Hai mắt thật to, lông mi thật dài, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, màu da trắng nõn, thoạt nhìn đúng là một mỹ nhân, không, mỹ nam.

Giống như chịu ủy khuất gì, khuôn mặt nhỏ nhắn như khóc như than, khiến người ta thấy thương tiếc.

Nhưng mà, biến hóa của khuôn mặt, làm cho người ta nhìn đã thấy đủ.

Lúc hắn nhìn đến Văn Nhân Mục Nguyệt, vẫn mặt muốn khóc. Đợi đến khi hắn phát hiện Tần Lạc cũng từ trong xe chui ra xong, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc liền nín khóc mỉm cười, cao hứng nói: "Anh rể cũng tới. Thật tốt quá. Thật tốt quá".

Giống như Tần Lạc chính là cột trụ của hắn, chính là cây cỏ cứu mạng của hắn.

"Không được khóc". Tần Lạc nghiêm mặt quát lên.

"Em không có khóc nha. Em không có". Hắn vừa giải thích, vừa đưa tay chùi mắt.

Tần Lạc quả thật bị hắn chọc tức, người này lúc nào có thể giống một nam nhân đây? Vốn cho là hắn đã thay đổi, cũng quả thật thay đổi không ít. Nhưng mà gặp phải sự cố mang tính đột phát, hắn vẫn dễ bị kích động.

" Lão gia người đang ở chỗ nào?" Tần Lạc hỏi.

"Ở trong phòng đó. Anh rể, em dẫn anh qua". Văn Nhân Chiếu xum xoe, dẫn đường ở phía trước.

Thấy Tần Lạc, hắn không ngờ xem nhẹ cả chị mình. Có điều, Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không để ý. Bình thường đều nàng phát lệnh, quả thật cũng có chút mệt mỏi. Cũng chỉ ở lúc có Tần Lạc nàng có thể giao cho hắn toàn bộ mọi chuyện, tùy ý hắn thay mình chỉ huy, tùy hắn thay mình làm chủ, có lẽ loại cảm giác như vậy gọi là dựa giẫm đi?

Lão gia Văn Nhân Đình bị bệnh, điều này đối với gia tộc Văn Nhân mà nói chính là việc lớn. Cho nên, quản gia phụ trách chiếu cố lão trước tiên liền báo cho thành viên quan trọng của nhà Văn Nhân.

Lỡ như lão gia có chuyện không hay xảy ra, cuối cùng lập di chúc gì đó, cũng không phải cần toàn bộ thành viên đến đông đủ sao?

Thật ra bác Thủy là người đầu tiên gọi điện thoại cho Văn Nhân Mục Nguyệt, bởi vì nàng là gia chủ hiện giờ của gia tộc Văn Nhân, hơn nữa nắm giữ kỳ hạm thương nghiệp của gia tộc. Nhưng bởi vì lúc Văn Nhân Mục Nguyệt nhận điện thoại đúng lúc ở trung tâm thành phố, hơn nữa trên đường có mấy chỗ bị chặn, mấy chú bác anh em họ của nàng lại quá nhiệt tình, ngược lại còn tới trước một bước so với nàng.

Bên ngoài hành lang đứng đầy người, Văn Nhân Hữu Chí, Văn Nhân Tự Tức, còn mó mấy em họ, toàn bộ thành viên đều đến đông đủ, cũng chỉ có Văn Nhân Nhã Ca bị trục xuất khỏi cửa không có cơ hội chạy tới. Ba anh em Văn Nhân Không, Văn Nhân Trăn cùng với Văn Nhân Tiệp đứng ở trong phòng, đang đợi mà mặt đầy vẻ nôn nóng. Nguồn: http://truyenfull.vn

Chỉ là, lo lắng của Văn Nhân Tiệp là thật, còn hai người khác rõ ràng trộn vào không ít nước mắt giả.

Nếu Văn Nhân Đình bị bệnh không tỉnh, chiến thuyền lớn của gia tộc Văn Nhân lúc này sắp sửa mất đi khống chế. Khi đó, ba anh em cùng với những cháu chắt khác chắc chắn sẽ ầm ĩ đòi chia nhà, gia tộc Văn Nhân vừa chia ra. Đến lúc đó còn có thể giữ địa vị siêu nhiên như bây giờ sao?

Khó!

Quy luật trên thương trường chính là cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm nhỏ. Gia tộc Văn Nhân giải tán còn làm sao chống lại Bạch gia, Tần gia?

Nhưng mà, đứng ở trên lập trường những người như Văn Nhân Không, bọn họ cũng không cố kỵ được nhiều như vậy. Những người như bọn họ vẫn luôn không có cách gì tiến vào tầng quản lý chủ chốt, sản nghiệp khổng lồ kia nhìn mê người, trên thực tế cách bọn họ khá xa. Ngoại trừ chia hoa hồng hàng năm ra, bọn họ không có biện pháp sử dụng những tài sản kia.

Mặc dù chia hoa hồng hàng năm cũng không ít, nhưng con người luôn sẽ có lòng tham. Rõ ràng 100 triệu ở đó, anh chỉ cho phép tôi dùng mười ngàn. Ai có thể chịu được?

Cho nên, nếu lão gia thật đi như vậy, đây với bọn họ mà nói cũng là một cơ hội.

Hoặc là, chia nhà. Hoặc là, chia tiền.

Dù sao vẫn phải trả giá một chút mới được. Nếu không, bọn họ sẽ không để cho gia chủ Văn Nhân Mục Nguyệt này sống khá giả.

Bác Thủy đứng ở cửa gian phòng, thấy Văn Nhân Mục Nguyệt cùng Tần Lạc cùng tới, khẽ gật đầu với hai người.

Văn Nhân Đình nằm ở trên giường không nhúc nhích, trên người còn mặc áo quần thời đường màu trắng lão bình thường thích mặc. Một người đàn ông trung niên đeo kính đang dùng dụng cụ đo nhịp tim của lão, hơn nữa dùng một nhiếp nhỏ kéo da mắt của lão, đang quan sát gì đó rất nghiêm túc.

" Chuyện gì xảy ra vậy?" Văn Nhân Mục Nguyệt nhỏ giọng hỏi. Nàng biết, thân thể ông vẫn luôn rất khỏe. Kể từ sau khi về hưu, ông cũng không tham dự quyết sách của công ty nữa. Ăn uống hợp lý, chú trọng rèn luyện, mỗi sáng sớm thức dậy đều luyện Thái cực nửa tiếng. Bình thường không có việc gì cũng ở trong viện đủ loại hoa, nhìn chim muông, hoặc là đánh cờ với bạn cấp dưới, cũng rất ít bước ra cửa chính.

Bây giờ đột nhiên té xỉu, nàng không thể không hoài nghi trong đó có ẩn tình gì hay không.

Dù sao, nàng lúc trước cũng bị người ta hạ độc. Có trời mới biết đây có phải là lại bị hạ độc không?

"Lão gia ngủ trưa dậy, lại đến hậu viện giống ngày thường. Bác đưa một bình trà cho ông ấy, sau đó liền bồi ông ấy chăm sóc mấy bồn hoa cỏ mấy hôm trước mang về. Không ngờ đang cắt tỉa, lão gia đột nhiên cảm thấy choáng đầu, bác vội chạy tới đỡ hắn. Ông lúc ấy cũng đã chân đứng không vững, liền té xỉu".

"Sau đó bác vội gọi điện cho bác sĩ Vương, bảo hắn tới khám. Lại gọi điện cho tiểu thư cùng chú bác cháu". Bác Thủy nhỏ giọng giải thích, sợ ồn đến bác sĩ đang trị liệu cho Văn Nhân Đình.

Văn Nhân Mục Nguyệt nhíu chặt mày, hỏi: "Mấy ngày nay thân thể ông có cảm thấy có gì không thoải mái không? Lúc ông té xỉu là bệnh trạng gì? Có nôn mửa không?"

"Đây không phải là trúng độc". Tần Lạc ở bên cạnh nhắc nhở. Hắn biết, Văn Nhân Mục Nguyệt đang hoài nghi Văn Nhân Đình đột nhiên té xỉu đến mặt trúng độc. Có điều, dùng hiểu biết của hắn, đây không phải là dấu hiệu mà trúng độc biểu hiện ra.

Loại bệnh này mặc dù bất ngờ, nhưng rất ôn hòa, còn trúng độc luôn nổi danh bá đạo mãnh liệt.

Bác Thủy suy nghĩ một chút, nói: "Lão gia hai ngày nay có hơi cảm mạo, thường xuyên ho khan, hai ngày trước ho ra đàm còn có tơ máu nhàn nhạt, tôi tìm bác sĩ Vương vội tới xem qua cho lão gia, nói đây là cảm nhiễm trên đường hô hấp. Viết một số thuốc cho lão gia, hơn nữa dặn lão gia phải uống nhiều nước".

Văn Nhân Mục Nguyệt xoay người nhìn về phía Tần Lạc, không nói tiếng nào.

Bị nàng nhìn chằm chằm không chút chớp mắt, Tần Lạc khá bất đắc dĩ, nói: "Người khác đang xem, tôi lại đi qua là không tôn trọng người khác".

Bây giờ đã có một bác sĩ đang giúp lão gia Văn Nhân xem bệnh, hơn nữa người đó rõ ràng tới trước mình. Mình chạy qua khám chữa một phen, trong lòng của đối phương sẽ nghĩ như thế nào?

Nếu mình đang xem bệnh, người khác lại chạy tới giành, trong lòng chắc chắn cũng sẽ có chút thành kiến.

"Không gì quan trọng hơn việc chữa khỏi bệnh của ông". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Được rồi". Tần Lạc gật đầu.

Hắn đi đến một bên kia của giường Văn Nhân Đình ngồi xuống, sau đó cầm cổ tay của lão bắt đầu bắt mạch hộ lão.

Hình thành mạch tượng tương quan chặt chẽ với khí huyết tạng phủ, nếu khí huyết tạng phủ xảy ra bệnh biến, huyết mạch vận hành thì bắt mạch sẽ bị ảnh hưởng, mạch tượng có biến hóa. Mà mạch tượng biến hóa tương quan với vị trí bệnh, tính chất cùng tà chính thịnh suy của tật bệnh, vị trí bệnh lộ ở bên ngoài thì mạch nổi, vị trí bệnh sâu ở trong thì mạch chìm. Tính chất tật bệnh thuộc hàn thì mạch chậm, thuộc nhiệt thì mạch gấp, tà khí thịnh thì mạch dày, chính khí hư thì mạch hư.

Mạch Văn Nhân Đình gấp, trầm, đây là triệu chứng bệnh nặng.

Bác sĩ Vương dừng công việc trong tay lại, ngẩng đầu đánh giá Tần Lạc, hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

Tần Lạc cười cười áy náy, nói: "Tôi tùy tiện xem một chút, anh cứ tiếp tục".

"Tôi đang trị liệu, không cần người khác tùy tiện xem một chút". Bác sĩ Vương nói. Hắn là bác sĩ gia đình của gia tộc Văn Nhân, tiến sĩ y học Mỹ, hơn nữa có thành tựu trung y sâu sắc, là người kiêm tu Trung Tây y hiếm có. Tính tình cùng năng lực con người là có quan hệ trực tiếp, năng lực mạnh, tính tình cũng kiêu hơn một chút. Lúc hắn đang trị liệu, không thích người khác động tay động chân ở bên cạnh. Điều này làm cho hắn cảm giác mình không được coi trọng.

"Không sao". Tần Lạc gật đầu. "Anh xem của anh. Tôi xem của tôi. Tôi sẽ không quấy rầy anh".

Vì vậy, bác sĩ Vương liền nổi giận.

Hắn đứng lên, giống như là nhận lấy nhục nhã lớn lao nhìn Văn Nhân Không, nói: "Văn Nhân tiên sinh, đây là chuyện gì xảy ra vậy? Nếu các người không tín nhiệm tôi, có thể mời bác sĩ khác tới. Nếu đã mời tôi tới, lại để cho người khác nhúng tay vào, vậy ra thể thống gì?"

Bác sĩ Vương chỉ trích chẳng khác gì là cung cấp đạn pháo cho Văn Nhân Không, Văn Nhân Trăn công kích Tần Lạc, phải biết rằng, trong lòng bọn họ thật sự chán ghét thằng nhãi không phải dòng chính gia tộc Văn Nhân nhưng luôn chạy vào nhà Văn Nhân Tần Lạc này.

Hơn nữa, con gái Văn Nhân Trăn Văn Nhân Nhã Ca cũng là vì Tần Lạc bị lão gia trục xuất khỏi cửa, mãi đến giờ không thể về nhà. Khoản nợ này đương nhiên phải tính ở trên người Tần Lạc rồi.

" Tần Lạc, là ai để cậu vào? Đây là việc riêng của nhà Tần Lạc, một người ngoài như cậu vào để làm gì?" Văn Nhân Không lớn tiếng quát.

Văn Nhân Trăn càng bạo lực hơn, xoay người nói với bác Thủy: "Tiễn khách. Nếu hắn không đi, bảo vệ sĩ mời hắn ra".

Cái gọi là bảo vệ sĩ mời ra cửa, đó chính là ném ra.

"Cháu để hắn vào". Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh giọng nói.

" Mục Nguyệt, cháu phải thủ gia quy. Lão gia bệnh nặng, đây là chuyện lớn cỡ nào, có thể để một người ngoài ở đây sao? Nếu chuyện truyền đi, sẽ ảnh hưởng lớn cỡ nào với gia tộc? Hơn nữa, hắn có tư cách gì ở đây?" Văn Nhân Không sầm mặt nói. Mặc dù hắn không phải là gia chủ, nhưng cũng là trưởng bối, ngay bây giờ nói chuyện vẫn rất có phân lượng.

"Đúng vậy. Hắn cũng không phải là người nhà Văn Nhân chúng ta. Không thể để hắn ở lại". Văn Nhân Trăn cũng phụ họa nói.

Văn Nhân Mục Nguyệt cắn cắn môi, nói: "Ai nói hắn không phải là người nhà Văn Nhân?"

"Hắn là người nhà Văn Nhân?" Văn Nhân Không cùng Văn Nhân Trăn liếc mắt nhìn nhau, đều có loại cảm giác đại sự không ổn.

"Hắn là người đàn ông của cháu". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play