Từ khi Bối Bối ở trên ban công nhìn lén Chiến Hiệp Ca bị hắn trừng mắt liếc một cái, cô bé nhớ hắn mãi không quên, một mực kiên trì cho Chiến Hiệp Ca là "người xấu".

Thấy cảnh cô bé chạy trốn lên cầu thang, hai cái bím tóc nhỏ đong đưa, chạy trốn chối chết, bộ dáng thật sự buồn cười. Đến lúc hắn đi xuống bậc thang đón khách vẻ mặt vẫn vui sướng khiến Chiến Hiệp Ca nhìn thấy hỏi: "Tần huynh đệ vì sao cười vui vẻ như thế? Chẳng lẽ trong nhà có việc vui gì?"

"Có khách ở xa tới cũng là một việc vui". Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Chiến huynh, mời vào phòng".

"Ác khách đến thăm. Tần huynh đệ không cự tuyệt là tôi thấy rất cảm kích rồi". Chiến Hiệp Ca khiêm tốn nói. Trong lòng hắn đương nhiên sẽ không tin tưởng lời của Tần Lạc.

Hai người ở phòng khách phân chủ khách ngồi xuống, chị Lý đưa trà thơm lên liền lui ra ngoài. Chiến Hiệp Ca cúi đầu uống trà mà Tần Lạc cũng không nói gì.

Hắn cũng không thể tự nhiên lên tiếng hỏi khách đến nhà mình có chuyện gì? Nếu đối phương nói tôi chỉ muốn thăm cậu một chút thì sao?

Cũng may Chiến Hiệp Ca xuất thân quân nhân, cũng không phải là một người kiên nhẫn.

Sau khi uống mấy ngụm trà hắn chủ động mở miệng nói: "Việc lần trước Tần huynh đệ cân nhắc xem thế nào? Xin Tần huynh đệ hiểu cho tôi, so bác sĩ người bệnh luôn sốt ruột hơn một ít".

"Tôi hiểu mà". Tần Lạc nhìn ngực hắn nói: "Lần trước tôi đã nói rồi. việc giải phẫu có chút nguy hiểm nhưng không phải là không thể làm được".

Chiến Hiệp Ca cười to nói: "Không dối gạt Tần huynh đệ, vốn tôi đã hết hy vọng rồi nhưng sau khi nghe Tần huynh nói thì trong lòng lại có hi vọng. Lúc hết hy vọng thì cảm thấy thời gian cứ như vậy trôi qua, cũng không có cái gì là không thể, thế nhưng một khi trong lòng đã có hy vọng thì lại cảm thấy sống một ngày bằng một năm. Nguy hiểm sợ cái gì? Người sống trên đời sao có cái gì không có nguy hiểm?"

Chiến Hiệp Ca vẻ mặt thành thật nhìn Tần Lạc nói: "Nếu như Tần huynh đệ nguyện ý viện thủ. Chiến mỗ vô cùng cảm kích. Sinh tử do mệnh, hết thảy nguy hiểm đều tự gánh chịu".

Tần Lạc bưng chén trà lên trầm ngâm khôngnói gì. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Chiến Hiệp Ca kiên nhẫn chờ đợi vài phút rồi nói tiếp: "Nếu Tần huynh đệ cảm thấy khó xử thì coi như Hiệp Ca này chưa có tới đây".

"Mấy ngày nay tôi không bận, cũng không phải là không thể làm giải phẫu". Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Nhưng có một vấn đề mà tôi vẫn không rõ".

"Vấn để gì?", đôi mắt ưng của Chiến Hiệp Ca dưới đôi mày rậm không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Tần Lạc lên tiếng hỏi.

Tần Lạc hai cánh tay nhẹ nhàng xoay tròn chén trà giống như đang chơi một trò chơi rất thú vị vậy. Khóe miệng hắn cười vui vẻ, dùng giọng điệu vui đùa nói: "Tôi và Chiến huynh vốn không quen biết, vì sao Chiến huynh lại một mực tận lực tiếp cận tôi?"

"Cái này ư?" Chiến Hiệp Ca sửng sốt một chút rồi cười nói: "Tôi đúng là không để ý tới cái này. Có thể nói là tôi thấy có hy vọng mà biểu hiện vô cùng sốt ruột?"

"Tôi hỏi lại một vấn để cuối cùng". Tần Lạc trên mặt vẫn đang bảo trì vẻ mỉm cười nhưng ánh mắt lại trở nên phi thường chăm chú nhìn chằm chằm vào hai má Chiến Hiệp Ca, chú ý đến biến hóa trên nét mặt của hắn nói: "Chiến huynh là địch hay là bạn?"

Chiến Hiệp Ca nhíu mày nói: "Sao Tần huynh đệ lại hỏi câu này?"

"Bởi vì tôi nghĩ mãi mà không ra". Tần Lạc nói: "Tục ngữ có câu, thầy thuốc có tấm lòng của cha mẹ. Bác sĩ không thể từ chối quyền lợi của bệnh nhân nhưng nếu bác sĩ trị liệu tốt cho người bệnh rồi, người bệnh lại giết chết bác sĩ thì đây không phải là câu chuyện Đổng Quách tiên sinh và Sói sao?"

"Tôi là bác sĩ mà không phải là Đổng Quách tiên sinh". Tần Lạc nhún nhún vai cười nói: "Mặc dù nói thẳng ra thì có chút bất lịch sự nhưng Chiến huynh là quân nhân thì cần phải minh bạch, giờ khắc này chúng ta tốt nhất là nên nói rõ với nhau. Tôi vốn cho rằng chúng ta cần thêm một ít thời gian nữa để khảo sát tình hữu nghị giữa chúng ta nhưng Chiến huynh đệ lại có chút sốt ruột. Cho nên, tôi đành hỏi thẳng anh vấn đề này, anh là đối thủ của tôi, hay là bằng hữu của tôi?"

Chiến Hiệp Ca trầm mặc.

Hắn lần thứ nhất phát hiện ra mình có loại cảm giác bó tay nhưng không phải do thân thủ đối phương vô cùng cường đại mà bởi vì ngôn từ của đối phương vô cùng sắc bén.

Trước kia hắn vẫn một mực rất xem thường những gia hỏa miệng lưỡi lưu loát.

Trên đường đi, hắn đã nghĩ tới vô số loại chuyện mà hắn và Tần Lạc có thể nói đến nhưng như thế nào cũng không nghĩ đến hắn lại thẳng thắn hỏi vấn đề này.

Nếu như là một người bình thường, sau khi nghe xong vấn đề này sẽ dùng vẻ mặt thành khẩn nói "tôi là bằng hữu của anh, hi vọng anh có thể cho tôi vinh hạnh này". Đúng ra hắn cũng đã nghĩ tới đáp án như vậy thế nhưng lời nói lên đến miệng thì lại không thể nào nói ra được.

Hắn là quân nhân chứ không phải là diễn viên.

Thấy biểu hiện của Chiến Hiệp Ca, hai mắt Tần Lạc sáng ngời, vẻ cười trên khóe miệng lại càng đậm đặc.

"Như thế nào? Chiến huynh vẫn chưa nghĩ kỹ sao?" Tần Lạc dám dùng vinh dự của bản thân cam đoan, hắn nói những lời này thật sự không có ý mỉa mai.

"Cám ơn Tần huynh đệ đã cho uống trà ngon". Chiến Hiệp Ca nói xong liền đặt chén trà xuống, chậm chạp từ ghế sô pha đứng dậy sau đó một mạch bước ra ngoài.

Động tác của hắn phi thường cứng ngắc, nhưng bóng lưng của hắn lại dị thường cao lớn. Thấy vậy Tần Lạc chỉ híp mắt cười mà không đứng dậy đưa tiễn.

Đợi đến lúc tiếng ô tô của Chiến Hiệp Ca vang lên. Tần Lam mới từ trên lầu đi xuống ngồi cạnh Tần Lạc.

"Người xấu đi rồi hả?" Tần Lam cười hỏi. Hiển nhiên, Bối Bối đã tố cáo với mẹ nó.

"Người xấu này không xấu lắm". Tần Lạc nói.

"Có gì bí ẩn à?" Tần Lam hỏi.

"Không rõ lắm". Tần Lạc lắc đầu nói. Đây mới là vấn đề khiến cho hắn không an tâm nhất. Hắn đã thay đổi không ít lực lượng đi thăm dò tư liệu về Chiến Hiệp Ca, kết quả là những gì bọn hắn đã phát hiện ra đều không khác gì nhau, tuy nhiên càng như vậy lại càng chứng minh trong chuyện này có ẩn dấu cái gì đó.

"Ẩn dấu cái gì nhỉ?" Tần Lạc có chút đau đầu vuốt vuốt huyệt Thái Dương. Hắn thật sự không thích chơi trò đoán câu đố.

"Mệt mỏi quá à?" Tần Lam thấy động tác của Tần Lạc thì vừa cười vừa nói: "Để tôi giúp anh xoa bóp. Hơi bị chuyên nghiệp đó nha". Nói xong liền đứng dậy đi đến sau lưng Tần Lạc cúi người xuống nhẹ nhàng mát xa đầu Tần Lạc.

Tần Lạc thoải mái nhắm mắt lại, hít hương thơm tự nhiên nồng đậm toả ra từ thân thể nữ nhân.

Loảng xoảng

Cánh cừa gian phòng bị người ta đá văng ra rồi một cô gái xinh đẹp thở phì phì xông vào nhìn nam nhân đang ngồi nhập thần trong góc nhà quát to: "Hà Dược Nhân, anh điên rồi à? Sao anh có thể làm như vậy? Anh có biết anh đã lãng phí cơ hội quý giá cỡ nào không? Anh đã làm cho kế hoạch của chúng ta thất bại rồi, về sau chúng ta rất khó có cơ hội nào tốt để tiếp cận hắn nữa..."

Nam nhân ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, chỉ một cái nhưng lại làm cho nữ nhân kia tinh thần lạnh giá, cái mồm đang há ra nói lời trách cứ thoáng dừng lại, lưỡi giống như là bị một lưỡi dao sắc bén chặt đứt vậy.

Đó là một loại ánh mắt sát phạt, một loại ánh mắt quyết tuyệt. Chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể tùy thời đem người sống trước mặt này biến thành người chết. Hà Trí Tuệ thoáng cái trở nên tỉnh táo, cô ta kém chút nữa là quên mất chức nghiệp của nam nhân này.

Cô ta đứng tại chỗ khôi phục tâm tình, vẻ tức giận lập tức biến thành bộ dáng làm nũng oán trách và hờn dỗi.

Cô ta nhẹ nhàng đi đến trước mặt nam nhân duỗi bàn tay nhỏ bé trắng nõn như hành tây nắm chật cánh tay tráng kiện của Chiến Hiệp Ca nói: "Anh, sao anh lại dùng ánh mắt này nhìn em? Làm em sợ muốn chết. Giống như anh muốn ăn tươi nuốt sống em vậy, chẳng lẽ anh không còn muốn nhận cô em này nữa hả?"

"Vô luận tao là người như thế nào, mày cũng nên tôn trọng tao". Chiến Hiệp Ca oang oang nói.

"Được rồi, được rồi". Hà Trí Tuệ liên tục gật đầu nói: "Mới vừa rồi là do em quá sốt ruột cho nên mới nói năng lỗ mãng. Hiện tại cho cô em đáng thương này xin lỗi anh được không? Anh làm ca ca đại nhân đại lượng, tha cho muội muội đi a? Ca ca chẳng phải chỉ cần nhường muội muội một chút thôi sao?"

Chiến Hiệp Ca không nói gì nhưng ánh mắt lạnh như băng kia trở nên ôn hòa hơn một chút.

Hà Trí Tuệ rất giỏi nhìn mặt mà nói chuyện nên biết rõ Chiến Hiệp Ca đã hết tức giận, lúc này mới đánh bạo nói: "Ca ca, sao anh lại đần như thế chứ? Hắn hỏi anh là địch hay là bạn thì anh cử trả lời là bằng hữu đi? Chỉ cần lấy được tín nhiệm của hắn, lại để hắn giúp anh chữa bệnh chúng ta mới có cơ hội tiếp cận và ăn trộm phương thuốc của hắn. Một cơ hội nhất cử lưỡng tiện như vậy mà anh lãng phí mất rồi. Đây không phải là khiến cho người ta tức chết đi được? Cũng vì chuyện này mà hắn nhất định sẽ sinh ra hoài nghi đối với anh, về sau anh muốn tiếp cận hẳn còn khó khăn hơn nhiều".

"Anh nói không dối nên lời". Chiến Hiệp Ca nói.

"Ai. Không phải chỉ là một câu nói hay sao". Hà Trí Tuệ thật sự là khó có thề hiểu được đầu óc của nam nhân này. Chuyện đơn giản như vậy mà cũng làm hỏng: "Anh đem nội dung câu chuyện kể lại một lần nữa xem sao".

"Anh đã kể rồi". Chiến Hiệp Ca nói: "Hắn hỏi anh vấn đề này chứng tỏ đối với anh hắn đã có lòng nghi ngờ, có lẽ, cho dù anh không trả lời thì trong lòng hắn kỳ thật đã có đáp án rồi".

Hà Trí Tuệ nhíu mày nói: "Hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Anh cũng không biết làm sao bây giờ". Chiến Hiệp Ca nói: "Về sau. những chuyện như thế này đừng có tìm anh nữa. Anh chỉ biết giết người mà không biết diễn trò".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play