hơn nữa đây cũng do anh tình nguyện".
"Sao anh ngu vậy? Anh không biết tình hình đảo Honshu à?" Giọng nói của Vương Cửu Cửu nhỏ đi. giống như cô gái đang làm nũng với người tình. Rõ ràng nàng đã nhận ra câu nói trước đó của nàng đã làm tổn thương người khác.
"Anh biết" Tần Lạc nói. "Chính vì anh biết tình hình đảo Honshu nên anh mới đồng ý tới đó".
Tần Lạc cười nói: "Cho dù không vì bản thân mình, anh cũng vì mọi người mà giải quyết vấn đề này. Anh tuyệt đối không muốn Vương Cửu Cửu xinh đẹp đáng yêu, trong sáng bị lây nhiễm loại vi rút đó".
Vương Cửu Cửu cười khúc khích trong điện thoại, nói: "Được rồi em chấp nhận lý do này của anh. Thế nhưng em cũng muốn đi cùng anh".
"Không được" Một lần nữa Tần Lạc kiên quyết từ chối. Đây là lần thứ năm hắn nói câu này. Hắn đã nói với Lâm Hoán Khê, nói với Lệ Khuynh Thành, nói với Tô Tử, cũng nói với Ly nhưng không có tác dụng. "Không một ai trong bọn em được đi".
"Bọn em? Xem ra người muốn đi không ít" Vương Cửu Cửu lầm bầm.
Tần Lạc cười gượng nói: "Cửu Cửu, em hãy ngoan ngoãn ở lại Dương Thành chờ anh quay về".
"Được rồi" cuối cùng Vương Cửu Cửu cũng đồng ý. "Thế nhưng anh nhất định phải chú ý an toàn. Nếu như anh xảy ra chuyện... phù phù. Em đúng là mồm miệng xui xẻo. Em mặc kệ, anh nhất định phải an toàn quay về".
"Được" Tần Lạc đồng ý.
Vương Cửu Cửu mới nói chuyện xong, chuông điện thoại của Tần Lạc một lần nữa lại vang lên.
Tần Lạc nhìn số trẽn màn hình điện thoại khẽ thở dài:
Năm xưa ở Dương Thành, hắn nào mẩy may nghĩ sẽ có cảnh đông đảo mỹ nhân vờn quanh như ngày hôm nay?
Khi Tần Lạc bị Vương Dưỡng Tâm ngồi bên cạnh đánh thức, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Tokyo.
Bầu trời ảm đạm mây đen xuống rất thấp.
Ở chỗ gần ngọn đèn hiệu, con người như những con kiến đang bận rộn di chuyển trên sân bay.
"Tới rồi" Vương Dưỡng Tâm nói.
"Những người khác cũng tỉnh rồi hả?" Tần Lạc hỏi.
"Tỉnh rồi" Vương Dưỡng Tâm nói: "Chúng ta xuống máy bay thôi".
Khi đoàn người đi tới lối ra sân bay đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ công sở màu đen đang giơ một tấm biển lớn. Trên tấm biển để Tần Lạc bằng tiếng Trung Quốc.
Vương Dưỡng Tâm đi nhanh tới nói chuyện với cô rồi hai người nhanh chóng quay lại.
"Đây là Miss Cố Đô Viên, nhân viên ngoại giao Nhật Bản. Cô ấy phụ tránh tiếp đón chúng ta".
Cố Đô Viên là người phụ nữ đeo kính, nhìn bề ngoài cực kỳ bảo thủ. Nhưng khi cô mỉm cười, bên má phải có một má lúm đồng tiền rất sâu, trông vô cùng đáng yêu, hấp dẫn, Cố Đô Viên chủ động chìa tay bắt tay Tần Lạc. Cô nói: "Bác sỹ Tần chào anh. Tôi là Cố Đô Viên. Xin mời anh quan tâm nhiều hơn".
Khi nói thân hình cô thoáng nhào về trước.
"Cám ơn Cố Đô Viên tiểu thư tới đón chúng tôi" Tần Lạc nói. Hắn không tức giận vì chính phủ Nhật Bản không phái quan chức chính phủ tương đương ra nghênh đón. Ngược lại hắn còn cực kỳ thích cách làm này. Một đất nước hùng mạnh không cần thể hiện trên phương diện này. Quan chức chính phủ không chỉ có dùng mỗi vào việc đón tiếp khách.
"Bác sỹ Tần quá khách khí rồi. Đây là phận sự chúng tôi phải làm. Bác sỹ Tần có thể dẫn đoàn tới đây chính là sự ủng hộ rất lớn với chúng tôi. Xe đang ở bên ngoài mời các vị ra xe nghỉ ngơi".
"Được" Tần Lạc trà lời.
Bên ngoài cổng sân bay có một chiếc minibus đang đỗ. Mười mấy người Tần Lạc lên xe nhưng bên trong vẫn còn hơn một nửa chỗ trống.
Hơn nữa chiếc xe hình như không có ý định chuyển bánh.
"Còn có những người khác sao?" Tần Lạc hỏi.
"Đúng vậy" Cố Đô Viên mỉm cười trả lời. "Máy bay của đội điều trị y tế Hàn Quốc hạ cánh gần với các vị nên chúng tôi muốn cùng đi một xe quay về thành phố. Mời các vị chờ một lát được không?"
"Được" Tần Lạc gật đầu đồng ý. Hắn chỉ có thể thầm rủa người Nhật sao mà quá keo kiệt?
"Đội y tế Hàn Quốc? Rất thú vị. Không biết trong đoàn này có người quen không? Thế nhưng nhất định bọn họ không xa lạ với mình" Tần Lạc thầm nghĩ.
Một lát sau một thanh niên trẻ mặc véc đen dẫn theo một nhóm người Hàn Quốc, lưng đeo ba lô, tay kéo rương hành lý. Rõ ràng anh ta đang dẫn đoàn y tế Hàn Quốc ra.
Cố Đô Viên cũng đi ra ngoài đón. Sau khi nói chuyện với bọn họ, cô mời bọn họ lên xe.
Khi người đầu tiên của đoàn Hàn Quốc lên xe, nhìn thấy đoàn Trung Quốc đang ngồi sẵn trên xe, người này thoáng đứng lại. Những người Hàn Quốc ở sau lưng nhìn Tần Lạc đang nhìn mình cười tủm tỉm bọn họ lặp tức sa sầm mặt.
Kẻ thù gặp nhau, mắt long lên.
Huống chi khi ở cùng nhau trong một chiếc xe chật hẹp này, không hiểu sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.
Tần Lạc nhận ra thành viên đoàn Hàn Quốc cũng đang nhìn chằm chằm vào mình với sắc mặt "rất thích thú" hắn không thể không chủ động lên tiếng: "Các vị, đã lâu không gặp".
Câu chào thân thiết của hắn được người phiên dịch làm đúng phận sự dịch lại. Không ngờ lại khiến đoàn Hàn Quốc nổ tung như một nồi sup de.