Thứ nói ra không phải là tình yêu, thứ làm ra mới đúng.

Viết ra cũng không phải là tình cảm, tâm linh ấm áp mới đúng.

Long Vương và Phó Phong Tuyết đều là người không thích biểu đạt tình cảm của mình, mặc dù hắn coi ông là huynh đệ sinh tử, cũng sẽ không giống như người ngoại quốc nói ra như thế này "Huynh đệ, ta yêu ngươi', 'ta cũng yêu ngươi'. Lại càng không kiểu như hai thằng đàn ông động tý là ôm nhau thơm má.

Bình thường Long Vương và Phó Phong Tuyết rất ít câu thông, thậm chí trường kỳ không nói câu nào với nhau. Nhưng, trong lòng bọn họ hiểu nhau rất rõ, bọn họ là huynh đệ. Là huynh đệ có thể dùng mạng để che chở lưng cho nhau.

Tựa như Long Vương nói ' huynh đệ của tôi đang nằm, tôi không thể đứng mà nói chuyện với hắn được'. Y sẽ không từ trên cao nhìn xuống huynh đệ của y, ny sẽ vĩnh viễn giữ độ cao tương đồng với huynh đệ.

Phó Phong Tuyết trong lòng ấm áp, nhưng sẽ không biểu đạt tình tự như vậy ra mặt.

Ánh mắt của y buồn bã nhìn trời, nói: "Đây chính là tổ hợp mà anh một lòng bồi dưỡng ra à?"

"Không sai. Tôi đã nói từ lâu rồi, quân sư và Tần Lạc tổ hợp lại mới có thể chiến thắng Hoàng Đế." Long Vương vô cùng kiêu ngạo nói.

"Rất khó." Phó Phong Tuyết nói

"Ai khó?"

"Tần Lạc." Phó Phong Tuyết nói.

"Tôi lại không lo cho Tần Lạc." Long Vương cười nói: "Hắn tựa hồ đã minh bạch rồi, phòng thủ đệ nhất thiên hạ không chỉ là phòng thủ cho mình, mà còn có thể bảo hộ người mà mình muốn bảo hộ. Vừa rồi hắn liên tục hai lần kéo tôi ra khỏi hiểm cảnh, đã chứng tỏ hắn có thiên phú ở phương diện này. Tôi lo lắng quân sư không có cách nào đỡ được công kích bạo lực của Hoàng Đế. Hắn quá mạnh mẽ. So với lần trước còn mạnh hơn."

"Là chúng ta già rồi." Phó Phong Tuyết nói.

"Chúng ta chưa già." Long Vương nói: "Chỉ là chúng ta đụng phải Hoàng Đế. Trừ Hoàng Đế ra, trong thiên hạ chúng ta muốn đi đâu thì đi. Ai dám cản ta, một chưởng đập chết."

Hai chân của Long Vương có thể đứng thẳng lên, sự cuồng bạo lại thể hiện ra. Cỗ ngạo khí bễ nghễ thiên hạ, dũng khí không để tất cả anh hùng vào mắt đó, cùng với khí phách một lời không hợp sẽ đại sát tứ phương đó được biểu hiện ra một cách không bị ước thúc.

Hiện tại Long Vương mới là Long Vương, mới là Long Vương có thể bay cao ngoài chín tầng trời.

"Quân sư so với Tần Lạc thì đáng tin hơn." Phó Phong Tuyết nói: "Cô ta có kỹ thuật, có năng lực, có sự thông minh, hơn nữa cô ta có độ bền." Phó Phong Tuyết sau khi nói mấy câu, hô hấp dần dần trở nên thông thuận. Nói chuyện cũng không phải cố sức như trước nữa.

" Cô ta có độ bền, Có thể ứng phó với bất kỳ cục diện nguy hiểm na." Phó Phong Tuyết quay đầu nhìn thoáng qua Tần Lạc, nói: "Muốn thắng, hắn chỉ phòng thủ là không đủ."

"Ai cũng bảo Phó Phong Tuyết thiện mưu. Thiện mưu chính là nói anh thông minh, nhãn quan tốt. lần này tôi và anh cá với nhau. Tôi cá Tần Lạc và quân sư có thể thắng."

"Tôi cũng cá bọn họ thắng." Phó Phong Tuyết nói.

"Anh thay đổi quan điểm?"

"Tôi không muốn chết."

"..."

.............

Quân sư tới rồi.

Khi Tần Lạc bị ba đạo tàn ảnh của Hoàng Đế lừa gạt, ngay cả cảm giác thứ bẩy cũng không thể nào vạch ra được một con đường an toàn cho hắn thì cô ta xuất hiện.

Cô ta đỡ được một quyền đó của Hoàng Đế, thân thể bị Hoàng Đế đánh bay, đồng thời cũng thuận thế kéo Tần Lạc đi.

Tần Lạc bay xa nhất, đứng ở vị trí bên ngoài nhất. Quân sư thì lui vài chục bước, đứng ở giữa Tần Lạc và Hoàng Đế.

Hiện tại, cô ta chính là lực lượng chủ yếu chiến đấu với Hoàng Đế.

"Hoàng hậu?" Hoàng Đế híp mặt lại, cười kiểu đang nghiền ngẫm. Hắn cũng biết trong chốn giang hồ có rất nhiều lời đồn về hắn và hoàng hậu, thậm chí còn có người nói hoàng hậu sau khi thoát khỏi tay mình đã thần phục mình rồi trở thành nữ nhân của mình.

Tuy rằng Hoàng Đế cũng không công nhận cách nói này, cũng trong lúc vô ý nghe thấy những lời đồn này, nhưng, khi 'bạn gái lời đồn' của hắn xuất hiện ở trước mặt hắn, tâm thái của hắn vẫn phát sinh một chút biến hóa.

"Tôi là quân sư." Quân sư không thể không đính chính lại vấn đề này. Danh hiệu Hoàng hậu này so với Quân sư của cô ta thì có danh tiếng hơn một chút. Đặc biệt là ở Châu Mỹ và Châu Âu, cơ hồ không ai dám tới trêu chọc. Nhưng, trong tiềm thức của cô ta không muốn cái tên này có bất kỳ liên quan gì tới mình.

"Không. Cô là hoàng hậu." Hoàng Đế cười nói: "Hoàng hậu của ta."

"Không biết xấu hổ." Tần Lạc mắng thầm ở trong lòng.

Quân sư cũng bật cười, dùng giọng điệu đùa cợt: "Tôi không thích nam nhân ngoại quốc." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Thật ư?" Tầm mắt của Hoàng Đế chuyển dời đến mặt Tần Lạc, hỏi: "Cô cảm thấy hắn thế nào?"

Quân sư cũng nhìn thoáng qua Tần Lạc, nói: "Không được tốt lắm."

"...." Nếu không là vì cô ta vừa mới cứu mình, Tần Lạc thật sự muốn xông lên tét mông cô ta.

"So với anh thì tốt hơn một chút." Quân sư bổ sung.

"..." Vẻ mặt Tần Lạc tốt hơn, nhưng vẫn muốn xông lên tét mông cô ta.

"Ồ, thì ra cô thích nam nhân như vậy." Hoàng Đế nói: "Nếu tôi đánh bại hắn, có thể khiến cô mất tình cảm với hắn không?"

"Nếu hắn đánh bại anh thì tôi sẽ thích hắn hơn." Quân sư nói.

"Thú vị." Hoàng Đế liếm liếm môi, nói: "Được rồi. Chúng ta liền bắt đầu đi. Hy vọng hai người có thể mang tới sự kinh hỉ cho ta."

Nghe thấy Hoàng Đế nói bắt đầu, Tần Lạc vội vàng đi đến bên cạnh quân sư, đứng chung song song với cô ta.

"Tôi tấn công, anh phòng thủ: " Quân sư nói.

"Được." Tần Lạc gật đầu đồng ý. Cái này có thể coi là phân phối sở trường, nếu để mình chủ công, nói không chừng một quyền đã bị Hoàng Đế đánh bay.

Chữ được của Tần Lạc vừa mới thoát ra khỏi miệng thì quân sư đã xông lên.

Quần áo bó màu đen vẽ ra những đường cong gợi cảm trên người cô ta, hắn cong lưng tiến tới, cái mông tròn trịa cũng hiện ra hoàn mỹ trước mắt Tần Lạc.

Cô ta không hồ đô dùng đầu để đối kháng với Hoàng Đế, đó là chuyện của nam nhân. Nữ nhân trên lực đạo có sự thiệt thòi về thiên tiên so với nam nhân, cô ta biết nếu mình dùng quyền đấu với hắn thì còn lâu mới bằng.

Lòng bàn tay của cô ta nắm một thanh chủy thủ, cô ta muốn dùng Xảo kình để chiến thắng hắn.

Lưỡi dao ánh lên quang mang, thân thể của cô ta nhảy lên, chủy thủ đâm thẳng vào cổ Hoàng Đế.

Một đao xẹt qua, máu văng năm thước.

"Muốn chết." Hoàng Đế cười to.

Hắn đã sớm súc lực đánh ra một quyền vào cổ tay quân sư.

Nếu như đánh trúng, hắn đánh gãy cổ tay của cô ta.

Nếu như vậy, trước tiên sẽ tiêu diệt được quân chủ lực của tổ hợp hai người này.

Chỉ bằng vào một Tần Lạc chỉ biết phòng thủ, có thể gây khó dễ được ta ư?

Hoàng Đế giống như là Ultraman ngực có nguồn năng lượng, đứng ở dưới ánh mặt trời hai phút là đầy năng lượng. Hắn chiến đấu với Phó Phong Tuyết, với Long Vương, với Jesus, với lee, với Tần Lạc, hiện tại lại chiến đấu với tổ hợp gồm Tần Lạc và quân sư.

Từ sáng sớm đánh tới buổi trưa, từ trời tối tới lúc mặt trời mọc, nhưng, cho tới bây giờ hắn vậy đầy nhiệt tình chiến đấu và kình khí đầy người.

Một quyền đánh ra, tiếng rít chói tai. Kình ý khắp nơi, không khí như lại bị xé rách.

Ầm.

Quyền đầu của Hoàng Đế nện lên cánh tay của quân sư.

Răng rắc.

Tiếng xương gẫy truyền đến, một cánh tay của quân sư đã bị hủy diệt rồi.

Cô ta không ngờ không né tránh, chiêu thứ nhất đã bị Hoàng Đế gây thương tích.

Nhưng, đúng là vào này, dị biến đột sinh.

Vù.

Chủy thủ trong cánh tay gẫy của Quân sư không hề rơi xuống, mà là không biết từ lúc nào đã chuyển sang lòng bàn tay trái.

Vù.

Cô ta tay cầm chủy thủ, đâm thẳng vào tim Hoàng Đế.

Đúng vậy. Đây là một chiêu để kế dụ địch.

Giết người tám trăm, tự tổn một ngàn.

Cô ta dùng cái giá là một tay bị gẫy để đổi lại một đao đâm Hoàng Đế. Đây là cơ hội duy nhất của cô ta.

" Ngu xuẩn." Hoàng Đế cười lạnh. Chẳng lẽ cô ta cho rằng như vậy có thể gây thương tổn được cho mình ư? Chẳng lẽ cho rằng như vậy có thể khiến mình mất đi phòng bị ư?

Hắn lui về phía sau một bước, chỉ cần một bước là có thể tránh được chủy thủ của cô ta.

Keng.

Phía sau lưng hắn bị một vật thể rắn chắc ngăn cản, không biết Tần Lạc đột nhiên xuất hiện ở vị trí mấu chốt này từ lúc nào.

Vừa rồi hắn cảm thấy rõ ràng là sau lưng không có ai. Vì sao đột nhiên lại có thêm một người.

Cũng đúng vào trong sát nào này, chủy thủ của quân sư đã đâm tới.

Vù.

Chủy thủ Sắc bén xé nát da thịt, vạch ra một vết thương dài ở trước ngực Hoàng Đế.

Thị đứt máu tuôn.

Bắt đầu từ lúc Phó Phong Tuyết lấy được giọt máu đầu tiên của hắn, Hoàng Đế cuối cùng cũng lại bị thương.

Trọng thương!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play