Thương nhân Trung Quốc sẽ bán ra vô số sản phẩm đặc sắc của Trung Quốc trên con phố này, vô số người ngoại quốc chen tới, mua thứ bọn họ cảm thấy hứng thú. Cũng không thiếu thương nhân ngoại quốc cũng tới đây mua sắm, rất nhiều người nhập hàng chở về rồi lại bán cho người trong nước mình, kiếm lời từ giá chênh lệch.
Một người đàn ông trẻ mặc đồ công chức màu đen, trên đầu đội mũ lưỡi trai đang nhàn nhã trên đường, thỉnh thoảng nhìn cửa hàng hai bên đường một cái.
Hắn dừng lại ở trước cửa một cửa hàng bán nến, nhìn thoáng qua bảng hiệu khó hiểu trên cửa, sau đó nhấc chân đi vào.
"Tiên sinh, mời cứ nhìn thử". Một cô gái ngoại quốc mặc váy dài ngẩng đầu mỉm cười với người đàn ông trẻ, sau đó nói ra tiếng Trung Quốc lưu loát.
"Có nến thắp không sáng không?" Người đàn ông trẻ hỏi.
Cô gái ngoại quốc thu nụ cười trên mặt lại, khép cuốn sách trong tay, nói: "Muốn màu đỏ hay màu trắng?"
"Tôi muốn màu vàng". Người đàn ông nói.
"Có. Có điều ở kho hàng ". Cô gái nói. "Mời đi theo tôi".
"Cảm ơn". Người đàn ông trẻ vừa cười vừa nói.
Cô gái đi qua một hành lang hẹp, sau đó gõ nhẹ hai cái ở cửa một gian phòng.
Cửa mở ra, lộ ra một gian phòng lớn có thể nói là xa hoa.
Một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc khô khan đứng ở cửa, một cô gái xinh đẹp tóc vàng mắt xanh thả người ở trên ghế salong, nghe nhạc, nhấm nháp rượu vang.
Thấy người đàn ông trẻ đi vào, cô gái bỏ ly xuống đứng lên đón, vừa cười vừa nói: "Để Tần đại thiếu gia tới chỗ này, thật là áy náy quá".
Người đàn ông trẻ tháo mũ xuống, không ngờ là Tần Túng Hoành một trong tam kiệt, nhân vật phong vân của Yến Kinh. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Hắn sửa lại đầu tóc một chút, vừa cười vừa nói: "Có rượu ngon, còn có người đẹp, chỗ như vậy là thiên đường nhân gian. Có gì mà áy náy?"
"Tần thiếu gia thật khéo ăn nói". Cô gái mời Tần Túng Hoành ngồi với tư thế ưu nhã, hơn nữa sau khi tự mình rót một ly rượu vang đỏ hộ hắn, nói: "Tần thiếu gia chuẩn bị thế nào rồi?"
" Vạn sự sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội". Tần Túng Hoành vừa cười vừa nói.
"Ồ. Còn thiếu cổ gió kia sao?" Cô gái tóc vàng hỏi.
"Phu nhân, còn thiếu làn gió thơm em thổi tới đấy". Tần Túng Hoành cười tủm tỉm mà nhìn cô gái mặc sườn xám màu tím. Cô gái này mỗi lần xuất hiện ở Trung Quốc, đều mặc phục sức mang đậm nét Trung Quốc. Đáng quý chính là, nàng lại thật mặc ra hương vị này. Loại cảm giác kinh diễm này, cho dù hắn thuê mấy vị nhạc công cũng còn lâu mới sánh bằng.
" Tần Lạc?" Cô gái tóc vàng hỏi.
"Anh không hy vọng hắn từ Thái Sơn về". Tần Túng Hoành nói. "Theo anh được biết, Văn Nhân Mục Nguyệt đã liên hệ Vương gia trợ trận, điều này mang tới áp lực cực lớn cho đồng bọn hợp tác của anh. Vương gia mặc dù là xuất thân quân nhân, nhưng lực ảnh hưởng bọn họ có thể mang lại là phi thường kinh người. Mà Vương gia đồng ý giúp, nhân vật mấu chốt trong đó chính là Tần Lạc... Nếu hắn chết, hoặc là bị bắt, đối với chúng ta đều cực kỳ có lợi".
"Em có thể cho anh thứ anh muốn. Anh có thể cung cấp cho bọn em cái gì?" Cô gái hỏi. "Có lẽ anh đã biết, quốc an cùng mấy cơ cấu bí mật khác của Trung Quốc đã bắt đầu canh phòng nghiêm ngặt với bọn em. Lần này em tới là nhập cư trái phép... em lo thân phận của em đã lộ rồi".
Tần Túng Hoành nhíu mày, nói: "Anh cung cấp tư nguyên cho bọn em quá nhiều rồi. Nhưng mà các em báo đáp anh cái gì?"
"Chẳng lẽ anh cho mình có địa vị hôm nay không có chút quan hệ gì với bọn em?" Cô gái tóc vàng cười lạnh nói.
"Em nói cho anh biết những chuyện này, không sợ anh giết bọn em?" Tần Túng Hoành cười ha hả nói, giống như là đang nói một câu chuyện cười.
"Anh không dám". Cô gái nói thẳng. "Không ai dám đắc tội bọn em".
" Tần Lạc thì sao?" Tần Túng Hoành giễu cợt. "Anh biết, bọn họ đã diệt một trụ sở của bọn em ở Mỹ".
"Anh khác bọn họ". Cô gái tóc vàng nói. "Bởi vì anh từng gia nhập bọn em. Chuyện này nếu để ngoại giới biết, sẽ mang tới ảnh hưởng gì cho anh? Em nghĩ, không chỉ tổn thất chút danh dự đơn giản như vậy nhỉ? Tần thiếu gia, sao không chọn cùng bọn em hợp tác đến cùng nhỉ?"
"Anh sợ đi lên đường cụt mà người bạn cũ kia từng đi". Tần Túng Hoành nói.
"Sẽ không đâu". Cô gái tóc vàng nói. "Anh thông minh hơn hắn".
" Thời gian của anh rất có hạn". Tần Túng Hoành nói. "Bọn em muốn gì?"
"Che chở". Cô gái tóc vàng nói. "Còn cả hỏa dược".
Đợi đến khi Tần Túng Hoành từ trong tiệm nến đi ra, cô gái đứng lên từ trên ghế salon, mở cửa sổ ra nhìn đường phố vì mới sáng sớm nên chưa tính là náo nhiệt, hỏi: "Mục Mã Nhân đã tới chưa?"
" Không rõ lắm. Hắn thường hành động một mình ". Đái Phổ khom người nói.
" Mặc dù có chút không quá cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn chúc hắn có thể thành công nhỉ?" Cô gái tóc vàng nói. "Tần Lạc thật sự mang đến cho chúng ta quá nhiều phiền phức".
----------
----------
Hoàng Đế muốn lấy một địch hai? Một người độc chiến Long Vương cùng Phó Phong Tuyết?
"Người tự tin ngàn ngàn vạn vạn, nhưng người thiếu não lại không thấy mấy". Hồng Phu rất khinh bỉ loại hành vi này của Hoàng Đế.
Phong phạm võ giả là gì? Phong độ thân sĩ là gì?
Dùng thủ đoạn bạo lực tốc độ tiêu diệt đối thủ, sau đó lập tức cao bay xa chạy trở lại lãnh địa của mình... Đây là hành động của trí giả.
Đánh hữu nghị gì chứ?
Không nói trước Long Vương là quân lực vừa mới vào, riêng Phó Phong Tuyết bị thương đã khiến người không dám khinh thường rồi.
Mặc dù đã cùng Hoàng Đế chiến đấu đến lúc này rồi, nhưng ai có thể bảo đảm Phó Phong Tuyết không có giữ lại thực lực? Ai có thể xác định lão không để lại sát chiêu gì đó?
"Chúng ta không làm anh hùng được, nhưng chúng ta không thể cản người khác làm anh hùng". Tần Lạc uốn nắn lời của Hồng Phu rất nghiêm túc. Hắn cũng cảm thấy biểu hiện của Hoàng Đế rất ngu ngốc, nhưng mà, mỗi người đều có cách sống của mỗi người. Người khác theo đuổi chính là kết quả cuối cùng, hắn hưởng thụ chính là quá trình... Chúng ta không thể áp đặt ý nghĩ của mình ở trong cuộc đời người khác.
"Hắn không phải là đối thủ của Phó lão và Long chủ". Jesus nói. "Thượng Đế đã đứng ở bên chúng ta. Bởi vì người ngu xuẩn là kẻ địch lớn của Thượng Đế".
Nhưng mà, trong lòng Tần Lạc lại không lạc quan chút nào.
Phó Phong Tuyết cùng Long Vương lúc ở thời kỳ đỉnh phong, khó khăn lắm mới đánh ngang tay với Hoàng Đế. Không có thua hắn, cũng không thắng được hắn.
Bây giờ, Phó Phong Tuyết một mình đấu với Hoàng Đế, khí lực gần như hao hết, hơn nữa từ sắc mặt lão mà nhìn thì biết lão bị thương rất nặng. Long Vương tê liệt nhiều năm, mặc dù bây giờ hai chân có thể hành động tự nhiên, nhưng mà, thân thủ của lão có thành thục không? Gân mạch lão lâu không hoạt động có thể chịu được loại bộc phát quy mô này không?
Hơn nữa, Long Vương nói không sai, lão và Phó Phong Tuyết đều già rồi, Hoàng Đế lại mất đi thiếu niên lỗ mãng năm đó mà biến thành nam nhân thành thục hiện giờ. Dũng cảm đi tới, lại không ngại lui về. Một đối thủ như vậy là vô cùng khủng bố.
Lần này so đấu, thắng bại khó dò.
Long Vương đi đến trước mặt Phó Phong Tuyết, con mắt nhìn thẳng Hoàng Đế, nhưng lại nhỏ giọng hỏi thăm Phó Phong Tuyết, nói: "Thế nào?"
" Chỉ có một lần cơ hội". Phó Phong Tuyết nói.
Ánh mắt Long Vương nheo lại, nói: "Đủ rồi".
Vẻ mặt Hoàng Đế rốt cuộc trở nên ngưng trọng, nhưng trong ánh mắt lại bừng lên hưng phấn cùng vui sướng không ngừng.
Hắn chính là tính cách như vậy, đối mặt đối thủ càng lợi hại, thần kinh của hắn lại càng phấn khởi. Thần kinh càng phấn khởi, cảm giác thu hoạch được sau khi giết người cũng càng nồng đậm hơn.
" Có thể bắt đầu rồi chứ?" Hoàng Đế hỏi.
Không có người trả lời câu hỏi này của hắn.
Không. Phải nói Long Vương cùng Phó Phong Tuyết đồng thời dùng hành động để trả lời câu hỏi này của hắn.
Thậm chí cũng không cần một ánh mắt ăn ý, thân hình hai người liền đồng thời khởi động.
Xương hai tay Phó Phong Tuyết bị hủy hết, cho nên lão chỉ có thể dùng hai chân hạ bàn Hoàng Đế.
Cước bộ lỗ mảng, biến hóa khó lường. Triền kình của Thái Cực bộ được lão phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Hai chân Long Vương vững vàng, song quyền múa lên ẩn ẩn mang theo tiếng sấm nổ. Mở rộng người, thế công hung mãnh.
Hai người đồng thời công tới, gắng đạt tới một kích giết địch.
Lui?
Đây là không thể nào.
Hoàng Đế xông tới.
Quyền phải đánh về phía quả đấm Long Vương, chân trái đá về phía đầu gối Phó Phong Tuyết.
Có người nói, võ công che bầu trời thiên hạ khó mà phá.
Hoàng Đế cho rằng, võ công che bầu trời thiên hạ, là bá đạo không gì phá nổi.
Ầm...
Quyền đối quyền, cước đối cước.
Chân Hoàng Đế đá về phía Phó Phong Tuyết, phảng phất như đá vào trong đống bông. Nhưng mà, trong bông nhừ cũng giấu không ít châm, nó đâm cực kỳ khó chịu.
Quả đấm cương mãnh của hắn đối oánh cùng nắm đấm của Long Vương, một cổ phản lực khổng lồ đẩy tới, chứng minh Long Vương có thân thể dã thú cùng thực lực sâu không lường được.
Kình phong gào thét, không khí lại một lần nữa bị xé toạc, tiếng xoẹt xoẹt xoẹt lại vang lên, gần như có chút chói tai.
Loảng xoảng...
Loảng xoảng...
Loảng xoảng...
Hoàng Đế liền lùi lại ba bước.
Sau đó yết hầu ngòn ngọt, một cổ máu tươi bắn mạnh ra.
Long cộng hổ, ứng thanh liệt!