Chiếc váy lụa liền quần tình tế uyển chuyển bao quanh vóc người hoàn mỹ, bên ngoài là một chiếc áo khoác màu đen, áo khoác mỏng. Mặc dù bầu không khí khá nóng bức, mặc chiếc áo này cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Giày cao gót màu thủy tinh, kiểu dáng mới nhất. Đứng trước gương, Vương Cửu Cửu trông thật tao nhã, giống như các ngôi sao nổi tiếng tham dự tuần lễ mốt ở Paris.

Không, trong suy nghĩ của Tần Lạc, dù là Đại Minh tinh cùng không đẹp bằng nàng.

"Tiên sinh, bạn gái của ngài rất xinh đẹp" Cô gái bán hàng đứng bên cạnh Tần Lạc khen ngợi.

"Tôi cũng nghĩ như vậy" Tần Lạc gật đầu công nhận. Khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã nghĩ nàng không giống người bình thường.

"Hai người thật sự là một đôi hạnh phúc" Cô gái bán hàng hâm mộ nói. Không hiểu hứng thú hay là nịnh nọt. "Xem cái đó xem sao? Liệu có nên quàng một chiếc khăn nữa không? Chúng tôi có kiểu dáng rất hợp với tiểu thư".

"Tùy cô ấy" Tần Lạc cười nói. Hắn đi cùng Vương Cửu Cửu mua đồ. Nàng muốn cái gì thì mua cái đó. Hắn không dám nhận mình có con mắt thời trang hơn Vương Cửu Cửu.

"Ông xã, đẹp không?" Vương Cửu Cửu tao nhã quay người, cười hỏi Tần Lạc.

"Đẹp" Đương nhiên Tần Lạc cũng không tiếc lời khen của mình. "Nhìn rất đẹp. Em mặc bộ quần áo này rất hợp ... còn cần gì nữa không?"

Vương Cửu Cửu nhìn xung quanh, khi nàng chưa kịp lên tiếng, cô gái bán hàng đã nhanh chóng xuất hiện bên cạnh nàng, nhiệt tình nói: "Tiểu thư, cô có muốn mua khăn lụa của chúng tôi không? Ngày hôm qua mới chuyển về. Cô không phải lo lắng đụng hàng".

Người có tiền không chỉ sợ quần áo không đẹp mà còn sợ đụng hàng. Bọn họ thích nhất là hàng độc.

Vương Cửu Cửu lắc đầu nói: "Xong rồi. Trời nóng lắm, không quàng khăn".

"Vậy gói những thứ đó" Tần Lạc nói.

"Không cần gói" Vương Cửu Cửu nói với cô gái bán hàng. "Em sẽ mặc luôn bộ quần áo này. Hãy gói giúp quần áo của tôi. Hơn nữa sau khi cắt nhãn thì tính tiền luôn".

"Dạ. Xin chờ một lát" Lập tức hai Cô gái bán hàng đi tới, ân cần giúp Vương Cửu Cửu, giúp nàng bỏ nhãn hiệu ở cổ áo, rất nhiệt tình chu đáo.

"Ông xã. Anh phải tốn tiền rồi" Vương Cửu Cửu đi tới bên cạnh Tần Lạc, ôm tay hắn nũng nịu.

"Đương nhiên ông xã phải mua quần áo cho bà xã" Tần Lạc nói rất phong độ.

Quả nhiên câu nói này của hắn đã thu hút được ánh mắt hám mộ của mấy cô gái xinh đẹp đang đứng trước quầy thanh toán.

Bọn họ làm việc trong cửa hàng thời trang cao cấp, thường xuyẽn nhìn thấy đàn ông giàu có mua quần áo cho các cô gái trẻ. Thế nhưng bọn họ rất ít khi nhìn thấy một thanh niên đẹp trai, nam tính dẫn một cô gái trẻ đẹp vào cửa hàng mua quần áo ... ngoại trừ một sổ phú nhị đại hay quan nhị đại. Đại đa số thanh niên trẻ đang ở vào thời kỳ đầu của sự nghiệp, sao bọn họ có thể tiêu phí vào quần áo mấy chục nghìn?

"Tiên sinh, tổng cộng là một trăm hai mươi tám nghìn" Nhân viên thu ngân cung kính cầm hóa đơn bằng hai tay đưa cho Tần Lạc.

"Cám ơn" Tần Lạc nhận hóa đơn nhìn qua, hắn định lấy tiền trả.

Khi bàn tay của hắn theo thói quen đút vào trong túi. sắc mặt hắn đột nhiên trở nên xấu hổ.

Không mang ví tiền.

Trước kia hắn thường xuyên mặc trường bào. Tất cả tiền thường cho vào trong một cái túi to. Thế nhưng hôm nay vì tới sân bay đón Vương Cửu Cửu. Tần Lạc mặc một bộ quần áo thể thao vì để tránh người khác nhận ra mình, gây náo loạn. Dù sao "Thiếu niên y vương" vẫn còn đang duy trì cơn sốt khủng khiếp của mình

Thay quần áo nhưng lại quên không mang ví.

Khi nhìn thấy sắc mặt Tần Lạc. Vương Cửu Cửu thông mình lập tức đoán ra sự việc.

Vương Cửu Cửu cầm gói quần áo cũ của mình. Nàng lấy ví tiền từ trong gói quần áo, nói: "Tôi thanh toán".

Nàng biết Tần Lạc rất giàu có, hắn đương nhiên không thiếu tiền mua mấy bộ quần áo. Để Tần Lạc thanh toán hóa đơn chỉ là chút tô điểm của hai người đang yêu. Nếu như Tần Lạc quên mang tiền, vậy nàng là người trả tiền.

Đối với nàng mà nói điều này chẳng có gì khác.

Thế nhưng tình cảnh này lọt vào mắt mấy người khách và nhân viên cửa hàng thì lập tức thay đổi.

"Thảo nào vừa mới nói là rất đẹp. Nào là ông xa đương nhiên phải thanh toán hóa đon cho bà xã. Thì ra anh ta đã chuẩn bị sẵn đường lui".

"Nhìn quần áo của anh ta là biết anh ta rất keo kiệt. Anh ta đúng là một Mặt trắng nhỏ, mặc bộ đồ thể thao của Nike. Anh ta đúng là độc nhất vô nhị".

"Cô gái này thật xinh đẹp. Đáng tiếc".

-------------------------

Tần Lạc không quan tám tới suy nghĩ của người khác. Hắn chỉ muốn biết mình có thể hiện thành ý với Vương Cửu Cửu hay không mà thôi.

Tần Lạc nhận thé tín dụng của Vương Cửu Cửu từ tay nhân viên thu ngân, nói: "Anh nói rồi. Lần này do anh thanh toán hóa đơn".

"Lần sau đi. Anh không mang tiền mà" Vương Cửu Cửu cười nói. Thì ra Tần Lạc cũng có lúc tức giận như trẻ con.

Thế nhưng nàng biết Tần Lạc kiên trì không phải vì thể diện của mình mà vì muốn tặng quà cho nàng. Vương Cửu Cửu cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

"Chờ chút" Tần Lạc nói với nhân viên thu ngân. Hắn móc điện thoại di động bấm gọi và nói: "Đại Đằu, vào trong này một lát".

Vù...

Sau khi nói xong chưa tới ba giây, Đại Đầu lúc trước còn không thấy bóng dáng, xuất hiện ngay bên cạnh bọn họ nhanh như chớp.

Đại Đầu thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy hai người bình vên vô sự.

Tần Lạc nhìn Đại Đầu, xấu hổ nói: "Đại Đầu, cậu có mang thẻ không? Tôi quên mang ví".

Đại Đầu lấy ví tiền từ trong túi. Mở ví lấy ra một cái thẻ ngán hàng.

"Bên trong có đủ tiền không?" Tần Lạc hỏi nhỏ. Nếu như Đại Đầu cũng không mang đủ tiền, bọn họ quả thật rất mất mặt.

"Tôi vẫn không sử dụng ba triệu USD anh cho tôi lần trước" Đại Đầu nói. Lần trước tới nuỡc Mỹ. Tần Lạc gửi vào thẻ của Đại Đầu và Jesus mồi người ba triệu USD, tiện cho bọn họ tới Mỹ thu hút lực lượng hay chỉ tiêu. Đại Đầu là người rất tiết kiệm, hắn vẫn chưa dùng qua sổ tiền này.

"Vậy là tốt rồi" Tần Lạc cười nói. "Số tiền đó là của cậu. Hôm nay tôi sẽ trả lại số tiền dùng hôm nay".

Tiếp theo Tần Lạc đưa ra thẻ ngân hàng của Đại Đầu.

Nhân viên thu ngân nhìn Tần Lạc với ánh mắt kỳ quái, Cô ta nhanh chóng quét thẻ. Một đám người cung kính tiễn ba người ra khỏi cửa hàng.

Tới khi bóng dáng ba người biến mắt. mấy người phụ nữ mới tụ tập cùng nhau, thì thào bàn tán.

"Trời ơi, anh ta là ai vậy? Tùy tiện cho vệ sĩ của mình ba triệu USD sao?" T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

"Nhiều tiền quá. Lúc trước tôi còn nghĩ anh ta là Mặt trắng nhỏ".

"Lừa dối. Tôi không tin anh ta có nhiều tiền đồ như vậy".

"Đúng là có" Cô gái thu ngân kia nói: "Tôi đã nhìn lướt qua số dư, quả thật ba triệu USD kia vẫn chưa dùng tới. Mọi người cũng biết máy của chúng ta có thể thanh toán USD, hơn nữa còn kiểm tra số dư tài khoản".

Vì vậy bọn họ liền rơi vào tình trạng trầm ngâm.

Tần Lạc cầm quần áo cũ của Vương Cửu Cừu. Vương Cửu Cửu ôm tay Tần Lạc. Hai người thân mật đi ra xe.

"May là Đại Đầu mang theo tiền nếu không hôm nay mất mặt quá" Tần Lạc cười nói.

"Chính vì vậy anh mới gọi một vệ sĩ có trong người ba triệu USD vào trong?' Vương Cửu Cửu cười nhìn Tần Lạc vẻ châm chọc.

"Anh không muốn người khác thi thào bàn tán sau lưng" Tần Lạc ôm sát người Vương Cửu Cửu nói. Nếu như hôm nay Vương Cửu Cửu thanh toán hóa đơn mấy người phụ nữ kia nhất định bàn tán sau lưng, nói nàng là đồ ngốc.

Mặc dù cái đó không khiến bọn họ tổn thắt gì nhưng hắn tuyệt đối không thích cảm giác đó. Hắn hy vọng trước người nàng rực rỡ, sau lưng nàng nở mày nỡ mặt.

"Từ khi nào Tần lão sư trở nên chu đáo như vậy?" Vương Cửu Cửu hạnh phúc nói. Nàng chỉ hận mình không thể dính vào người Tần Lạc.

"Từ khi anh hiểu rõ đạo lý là tình cảm cần có sự bồi dưỡng của cả hai bên" Tần Lạc cười nói.

"Em thật sự hạnh phúc" Vương Cửu Cửu nói.

"Không được cướp càu nói của em".

"Bây giờ chúng mình đi đâu?" Vương Cửu Cửu hỏi.

"Có người mời cơm" Tần Lạc bắt an liếc nhìn Vương Cửu Cừu, nói.

"Yên tâm đi. Em sẽ không tức giận" Vương Cửu Cửu hiểu suy nghĩ của Tần Lạc. "Em biết cần đi gặp chị ấy cho nên em mới thay quần áo. Tóm lại không thể để chị ấy đả kích thương tích đầy mình".

"Thật ra ..." Tần Lạc nói. "Cô ấy cũng không xinh đẹp hơn em".

Vương Cửu Cửu không nói, nàng nhìn Tần Lạc không chớp với anh mắt rất quỷ dị.

"Anh nói sự thật" Tần Lạc nghiêm túc nói.

"Khúc khích ..." rốt cuộc Vương Cửu Cửu không nhịn được cười. Nàng ôm bụng cười khúc khích. "Tần lão sư, anh không nên đáng yêu như vậy, được không? Anh không cần phải thổi phồng người ta".

Tần Lạc cũng cười.

Xe chạy vào đường Tiên Nữ, sau đó dừng trước cổng nhà cũ của gia tộc Văn Nhân..

Đại Đầu bóp còi. Cánh cổng màu bạc lập tức mở sang hai bên.

Tần Lạc đang định bảo Đạu Đầu lái xe vào bên trong thì nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt dẫn Văn Nhân Chiếu và Thủy Bá ra cổng nghênh đón.

Vương Cửu Cửu hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay Tần Lạc nối: "Chúng mình xuống xe".

"Được" Tần Lạc gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play