Một màn này quá mức đột ngột, căn bản làm cho người ta trở tay không kịp.

Lại nói thêm, ngoại trừ Phó Phong Tuyết trèo lên đỉnh trước tiên, những người khác còn đang trên đường leo núi, làm sao có thể bận tâm đến bọn họ?

Phó Phong Tuyết mặc dù đã đến đỉnh núi, nhưng một mực nhìn chằm chằm mấy người leo phía dưới.

Thấy Ly cùng Tần Lạc xuất hiện sự cố, phản ứng đầu tiên của lão chính là lao xuống cứu viện.

Cho dù lão dùng tốc độ như vậy lao xuống, chỉ sợ cũng chỉ có thể cứu về Tần Lạc. Bởi vì Ly còn đang ở vị trí phía dưới Tần Lạc hai ba thước. Nàng là người đầu tiên rơi xuống đất.

Cũng may Tần Lạc làm ra phản ứng, hắn dùng hai tay móc cứng ở trên thạch bích ra hai lỗ... do tay Tần Lạc máu thịt be bét, cho nên mọi người không có biện pháp thấy mấy cây ngân châm hắn nắm trong tay.

Hơn nữa, cũng không ai ngờ tới ngân châm có thể đâm thủng tảng đá. Bởi vì chất bạc khá mềm, không thể nào so được với đá cứng.

Đợi đến khi thân hình của bọn hắn ổn định, Phó Phong Tuyết cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

" Hô..." Tần Lạc thở hổn hển, liền nuốt nước mưa vào cũng đành chịu.

Uống chút nước mưa thì tính là gì? Còn có chuyện gì hạnh phúc hơn việc bọn hắn còn mạng bây giờ?

" Ly, cô không sao chứ?" Tần Lạc la lớn.

" Không có chuyện gì ". Ly nói. Thân thể của nàng cố định lại, sau đó móc nhẹ thạch bích bên cạnh, bắt đầu tìm điểm lực. Chỉ cần tìm được điểm lực, cũng không cần mượn lực bên hông Tần Lạc nữa.

Nàng lo lắng kéo cả Tần Lạc, hai người lại ngã xuống.

Có điều, trải qua đoạn giảm xóc này, cho dù bọn họ ngã xuống từ vị trí này cũng sẽ không rơi quá đau. Bây giờ bọn họ cách mặt đất cũng chỉ có hai ba thước, cao một tầng lầu mà thôi.

Đợi đến khi Ly từ từ bò lên, Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Tôi nói vừa nãy sao cô cột dây thừng ngang hông của ta, hóa ra là muốn chiếm tiện nghi tôi".

Ly nhìn hắn một cái, nói: "Tay anh không sao chứ?"

" Không có chuyện gì" Tần Lạc nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hai người song song bò lên, cũng may không xuất hiện sự cố nữa.

Thật vất vả bò lên đỉnh núi, Phó Phong Tuyết cùng đám người Jesus, đầu to, Quỷ Ảnh, Ngọc Nữ, Hồng Phu đã đợi rất lâu.

" Tần, Ly, các người không sao chứ?" Jesus quan tâm hỏi.

" Không có chuyện gì. Không cần lo lắng ". Tần Lạc vừa cười vừa nói. Đầu to cùng mấy người Hồng Phu mặc dù quan tâm mình, cũng sẽ không chủ động hỏi. Cho nên, những lời này của hắn chẳng khác gì là giải thích với tất cả mọi người.

Ánh mắt Phó Phong Tuyết nhìn Tần Lạc sáng quắc, nói: "Nội kình đã phóng ra ngoài?"

" Nội kình gì đã phóng ra ngoài?" Tần Lạc hỏi.

"Tay cậu". Phó Phong Tuyết nói.

Tần Lạc giơ bàn tay mình lên, lúc này phát hiện, tay phải của mình có hai ngón tay rơi cả móng, đang chảy máu. Máu vừa chảy ra đã bị nước mưa cuốn đi, cho nên gần như nhìn không thấy vết thương.

Tay đứt ruột xót, mãi đến bây giờ hắn mới cảm giác được đau đớn.

"Sao ngươi móc vào trong đá được?" Phó Phong Tuyết hỏi. Chỉ cậy vào lực đạo hai tay, thì không thể nào cắm vào trong tảng đá cứng. Tần Lạc lại không luyện qua công phu Thiết Sa Chưởng.

"Dùng ngân châm". Tần Lạc nói. Trong mỗi tay áo của hắn đều cất giấu hai cây ngân châm. Thời khắc nguy cấp, hắn giơ ngân châm cắm mạnh vào thạch bích ... Kỳ quái, ngân châm sao không gãy?

" Ngân châm cũng làm không được". Phó Phong Tuyết nói.

Tần Lạc suy nghĩ nghiêm túc một lát, lúc ấy làm ra hành động điên cuồng như vậy, hắn cảm thấy thân thể của mình tràn ngập lực lượng, giống như một quyền có thể đánh nát tảng đá kia, cảm thấy không có thứ gì có thể ngăn trở mình. Hơn nữa đầu ngón tay có chút nóng rang... Chẳng lẽ nói, mình không kìm nổi mà đã dùng khí vận châm của "Thái Ất Thần Châm"?

Bởi vì trong ngân châm có thêm cỗ tinh khí này, cho nên trở nên cứng rắn không gì so nổi?

Thấy Tần Lạc lâm vào hồi ức, Phó Phong Tuyết cũng không quấy rầy. Dặn dò một tiếng, lại dẫn đầu leo lên trên.

Lúc 4h sáng, mưa rốt cuộc ngừng.

Áo quần của bọn họ đều ướt cả, bị gió lạnh khe núi thổi, làm cho người ta run cầm cập.

Có điều, trời lạnh luôn tốt hơn trời mưa. Ít nhất, bây giờ tầm mắt của bọn họ rõ ràng hơn rất nhiều. Không cần cứ lo lắng Hoàng Đế phái người đột nhiên tập kích, đánh lén dưới mưa to.

Vốn bọn họ đã từng suy nghĩ dùng phi cơ trực thăng trực tiếp lên đỉnh, nhưng mà làm như vậy, không thể nghi ngờ là là tạo một bia sống cho Hoàng Đế.

Dùng tốc độ phản ứng của máy bay, nếu trong tay người của Hoàng Đế có súng cỡ lớn, có thể bắn nát máy bay một cách dễ dàng.

Hơn nữa, cả đám bọn họ từ trên phi cơ nhảy xuống, lúc đó chẳng phải bia sống sao?

Giống như là miếng vải đen bị người ta xé rách, phía đông cuối cùng lộ ra một tia mặt trời.

Ở lúc vật thể hình cung màu vàng nhạt như trứng gà từ từ nhô lên, bọn họ leo lên đỉnh núi Vũ Hóa Phong.

" Hoan nghênh hoan nghênh ". Một âm thanh trong trẻo truyền đến.

Ở trên đỉnh núi lớn chừng mấy sân bóng rỗ này, Hoàng Đế mặc áo trắng đang đứng ở vị trí bọn họ trèo lên đỉnh để tiếp khách.

"Khách sáo rồi". Phó Phong Tuyết lạnh lùng đáp một câu.

Không biết là trùng hợp hay là cố ý, Phó Phong Tuyết cũng mặc một bộ trường bào màu trắng, Hoàng Đế là vest trắng, hai người đều dùng tạo hình áo trắng xuất hiện, thoạt nhìn sang mà không phàm, rất xứng đôi. Mặc dù vừa rồi mưa to, nhưng y phục của bọn hắn đều trắng tinh, phảng phất như vừa mới mặc.

Đám Jesus, đầu to, Tần Lạc thì chật vật hơn nhiều, y phục trên người bị nước xối, lại bị gió thổi khô, thoạt nhìn nhiều nếp nhăn, không ra gì cả.

"Ông rốt cuộc đã tới ". Ánh mắt Hoàng Đế một mực nhìn chăm chú vào Phó Phong Tuyết, giống như là gặp được người tình đã lâu. "Tôi đợi đã lâu".

" Hôm nay để cậu đạt được ước muốn". Phó Phong Tuyết nói.

" Hay lắm ". Hoàng Đế nói. "Nếu vậy, chúng ta bắt đầu chứ?"

Sao có thể để hắn bắt đầu như vậy?

Tần Lạc xông lên phía trước, nhìn chằm chằm Hoàng Đế bảnh bao hỏi: "Khuynh Thành đâu? Các người giấu cô ấy ở đâu rồi?"

" Lệ tiểu thư là bạn của tôi. Sao tôi lại giấu cô ấy đi được?" Hoàng Đế vừa cười vừa nói.

Hắn vỗ tay, liền do ma thuật sư dẫn Lệ Khuynh Thành từ trong một lều không xa đi ra.

Đỉnh núi dốc như vậy, bọn họ không ngờ vẫn mang hai cái lều. Bởi vậy có thể thấy được, bệnh thích sạch sẽ của Hoàng Đế này đến mức nào.

" Khuynh Thành ". Tần Lạc kích động hô. "Em không sao chứ?"

"Em không sao". Lệ Khuynh Thành vui vẻ trả lời. Nàng muốn nhào vào trong lòng Tần Lạc, giống như là trong TV diễn. Diễn viên nam nữ trải qua đau khổ rốt cuộc gặp lại, sau đó bọn họ ôm lẫn nhau, thậm chí còn có thể hôn môi... Nhưng ma thuật sư vẫn ở sau lưng nàng, hơn nữa trong tay nàng còn cây Văn minh côn điểm ngực mình. Chỉ cần mình hơi vượt rào, văn minh côn trong tay nàng có thể biến thành ngư can, sau đó đâm người mình một lỗ.

Thấy ma thuật sư đi theo sau lưng Lệ Khuynh Thành, Ly liền mở to hai mắt nhìn.

Nàng không phải đã chết rồi sao? Sao bây giờ còn sống?

Sau một trận chiến đấu kịch liệt, Ly rõ ràng thấy ma thuật sư bị chính nàng thiêu chết. Cả người nàng rúc thành một viên cầu, thống khổ dữ tợn như vậy... Sao bây giờ vẫn còn sống?

" Không có chuyện gì là tốt rồi. Không có chuyện gì là tốt rồi". Tần Lạc rốt cuộc hơi an tâm lại. Một đường đi tới, hắn luôn lo lắng Lệ Khuynh Thành bị bọn họ giết chết. Mấy người này cũng không để ý luật pháp, cũng không quan tâm mạng người. Giết người đối với bọn họ mà nói chỉ là một chuyện rất đơn giản, hoàn toàn do sở thích cá nhân cùng tâm tình hào hứng quyết định.

May là Lệ Khuynh Thành cùng Hoàng Đế coi như hợp ý, nếu không, lúc này nàng quả thật dữ nhiều lành ít.

Tần Lạc nhìn chằm chằm Hoàng Đế, nói: "Anh muốn so đấu với ông ta, bây giờ tôi mời người tới cho anh. Anh có phải nên thả bạn tôi ra không?"

Hoàng Đế giống như là lúc này mới chú ý tới Tần Lạc, dời ánh mắt lên trên người của hắn, nói: "Xin lỗi. Tạm thời còn chưa thể".

"Vì sao? Anh muốn, ta đã làm được. Sao anh có thể nói không giữ lời? Đây không phải là hành vi cao thủ nên có? Anh là Hoàng Đế, Hoàng Đế mà toàn bộ thế giới đều tôn sùng. Chẳng lẽ anh muốn cho tên của mình Hoàng Đế sao? "Tần Lạc không tiếc sử dụng phép khích tướng.

" Nếu đối thủ của tôi là người khác. Có lẽ tôi sẽ nghĩ làm vậy". Hoàng Đế nói. "Không, nếu đối thủ của tôi cũng là một thân sĩ, tôi căn bản sẽ không mời Lệ tiểu thư làm hướng dẫn viên du lịch của tôi. Nhưng mà, đối thủ của tôi không phải là thân sĩ, bọn họ có thể hủy ước định tùy ý, cũng có thể phản bội lời hứa của mình... Cho nên, tôi không thể thả cô ấy. Ít nhất, ở trước khi quyết đấu, tôi sẽ không tha cô ấy. Có điều anh yên tâm, tôi sẽ không đả thương nàng. Nàng là một cô gái rất ưu tú. Tôi rất thích cô ấy".

Hoàng Đế là một nam nhân cực đoan tự luyến lại máu lạnh cực độ, lúc hắn cần nữ nhân, đây chẳng qua là công cụ tiết hỏa. Lúc không cần, hắn đều có thể giết chết các nàng bất kỳ lúc nào. Đối với hắn mà nói, nữ nhân chỉ chia hai loại: Có lợi hoặc không có lợi với mình.

Lệ Khuynh Thành có thể có được hắn sùng bái như thế, thật sự không phải là một chuyện dễ dàng. Nếu truyền đi, nhất định thanh danh cực lớn.

Tần Lạc biết mình không phải là một thân sĩ, hắn cũng không làm thân sĩ được. Bởi vì hắn rõ hơn bất kỳ ai khác, ở hoàn cảnh như vậy, thân sĩ thì không cứu được trung y, cũng không bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình.

Nhưng mà, Lệ Khuynh Thành ở trên tay bọn họ, hắn lại không có cách gì cường đoạt.

Bây giờ, cách giải quyết vấn đề chỉ có một... Phó Phong Tuyết xuất chiến.

Sang...

Bảo kiếm trong tay Phó Phong Tuyết ra khỏi vỏ, một đạo ngân quang cắt qua tầm mắt mọi người.

"Cậu muốn chiến, vậy thì chiến". Giọng nói Phó Phong Tuyết nói lành lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play