Hắc y nhân này kéo sụp mũ xuống rất thấp làm cho người ta không thấy rõ mặt hắn. Ngay cả cô bé bê thịt dê nướng lên muốn xem rõ tướng mạo hắn cũng không thể.

Tuy hắn gọi chọn một bàn lớn gà nướng, có chân gà, rau hẹ, cà muối nhưng lại chỉ đụng tới mấy món chay mà không đụng đủa đến số đồ nướng kia. thi thoảng chỉ thấy hắn ngẫu nhiên nâng chén rượu lên tợp một ngụm.

Đồ vật trong như tấm gương trong tay hắn kia có vẻ rất cao cấp, thông qua vật này hắn có thể bao quát được cả một đoạn phố, hơn nữa còn có thể theo nhu cầu phóng to thu nhỏ được, giống như một cái kính viền vọng vậy.

Đương nhiên, tấm gương này dựa vào nguyên lý kính viễn vọng mà chế thành.

Trong gương hắn thấy Tần Lạc và Vương Cửu Cửu đang uống rượu. Không, phải nói là đang liều mình uống rượu.

Hai người bọn họ chơi trò oẳn tù tì, trò chơi đơn giản nhất ngây thơ nhất, cái gì quá đấm thắng cái kéo thế nhưng bộ dáng của hai người cho thấy bọn họ đang phi thường tận hứng.

Thấy vậy hắc y nhân vội thu hồi tấm gương lại và dứt khoát không nhìn nữa mà đi uống rượu, dáng vẻ như là bị thương vậy.

Tần Lạc tửu lượng không cao nhưng tâm tình không tệ còn Vương Cửu Cửu tửu lượng tốt và tâm tình cũng rất tốt nên bất tri bất giác một két bia đã chui vào bụng hai người.

Tần Lạc ánh mắt mê ly, ý nghĩ có chút mơ màng còn hai má Vương Cửu Cửu lúc này đỏ hồng, thoạt nhìn rất đáng yêu. Ánh mắt cô càng uống lại càng sáng giống như là ánh sao đêm vậy.

"Tần lão sư, chúng ta lại gọi thêm một két nhá". Vương Cửu Cửu nhìn Tần Lạc hỏi. Trước kia ở Yến Kinh cô thường xuyên mang theo đám Hổ Nữu ra phố ăn đồ nướng và uống bia cỏ. Tất cả mọi người là quân nhân nên trò uống rượu này không ai chịu thua, ngay cả Hổ Nữu cũng có bia lượng rất đáng nể, đương nhiên rượu đế cũng có thể uống một lít.

Nhưng sau khi đến Dương Thành. Vương Cửu Cửu vẫn chưa thích ứng được với cuộc sống nơi đây. Cho dù có Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu chiếu cố, có thể do bọn hắn dù sao cũng là bằng hữu của Tần Lạc nên Vương Cửu Cửu còn không tiện rủ bọn họ nửa đêm chạy ra ngoài đi ăn đồ nướng uống bia. Ngoại trừ lần nọ uống hai chén với Tần Lạc ra thì mấy tháng nay cô chưa uống rượu rồi.

Hôm nay thời gian đúng rồi, người cũng đúng rồi, tâm tình không tệ, Vương Cửu Cửu muốn say sưa một trận.

Tần Lạc nắm chật tay Vương Cửu Cửu nói : "Anh uống không nổi rồi. Nếu uống nữa là phải say rồi. Ngày mai còn phải đi châm cứu cho Văn Nhân lão gia tử, uống rượu nữa là sợ hỏng việc. Em cũng không nên uống nữa, chúng ta quay về khách sạn đi, đợi mấy ngày nữa xong việc anh lại đi uống với em".

"Ừ. Ngày mai có việc vậy thì không uống nữa". Vương Cửu Cửu hiền ra nói: "Em cũng uống không ít rồi. Két bia này em uống hơn phân nửa rồi".

"Về đi thôi". Tần Lạc nói.

"Tính tiền". Vương Cửu Cửu ngoắc tay gọi bà chủ.

Tần Lạc xấu hồ cúi đầu không dám nhìn bà chủ đang cười hì hì vì hôm nay hắn quên ví tiền, trong tay hắn tuy có thẻ tín dụng mấy triệu USD của Đại Đầu thế nhưng đâu có thể hỏi bà chủ ở đây có thể quẹt thẻ không ?

Đợi đến lúc Vương Cửu Cửu cầm hoá đơn Tần Lạc mới nắm tay Vương Cửu Cửu đi về phía bãi đỗ xe. Đại Đầu từ một cái bàn nhỏ bên cạnh đứng dậy, không nhanh không chậm đi theo sau.

Phía đối diện bên kia đường, người áo đen kia cũng quẳng mấy trăm tệ lên bàn rồi biến mất.

---------

Tử Trúc uyển phòng đã sớm lắp đặt xong thiết bị nhưng đại bộ phận thời gian Lệ Khuynh Thành vẫn thích ở tại lầu ba Thẩm mỹ viện.

Tuy bộ dáng cô có chút yêu mị, phong cách cởi mở, ăn mặc cùng gợi cảm nhưng thực ra cô là người phi thường nhớ tình cũ. Tất cả những vật phẩm trang sức cô đã dùng qua, mặc dù bị đào thải nhưng cũng cho vào hộp cất đi. Quần áo dù cho cũ rồi cũng gấp chỉnh tề cất vào trong tủ cho nên rất nhiều lần Trần Tư Tuyền đều nói cô là cái đồ đồng nát.

Đây là nơi cô khời nghiệp cất bước, đây là nơi cô kết bạn với phần đông bằng hừu địa phương, đây cũng là nơi cô cùng Tần Lạc hiểu nhau và gần nhau nên cái lầu nhỏ này đối với cô mà nói có ý nghĩa phi phàm.

Lệ Khuynh Thành ngồi trước máy vi tính làm việc. Việc ngày nào xong ngày đó. Nếu như không có chuyện gì trì hoàn thì cô luôn thích xử lý xong mọi công việc trong ngày trước 12h đêm.

Cái này cũng do địa bàn kinh doanh của Khuynh Thành hiện rất rộng, nhất là thị trường Mỹ cùng Âu Châu có sự chênh lệch về múi giờ nên vẫn hay có một số công việc khẩn cấp mà người phía dưới không có biện pháp xử lý đều muốn báo cáo cô đưa ra quyết định, vì vậy, thời gian nghỉ ngơi của cô cũng càng muộn.

Bất quá, cô cũng đã quen với cái này. Ngay từ khi du học tại Mỹ cũng như sau khi trở về xây dựng Thẩm mỹ viện quốc tế Khuynh Thành cô đều bận rộn đến khuya.

Một người năng lực càng cao thì trách nhiệm cũng càng lớn. Dùng những lời này để hình dung Lệ Khuynh Thành thật là thích hợp.

Cô hiện tại không chỉ phải chịu trách nhiệm về Khuynh Thành còn đồng thời muốn quản lý khối doanh nghiệp của Cừu thị. Cừu gia sau một phen thanh trừ lần thứ nhất, đám những kẻ chống đối kia đều bị đuổi hết. Đợi đến lúc cô vững chân tại Cừu thị, đạt tới từ trên xuống dưới hoàn toàn có thể khống chế thì bắt đầu thanh trừ đợt thứ hai. Lúc này đám chống đối kia chỉ sợ cũng không phải cứ đơn giản từ chức là xong.

Cô cũng không phải là quân tử gì mà là tiểu nhân, là tiểu nữ nhân. Những kẻ trước kia đã từng làm tổn thương cô nay đều được "hoàn trả" đầy đủ.

Két----

Trong phòng tắm, cánh cửa chợt bị người ta kéo ra rồi một cô gái trùm khăn tắm nữ đi ra.

Mái tóc ướt đẫm rối tung phũ kín bả vai, trên đó vẫn còn nước rớt xuống. Bộ ngực hơi lộ ra làm cho người ta có suy nghĩ kỳ quái. Toàn thân cao thấp thì bộ phận mê người nhất chính là cặp chân thon dài kia, bắp đùi nhỏ thon dài, cân đối trắng nõn, không có một tý khuyết điểm nhỏ nào. Cái này chính là mỹ nữ Cửu Đầu thân trong truyền thuyết, vô luận là ở Hoa Hạ hay là Mỹ, vô luận là Á Châu hay là Âu Châu đều là dáng người tiêu chuẩn hoàng kim nhất.

Cô đi đến chỗ tủ lấy ra cái máy sấy vừa sấy tóc vừa nhìn Lệ Khuynh Thành nói: "Yêu tinh, còn chưa đi ngủ hả? Không phải tớ nói với cậu, công ty này cũng không phải của cậu, làm việc liều mạng như thế làm gì?"

"Ai nói không phải của tôi?" Lệ Khuynh Thành cũng không ngẩng đầu lên nói, hai tay cô vẫn không ngừng gõ bàn phím lách cách. Cô đang viết email xử lý công việc.

"Dạ dạ. Coi như thua cậu đấy. Tần Lạc cam lòng đem những sản nghiệp này giao cho cậu thế nhưng mà cậu lại càng phải tự yêu quý bản thân mình. Có câu nói như thế nào nhỉ? Nữ nhân nhất định phải yêu quý chính mình, bằng không tuổi còn trẻ đã ngoẻo rồi, chỉ lợi cho nữ nhân khác đến hưởng dụng lão công của ngươi, tiêu xài tiền của ngươi tài, đánh con ngươi". Trần Tư Tuyền trêu chọc nói: "Tần Lạc cũng không phải là Liễu Hạ Huệ ôm gái ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nếu cậu chết hắn lập tức sẽ đem sản nghiệp khổng lồ này giao cho người khác. Hơn nữa, theo tớ hiểu về người này thì nữ nhân kia nhất định chính là tuyệt sắc đại mỹ nữ. Cậu có nghe thấy không?"

Lệ Khuynh Thành ấn vào nút "send" để gửi thư đi sau đó đẩy ghế đứng dậy đi tới cửa sổ vặn mình mấy cái nói : "Nếu như tớ xong đời thì sẽ lập di thư đề cử cậu. Tớ sẽ nói tiểu thư Trần Tư Tuyền dáng cao chân dài, dịu dàng xinh đẹp, năng lực xuất chúng, hơn nữa bộ ngực là size D, sờ tới sờ lui cảm giác rất thích, đề nghị anh cho tiếp nhận công việc của tôi. Đề cử này không tệ? Tần Lạc nhất định sẽ đồng ý". Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trần Tư Tuyền quơ lấy gối ôm trên ghế sa lon đánh tới nói: "Đi chết đi. Cậu đúng là yêu tinh, đúng là trong mồm chó nhả không ra ngà voi. Người ta quan tâm tới sức khỏe của cậu mà cậu lại tốt rồi, làm như người ta như là tham tài mưu hại tính mệnh Tiểu Tam vậy".

"Ôi, cậu đây là xem thường chúng ta rồi, mà Tiểu Tam này dù thế nào? Hả, Tiểu Tam làm sao vậy, hay là lại chọc giận cậu rồi hả?" Lệ Khuynh Thành cùng Trần Tư Tuyền vốn quen đùa giởn nhau nên cố ý liếc mắt hỏi.

"Ai dám coi thường Tiểu Tam?" Trần Tư Tuyền cười khổ nói: "Nhân vật có thể khống chế mấy tỷ tài sản như Tiểu Tam tớ còn chưa từng thấy qua. Nếu làm loại Tiểu Tam này thì sợ là nữ nhân khắp thiên hạ không thể không vui được".

"Sao thế? Đau xót rồi hả?" Lệ Khuynh Thành cười tủm tỉm ngắm Trần Tư Tuyền nói: "Chúng ta là tỷ muội đã nhiều năm, tớ cũng muốn tốt cho cậu thôi. Nếu không hay là cậu làm nữ nhân của hắn, tớ sẽ đem Khuynh Thành quốc tế giao cho cậu quản lý? Vừa vặn tớ bên này đang bận quá trời, đang thiếu khuyết nhân thủ".

"Phi. Cậu coi tớ là cái gì đây?". Trần Tư Tuyền lại muốn ôm gối nện nàng thế nhung trên ghế sa lon đã không còn cái nào: "Đúng rồi, cậu thật muốn giúp nữ nhân kia à?"

"Cậu cảm thấy tớ có lựa chọn sao?" Lệ Khuynh Thành cười hỏi lại. Hai tay của cô trước sau thôi động, theo sự vận động này bộ ngực trong chiếc áo sơ mi màu trắng liền co giãn không ngừng.

"Sao? Đây là ý của Tần Lạc hả?" Trần Tư Tuyền nói.

Lệ Khuynh Thành lắc đầu, biểu lộ ngưng trọng nói: "Tần Lạc lại không nói gì với tớ mà cô ta tự tới tìm đấy".

"Vậy cậu đáp ứng sao nhưng nghe ngữ khí thì giống như thế lực do Tần, Bạch hai nhà liên hợp lại rất khổng lồ nhưng cậu cũng đừng đem gia nghiệp bên này góp vào".

"Thứ nhất, đây là gia nghiệp của Tần Lạc. Cho dù có góp vào cũng chính là của hắn. Thứ hai, đây là chuyện hắn cam tâm tình nguyện đi làm. Tớ không có quyền quyết định". Lệ Khuynh Thành phân tích nói: "Thứ ba, ngược lại tớ không nghĩ rằng cô ta sẽ thất bại trong trận chiến này. Nếu như chúng ta đánh cược thắng -----"

Hai mắt Lệ Khuynh Thành lóe ra tinh quang dùng ngừ khí vô cùng kiêu ngạo nói : "Như vậy, tam đại gia tộc của Hoa Hạ quốc sẽ một lần nữa thay đổi. Nếu như bên trong Tam gia này có một nhà họ Tần thì như vậy, Tần kia chính là thành Tần này".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play