Làm sao bây giờ? Tần Lạc cũng không biết làm sao bây giờ?

Tự Tần Lạc cũng cảm giác được rõ ràng, tình cảm hắn và Văn Nhân Mục Nguyệt càng ngày càng khó khống chế.

Có nhiều thứ, không phải cứ che dấu là có thể làm bộ cái gì cũng không có xảy ra. Kiếm nén càng lâu càng mãnh liệt, phản đạn cũng càng cao càng mạnh.

Hiển nhiên, Văn Nhân Mục Nguyệt cũng ý thức được vấn đề này. Cho nên, nàng hỏi Tần Lạc làm sao bây giờ.

Văn Nhân Mục Nguyệt trước kia kiên định quả cảm, thành thạo, cho dù gặp phải bất kỳ chuyện gì đều có thể giải quyết dễ dàng. Mặc dù lúc đồng thời gặp phải ông bị bệnh, trong gia tộc loạn, hai nhà Tần Bạch liên thủ tấn công cũng chưa từng kinh hoảng. Bây giờ, nàng lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt đau thương này.

Tần Lạc nhìn mà đau lòng, nhưng lại không thể làm gì.

Hắn cũng đang ở trong cục, thì sao có thể gở rối?

Trăng thanh sao sáng, giói thổi hiu hiu.

Tần Lạc cùng Văn Nhân Mục Nguyệt sóng vai mà đứng, toàn tâm dung nhập vào bầu trời đêm mênh mông, trong không khí tốt đẹp nơi này. Bọn họ quên cả liên hợp thương hội, quên Bạch Phá Cục, quên đám người bốn phía dò xét, quên hết thảy... trong lòng của bọn họ chỉ có lẫn nhau.

Nàng biết hắn đứng bên cạnh, hắn cũng biết nàng đang ở cùng hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Vậy liền đủ rồi. Chuyện khác đều không cần nghĩ tới.

Nhưng mà, lại có người phá hủy bầu không khí tốt đẹp này.

"Bác sĩ Tần. Chúng ta lại gặp nhau". Một người đàn ông trẻ đẹp trai bưng ly rượu xuất hiện ở trước mặt Tần Lạc.

Tần Lạc rất không thoải mái mà nhìn hắn, hận không thể một quyền đánh bẹp mũi hắn.

Hứa Đông Lâm thấy ánh mắt quái dị của Tần Lạc nhìn mình chằm chằm, nghi ngờ hỏi: "Bác sĩ Tần, anh không nhận ra tôi?"

"Tôi thật không nhận ra anh". Tần Lạc tức giận nói. Những người này quá không bất lịch sự, không thấy người khác đang bận sao...

Hứa Đông Lâm lộ vẻ khó xử, nói: "Thật xin lỗi. Tôi có phải quấy rầy anh không?"

"Còn phải hỏi? Tự anh nhìn không ra à?" Tần Lạc nói.

Trước kia, hắn vẫn rất thưởng thức Hứa Đông Lâm. Cảm thấy người Hàn Quốc này mặc dù trẻ tuổi, nhưng y thuật tinh xảo, hơn nữa lại rất lễ phép... kể từ lần trước hắn đầu tiên là chạy đến công hội trung y để xin tha thứ, đợi đến sau khi bọn họ đáp ứng điều kiện của hắn thì lại chuyện thả bồ câu xảy ra, hắn liền không còn chút thiện cảm gì với hắn.

Đàn ông thất tín với nam nhân thưởng thức hắn, dùng cái gì để đứng trong thiên hạ?

Hơn nữa, Lâm Hoán Khê cũng luôn hận Hứa Đông Lâm ở trong lòng. Vì Hoán Khê, hắn cũng sẽ không cho người này mặt mũi.

Thật khiến người ta nghĩ không ra. Hắn biết mình ghét hắn, sao còn mày dạn mặt dày tới đây chứ?

"Đông Lâm. Tôi đã sớm khuyên anh không nên nói chuyện với tên nhãi không lễ phép này. Anh không tin. Bây giờ hối hận chưa?" Lý Thừa Minh tập đoàn ba sao ở dưới sự vây quanh của đám người mặt đầy ngạo khí mà đi tới. "Người Trung Quốc phần lớn đều không có tố chất, người đứng trước mặt anh chính là nhân vật đại biểu điển hình của bọn họ".

Bạn của Tần Lạc không tính là nhiều, nhưng kẻ địch tuyệt đối không ít. Mâu thuẫn giữa Lý Thừa Minh và hắn cũng khó có thể hòa giải, hơn nữa còn là thù hoành đao đoạt ái, nhìn thấy hắn tất nhiên không có lời dễ nghe.

Tần Lạc cũng không muốn dùng mắt nhìn hai người này, hèn mọn nói: "Là ai không có tố chất? Lúc tôi với bạn gái tôi tâm tình, có người nhắm mắt chạy tới quấy rầy... là ai không có tố chất? Còn nữa, Lý Thừa Minh, một kẻ chỉ biết trộm cắp và phẫu thuật thẩm mỹ cũng xứng nói tố chất với tôi?"

Lý Thừa Minh vẫn chưa nói gì, trợ thủ sau lưng Lý Thừa Minh đã nhịn không được. Có cơ hội biểu hiện ở trước mặt chủ, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Tiến tới một bước, mặt đầy tức giận nói: "Tiên sinh, xin anh nói chuyện tôn trọng một chút. Nếu anh lại mở miệng sỉ nhục cấp trên của tôi, tôi có quyền khởi tố anh".

"Nói xong rồi chứ?" Phía sau hắn xuất hiện một khuôn mặt hờ hững.

"Anh là ai?" Trợ thủ Lý Thừa Minh giật mình hỏi. Cũng không nghe được bất cứ động tĩnh gì, người này đã xuất hiện ở sau lưng của hắn xuất quỷ nhập thần. Thật sự là quá kinh khủng.

"Nói xong rồi liền cút". Đầu to nói.

Có điều, hắn là một người nói không giữ lời. Hắn rõ ràng là bảo người này cút, nhưng lại đưa tay túm lấy cổ áo của hắn nhấc lên, sau đó ném hắn ra ngoài...

Rầm...

Thân thể hắn bay ra ngoài rất xa, đập vỡ nhiều chậu hoa.

Lý Thừa Minh không ngờ người của Tần Lạc lại kiêu ngạo đến mức này, ở trên thương hội quy cách cao như vậy cũng dám ra tay đả thương người.

Hắn giận tới mức sắc mặt tím đỏ, quát lên: "Tần Lạc, anh phải xin lỗi tôi..."

"Cút". Văn Nhân Mục Nguyệt mặt không chút thay đổi nói. Giọng nói trầm thấp, nhưng rất có lực.

Mấy người này thật quá đáng ghét, nàng mới vừa tiến vào trạng thái tuyệt vời kia, đã bị bọn họ nhiễu loạn. Sau đó lại dây dưa không ngừng... ở trong mắt nàng, không có người nào đáng giận hơn bọn họ.

"Được. Được". Lý Thừa Minh cười lạnh không thôi. Hắn không dám nói lời gì hung ác với Văn Nhân Mục Nguyệt. Bởi vì hắn biết rõ, mình cũng không thể làm gì cô gái cầm đầu thương nghiệp Trung Quốc này. So tiền? Hắn không xứng. So quyền? Hắn không xứng. So chỉ số thông minh? Đây quả thật là nực cười.

Cho nên, hắn chỉ có thể chuyển cừu hận lên đầu Tần Lạc. "Tần Lạc, chúng ta chờ xem. Anh sỉ nhục tôi, tôi nhất định phải trả lại gấp trăm lần".

Tần Lạc túm phắt áo quần hắn, kéo hắn tới trước mặt mình, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhấc mạnh từng chữ một: "Anh dùng thủ đoạn sau lưng với tôi, tôi cũng sẽ trả lại gấp trăm lần. Nếu tôi là anh, tối nay liền mau mua vé máy bay trốn về Hàn Quốc... nếu không, tôi sợ anh sau này cũng không còn cơ hội trở về".

Lý Thừa Minh còn muốn phản bác, nhưng bị ánh mắt lạnh như băng phảng phất dã thú của Tần Lạc nhìn chằm chằm, miệng mấp máy, nhưng không nói được câu nào.

Hắn dùng lực thoát khỏi tay Tần Lạc, sau đó dẫn phần đông cấp dưới chật vật mà chạy.

Ba ba...

Tiếng vỗ tay đột ngột truyền tới.

"Đặc sắc. Đúng là đắc sắc". Bạch Phá Cục kéo điếu thuốc lá ở giữa ngón tay, vừa vỗ tay vừa từ trong góc tối đi ra. "Vốn định hít thở không khí một chút, không ngờ lại thấy một vở kịch đặc sắc như vậy... Tần Lạc càng ngày càng có khí phách đàn ông Yến Kinh chúng ta. Cừ thật. Tôi thích".

Tần Lạc xoay người nhìn Bạch Phá Cục, nói: "Anh ngược lại càng lúc càng giống Tần Túng Hoành. Tôi rất không thích".

Bạch Phá Cục cười to. Biết Văn Nhân Mục Nguyệt không thích ngửi thấy mùi thuốc lá, dí điếu thuốc trong tay vào trong cái gạt tàn thuốc trên bàn, cười ha hả mà nhìn Tần Lạc, nói: "Giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì hay không?"

"Không có". Tần Lạc lắc đầu.

"Nếu vậy, sao anh tràn ngập địch ý với tôi?" Bạch Phá Cục lộ vẻ khó hiểu nói. "Tôi không có làm chuyện gì có lỗi với anh em mà?"

Nếu như là người khác nghe được những lời này của Bạch Phá Cục, nhất định sẽ mắng hắn không biết xấu hổ. Vừa mới liên hợp Tần gia để đối phó gia tộc Văn Nhân, trong lúc nguy cấp lại chém minh hữu Tần gia của mình một đao... nhưng bây giờ nói chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh em, như vậy thì hai chữ vô sỉ cũng hình dung không đủ.

Nhưng mà, lời này rơi vào trong tai hai người Tần Lạc cùng Văn Nhân Mục Nguyệt nên ghi hận hắn lại cảm thấy vô cùng bình thường.

Quan hệ ba nhà Tần gia, Bạch gia, Văn Nhân gia chính là như vậy, là địch hay bạn, không phải là địch không phải là hữu, có lợi liền hợp, không lợi liền phân. Mỗi một nhà đều muốn chiếm trước tiên cơ, mỗi một nhà đều muốn liên hợp nhà khác cắn nuốt sạch đối thủ... nếu cơ hội cực tốt bày ở trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt, nàng cũng sẽ không chút do dự mà quơ đại đao chém lên đầu Bạch gia.

Bạch Phá Cục tùy cơ mà động, thật đúng là không thể nói đã có lỗi với anh em... đương nhiên, anh em này phải đánh dấu ngoặc kép mà thôi.

"Có sao?" Tần Lạc cười ha hả nói. "Cũng không tính là địch ý nhỉ? Chỉ là thấy anh quá thông mình, tôi lại quá ngốc, lo bị anh bán còn bị anh lừa tiền... vì để cho mình sống thoải mái một chút, cũng chỉ phải cách anh thật xa".

"Xem ra giữa chúng ta vẫn có hiểu lầm". Bạch Phá Cục vừa cười vừa nói.

"Có hiểu lầm hay không không quan trọng". Tần Lạc nghiêm mặt nói. "Chúng ta lại không tính là bạn bè. Cần quan hệ thân mật như vậy làm gì?"

"Nhưng tôi vẫn rất hy vọng có thể trở thành bạn với anh". Bạch Phá Cục nghiêm mặt nói, rất nghiêm túc.

" Bạch Phá Cục". Tần Lạc nhìn hắn mỉm cười. "Kiêu ngạo của anh tới mức nào? Nếu là anh lúc trước, nghe tôi nói gì thì nhất định sẽ cười to mấy tiếng bỏ đi hoặc là dùng phương thức mãnh liệt hơn phản kích nhỉ?"

"Người đều sẽ thay đổi. Không phải sao?' Bạch Phá Cục nói. "Anh cũng đã thay đổi. Lúc anh mới tới Yến Kinh, cùng con gái nói chuyện vẫn sẽ đỏ mặt".

"Bây giờ tôi cũng vậy". Tần Lạc mày dạn mặt dày nói. "Tôi đang thay đổi theo hướng tốt. Anh đang thay đổi theo hướng xấu".

"Thế nào là hướng tốt? Thế nào là hướng xấu?" Bạch Phá Cục hỏi.

Tần Lạc lắc đầu, nói: "Anh thông minh hơn tôi. Những điều này cũng không cần tôi giải thích cho anh... có điều, tôi muốn nói cho anh là, chúng tôi đã chuẩn bị kỹ càng".

"Chuẩn bị gì?" Nụ cười trên mặt Bạch Phá Cục cũng thu lại, nhìn chằm chằm đối thủ trẻ tuổi có chút quá phận trước mặt. Mặc dù hắn giới thiệu Tần Lạc là bác sĩ nổi tiếng Yến Kinh, nhưng hắn sao có thể chỉ coi hắn là một bác sĩ chứ?

Năng lượng của hắn, có lẽ còn lớn hơn cả Văn Nhân Mục Nguyệt đứng bên cạnh hắn không nói tiếng nào.

"Chuẩn bị nghênh chiến". Tần Lạc lạnh giọng nói. "Mục tiêu kế tiếp của anh, là tôi rồi nhỉ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play