Nói thật, Tần Lạc luôn có cảm giác rất lạ khi nói chuyện với Lệ Khuynh Thành. Tất nhiên, có lẽ cũng do ảnh hưởng của phim ảnh và những nữ diễn viên hắn hay xem có tính cách giống nàng nên không tránh khỏi việc cảm thấy có gì đó khó tiếp nhận.
Ở trong nước hay nước ngoài, ngày xưa hay ngày nay thì đều có những người phụ nữ như vậy. Các nàng ăn mặc gợi cảm, cử chỉ phóng đãng, đôi môi đỏ mọng, mắt thì đủ các màu, tay luôn cầm thuốc lá. Các nàng tuy có cử chỉ phong lưu nhưng lại không dễ dàng chịu khuất phục. Thông minh và đầy mị hoặc, luôn dễ dàng biến nam nhân thành một thứ đồ chơi trong tay mình.
Lệ Khuynh Thành cũng là một trong những cô gái như vậy. Nàng như bước ra hiện thực từ trong một bộ phim nào đó vậy.
Rốt cuộc là đã phải trải qua những đau khổ như thế nào, chịu những thương tổn dạng gì mà một người phụ nữ có thể từ Niết bàn sống lại, tu luyện đến được cảnh giới như thế này?
Lệ Khuynh Thành không nói gì, Tần Lạc cũng chẳng hỏi thêm.
Nhưng hắn biết, nói như vậy với Lệ Khuynh Thành cũng có chút không thích hợp. Vẻ mặt có thể lừa dối, ánh mắt cũng có thể lừa dối, nhưng trái tim nàng thì không thể nói dối
Vừa rồi lúc Lệ Khuynh Thành tức giận Tần Lạc rõ ràng cảm nhận được nàng cũng có một trái tim bình thường và nó đã bị kích động không ít. Rõ ràng chuyện đó cũng không phải dễ dàng mà thể hiện ra.
Tần Lạc không muốn nói nhiều đến vấn đề này, nói một cách khác, có nói một ngày một đêm chắc cũng chẳng có kết quả gì. Tóm lại: "Cô đến đây tìm tôi chính là muốn nói với tôi điều này?"
Lệ Khuynh Thành liếc Tần Lạc một cái, nói: "Cậu uống hết chén rượu kia đi rồi tôi mới nói chuyện với cậu."
Tần Lạc bất đắc dĩ đành phải nhấp môi một ngụm rượu nhỏ, như nếm độc dược từng chút từng chút một. Nói: "Tôi đã uống nhưng không thể uống nhanh được."
Lệ Khuynh Thành thấy Tần Lạc thật sự không biết uống rượu nên cũng không làm khó nữa. Nói: "Cậu đúng là không biết thưởng thức. Uống rượu ca hát mới chính là cực lạc cảnh giới của con người, cậu không ca không hát, rượu cũng không uống, vậy hỏi còn ý nghĩa gì nữa đây?"
"Cô nghĩ tôi không biết ca hát sao?" Tần Lạc hỏi. Hình như hắn không nói đùa Lệ Khuynh Thành.
"Nói nhảm. Cậu mà biết hát có mà quỷ mới tin." Lệ Khuynh Thành nói. "Tôi gọi cậu đến đây là có một tin vui muốn nói với cậu."
"Tin vui gì vậy?" Tần Lạc tò mò hỏi.
"Cậu phát tài rồi." Lệ Khuynh Thành nhìn chằm chằm Tần Lạc xem phản ứng của hắn.
"Phát tài? Phát tài gì?" Tần Lạc không có phản ứng gì với câu nói của Lệ Khuynh Thành.
"Cậu chưa xem báo à?" Lệ Khuynh Thành tức giận hỏi.
"Chưa." Tần Lạc gật đầu. "Mà việc đó có quan hệ gì với việc tôi phát tài sao?"
Lệ Khuynh Thành vỗ vỗ vào đầu Tần Lạc, hỏi: "Chẳng lẽ cậu không biết rằng, Khuynh Thành Quốc tế hiện giờ luôn có mặt ở trang đầu của tất cả các tờ báo sao? Cả trên TV nữa, cậu không chú ý gì à?"
Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Chú ý gì chứ. Trước đây tôi tưởng là quảng cáo, nhưng thật không ngờ nó lại nổi tiếng đến vậy. Nhưng cái đó có liên quan gì đến việc tôi phát tài? Sản phẩm của chúng ta không phải là mới tung ra sao? Nói phát tài e rằng còn sớm quá chăng?"
Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói: "Kiếm tiền quả thật không hề dễ dàng đúng không? Nói thật ta cũng không ngờ quảng cáo lại có hiệu quả mạnh mẽ đến vậy. Cũng chính từ nguyên nhân này mà sản phẩm của chúng ta đạt được những thành công ngoài dự kiến. Sự chuẩn bị của chúng ta e rằng chưa đủ, nhất là nguồn cung cấp, căn bản là không có khả năng thỏa mãn nhu cầu thị trường."
"Tôi nghĩ cô nhất định có cách giải quyết." Tần Lạc vừa cười vừa nói.
Nếu Lệ yêu tinh đã nói là mình phát tài, sao lại chưa có phương pháp giải quyết vấn đề này được chứ?
"Ứng trước tiền." Lệ Khuynh Thành cười vẻ mặt bí ẩn. "Những người muốn nhận hàng của Khuynh Thành Quốc tế phải tạm ứng trước cho chúng ta năm trăm vạn để đặt hàng".
"Nhiều như vậy sao?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi.
"Như vậy đã là nhiều ư? Bổn cô nương ta còn muốn mười ngàn vạn cơ." Lệ Khuynh Thành cười khẽ. "Chỉ là tôi đang nghĩ nhiều đến khuếch trương tên tuổi, đây là thành phố đầu tiên nên phải chắc chắn có vài đại lý. Sau đó, khi giá hàng hạ xuống, nhiều người sẽ chọn làm đại lý cho chúng ta. Trước đây chúng ta chưa có tên tuổi nhiều nên đây chính là thượng sách."
"Liệu đại lý có chịu như vậy không?" Tần Lạc lo lắng hỏi. Trên thực tế, đại lý chính là một kênh bán hàng rất hiệu quả. Một công ty ít sản phẩm muốn khuếch trương tên tuổi trên thị trường, thường sử dụng kênh phân phối này đầu tiên, sau đó mới nghĩ đến những chính sách "câu khách" khác. Hơn nữa, các đại lý sẽ được nhận phần trăm hoa hồng từ các công ty đó.
Như sản phẩm của Khuynh Thành Quốc tế chưa hề có trên thị trường, nhưng lại ra điều kiện đại lý nộp trước năm trăm vạn là chuyện hiếm thấy.
"Không chịu á? Sao lại không chịu? Hai ngày qua chúng ta nhận được điện thoại của hàng ngàn khách hàng quan tâm muốn hợp tác, nhưng chúng ta chỉ có thể hợp tác với không tới một trăm đại lý. Nếu như chấp nhận, các đại lý không có cách nào khác là phải ứng trước tiền cho chúng ta. Nếu được là đại lý cho chúng ta thì đó chính là may mắn của họ." Lệ Khuynh Thành có phong thái rất ung dung. Vẻ mặt nàng cho thấy không hề có vấn đề gì cả.
Tần Lạc gật đầu. Đột nhiên hắn nhớ tới một người rất giỏi trong lĩnh vực này.
"Chị nói xem chúng ta có thể hợp tác với một trăm đại lý không?"
"Có thể. Tối đa sẽ là từng đó. Không nói nhiều, chúng ta chỉ cung cấp hàng cho những đại lý đáp ứng được đủ yêu cầu ." Lệ Khuynh Thành nói.
"Mỗi nhà trả trước năm trăm vạn hả?" Tần Lạc có cảm giác giọng nói của mình run run.
"Đúng vậy. Mỗi nhà chúng ta sẽ nhận năm trăm vạn." Lệ Khuynh Thành hài lòng gật đầu. Đồ ngốc này cuối cùng cũng nghĩ được đến vấn đề mấu chốt.
"Vậy tổng cộng là…" Tần Lạc không tốt lắm trong khoản tính toán, cố gắng đếm trên đầu ngón tay.
"Năm triệu" Lệ Khuynh Thành nói luôn đáp án.
Năm triệu? Đó là bao nhiêu tiền chứ?
Bất luận Tần Lạc nghĩ thế nào, hắn cũng không thể nghĩ đến một số tiền lớn cụ thể là bao nhiêu.
Dù Tần Lạc sinh ra trong gia đình cũng không phải hạng thường nhưng hắn chưa bao giờ mang trên người trăm vạn tiền mặt. Từ nhỏ đến lớn, hắn cũng không bao giờ thiếu tiền.
Khi hắn nghe thấy một số tiền khổng lồ, hắn đã kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.
"Trừ chi phí sản xuất, cậu chiếm bảy phần vón góp của Khuynh Thành Quốc tế, như vậy ít nhất cậu cũng có được ba triệu nhân dân tệ." Lệ Khuynh Thành cảm thán nói: "Đúng là nhờ bóng đại thụ có khác. Trước kia, lợi nhuận một năm của Khuynh Thành Quốc tế cũng chỉ được khoảng ba mươi triệu mà thôi."
"Thật đúng là phát tài." Tần Lạc thầm nghĩ.
Sau này, khi hắn trả lời phỏng vấn của giới truyền thông, hắn có thể ngẩng cao đầu mà nói một câu: tiền đối với ta mà nói chỉ là những con số mà thôi.
"Phát tài? Bây giờ ngươi mới bắt đầu nghĩ đến ư?" Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói." Lần này quảng cáo thành công sẽ mang tới danh tiếng rất lớn, chúng ta mới dùng phương án bắt đại lý đặt cọc nhiều như vậy. Sau này đợi đến khi hàng của chúng ta sản xuất được nhiều, phạm vi thị trường rộng lớn, đó mới thực sự là thời cơ kiếm tiền của chúng ta."
"Ta không giỏi buôn bán. Chỉ cần ngồi lấy tiền là tốt rồi." Tần Lạc vừa cười vừa nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
"Nhưng chúng ta cũng phải nghĩ đến trường hợp một số thương nhân khác lợi dụng thời cơ chúng ta giới thiệu sản phẩm mới sẽ làm loạn thị trường." Lệ Khuynh Thành nói có chút lo lắng.
"Đến lúc đó chúng ta sẽ có cách điều chỉnh, bọn họ làm như thế nào chứ?" Tần Lạc hỏi.
"Bọn họ sẽ tùy tiện sản xuất một loại sản phẩm, rồi quảng cáo đó là dược liệu công chúa, quý phi triều Minh chuyên dùng, gọi là kim tàm dưỡng phu thủy, tùy tiện lấy đại một các tên của ai đó, sau đó rất nhanh chóng tung ra thị trường, công chúng sao có thể phân biệt được chứ? Ta không sợ bọn họ cướp thị trường, chỉ sợ bọn họ làm đủ thủ đoạn để làm hỗn loạn thị trường thôi."
Những thủ đoạn kiểu vậy thường từ những công ty có kinh doanh cùng một loại mặt hàng.
Quản Tự bỏ tờ báo trên tay xuống, qua làn khói hắn sờ lấy hộp thuốc. Ngồi đối diện hắn là Lý Lệnh Tây cũng đã hút hết điếu thuốc và đang hút điếu khác.
"Bây giờ cậu có biết thị trường của họ lớn cỡ nào không?" Quản Tự nhả khói, vừa cười vừa nói.
"Đúng vậy. Kiếm tiền như vậy đâu còn đạo lý gì nữa? Khác gì đi cướp tiền ngân hàng đâu." Lý Lệnh Tây căm giận nói. "Trước đây, tôi còn dương dương tự đắc, nghĩ rằng chúng ta là số một ở đây. Bây giờ so với bọn họ, chúng ta về căn bản là yếu hơn. Quản Thiếu, chúng ta phải nhanh hơn họ một bước mới được."
"Đúng vậy, phải nhanh hơn họ một bước. Nhưng phải nghĩ ra sản phẩm hoàn mỹ hơn họ mới được. Lúc này đây, bọn họ tự dưng bùng lên chiến dịch quảng cáo khắp nơi, nên mới gây được sự chú ý lớn như vậy. Ai có thể cam đoan chúng ta cũng có vận khí tốt như vậy?"
Lý Lệnh Tây cười nói: "Quản Thiếu Gia, ngươi mới từ Mĩ về, nên không biết tình hình trong nước."
"Uh?" Quản Tự có chút nghi hoặc hỏi.
"Chúng ta hoàn toàn không phải hao tâm tổn khí nghĩ ra ý tưởng quảng cáo sản phẩm mới làm gì, chúng ta chỉ cần dựa theo Khuynh Thành quốc tế mà làm. Bây giờ bọn họ đang làm quảng cáo rùm beng, với quy mô sản xuất của họ liệu có thể thỏa mãn nhu cầu thị trường không?"
"Cho dù bọn họ có chuẩn bị từ trước, nguồn cung cấp dồi dào, nhưng thị trường của bọn họ là giới thượng lưu. Còn giới trung lưu và thường dân thì chẳng phải không thể dùng đúng không? Chúng ta hoàn toàn có thể chiếm lĩnh khối thị trường này."
"Như vậy không phải là vi phạm bản quyền sao?" Quản Tự nhíu mày, rồi giãn mày ra, hỏi.
"Tính làm gì mấy cái chuyện bản quyền ấy? Chúng ta tung một số sản phẩm của mình ra, hoàn toàn do chúng ta điều chế. Hơn nữa, cũng không nói gì đến là kim dũng dưỡng cơ phấn. Cứ tự đặt ra cái tên gì đó như kim trùng kim ngư… sau đó đóng gói vào là được. Loại chuyện này đâu có cơ quan nào để ý. Chúng ta chỉ cần cung cấp vào một số cửa hàng nhỏ."
Quản Tự vừa nhả từng làn khói thuốc vừa nghĩ đến những lợi hại của kế hoạch này.
Dựa theo những hiệu dụng của kim dũng cơ phấn, quả thật bọn họ có món thu rất lớn.
Hơn nữa, bên Hoa Hạ không thiếu danh y trong lĩnh vực trung y, cũng không phải không có thị trường từ trước. Chỉ cần hắn khôn khéo một chút, thị trường sẽ nhanh chóng tiếp nhận sản phẩm của bọn họ.
Bắt tay nhau trong khói thuốc, Quản Tự nói: "Có thể kiếm tiền nhưng không được làm gì ảnh hưởng đến uy tín của danh y đường chúng ta. Như thế này đi, nếu muốn làm loại sản phẩm này, chúng ta cũng cần chuẩn bị thật kỹ, nói rõ những tính năng nổi trội mới có kết quả tốt. Nhất định không được để lộ chiêu bài này của chúng ta."
"Quản Thiếu cứ yên tâm. Tuyệt đối không có vấn đề gì xảy ra. Ta sẽ lập ra một ban chuyên trách việc này, cần phải cân nhắc thật kỹ trước khi hành động. Mặc cho bọn họ lao tâm khổ tứ, chúng ta cứ thoải mái đi giải trí… so với bọn họ chẳng phải dễ dàng hơn nhiều sao?" Lý Lệnh Tây cười đắc ý.