Mặc dù Lăng gia không phải là gia đình giàu có bậc nhất nhưng khi cần Lăng Vẫn và Lăng Tiếu vẫn có thể không mua ngay được một chiếc máy bay hôm nay thì ngày mai cũng mua luôn hai chiếc du thuyền. Nói chung tài sản hiện nay của Lăng gia đủ cho bọn họ dùng một trăm năm không hết.

Lăng Tiếu cũng giống như các cô gái con nhà giàu khác, cô hoàn toàn có thể hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc không lo lắng tới chuyện cơm áo gạo tiền, tiền hô hậu ủng. bao nuôi các ngôi sao hạng ba thậm chí là hạng hai. Thế nhưng vì một người đàn ông, vì một người đàn ông khiến cô trở thành một người phụ nữ bị Vương Cửu Cửu đánh, bị Tần Lạc đánh...

Quản Tự. anh ta chính là khắc tinh trong cuộc đời cô.

Tần Lạc có thể hiểu được nguyên nhân Lăng Tiếu nổi điên, lúc này Lăng Tiếu mới tỉnh lại. ý thức của cô vẫn dừng ở ngày Quán Tự bị giết. Nói một cách chính xác thì trong một năm vừa qua trí não của cô hoàn toàn trống rỗng.

Cứ như vậy Tần Lạc không phải là người cô thủ hận sao? Bởi vì khi đó chính Tần Lạc là người đã bức bách Quản Tự vào con đường cùng, cũng chính là Tần Lạc đã giết Quản Tự, ít nhất thì Lăng Tiếu đã nghĩ như vậy.

Chính vì vậy sau khi Lăng Tiếu nhìn thấy Tần Lạc. cừu hận công tâm khiến Lăng Tiếu mất đi lý trí đồng thời sự phản bội của Quản Tự là nỗi đau tận củng, cô chỉ còn mỗi cách chuyển sự thủ hận này lên người Tần Lạc. Lúc này chỉ có một người chết mới có thể giải thoát: cô hay chính Tần Lạc chết.

Kiểu bạt tai này rất dễ gây nghiện. Khi bạn đã đánh được cái bạt tai thứ nhất, bạn sẽ muốn đánh cái thứ hai. Khi đánh được cái thứ hai bạn sẽ lại muốn đánh cái thứ ba sau đó thì đó trở thành phản ứng bản năng của bạn. Không tin, bạn hãy thử xem.

Binh...

Binh...

Binh...

Mỗi một cái tát đánh ra. Tần Lạc như muốn báo thù đầy đủ trên người Lăng Tiếu.

Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ.

Ban đầu Lăng mẫu sợ Lăng Tiếu xúc phạm tới Tần Lạc, bà lớn tiếng mắng Lăng Tiếu dừng tay. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt tình hình thay đổi hoàn toàn Tần Lạc khống chế Lăng Tiếu, bắt đâu vung tay tát từng cái vào mặt Lăng Tiếu. Lăng mẫu lại đau lòng khóc lóc. Bà khóc đi tới kéo tay Tần Lạc nói:" Tần Lạc, không được đánh nữa. Không được đánh nữa... Tiếu Tiếu, nó mới tỉnh lại. còn rất nhiều chuyện nó chưa hiểu rõ ràng. Hãy cứ để nó nghỉ ngơi là ổn... Tần Lạc, cháu không nên tức giận. Cháu hãy đánh cô đi. Cháu hãy đánh cô đi.

Ninh Toái Toái từ từ lấy lại sự tỉnh táo từ trong sự kinh hãi của mình, cô kéo Lăng Tiếu ra sau mình, nói:"Tần đại ca. làm vậy sẽ đả thương Lăng Tiếu. Bây giờ cô ấy đã rất đáng thương rồi.

Lăng Vẫn không nhúc nhích.

Một người là ân nhân cứu mạng em gái mình. Một người chính là em gái mình. Tóm lại anh ta có thể xông lên đánh ân nhân cứu mạng của em gái mình không?

Hơn nữa Lăng vẫn biết Tần Lạc hành động như vậy chính vì em gái anh ta.

Tần Lạc dừng tay, hai mắt hung ác liếc nhìn Lăng Tiếu, hắn nói:"Cô chính là người hiểu rõ nhất rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ cô muốn đổ hết trách nhiệm lên người tôi sao? Cô cho rằng tôi giết Quản Tự sao? Coi như là thế thì đã sao nào? Chẳng lẽ anh ta không đáng chết sao? Thật ra cô cũng hận anh ta đúng không? vấn đề là chính bản thân cô không dám thừa nhận mà thôi... khi một người đàn bà gặp phải một người đàn ông lòng dạ lang sói có hai nguyên nhân: một là vận mệnh của người đó rất tệ hại là ánh mắt kém cỏi... cô không thể đối mặt với điều đó sao?"

Tần Lạc bỏ mặc ánh mắt cầu khẩn của Lăng mẫu và Ninh Toái Toái hắn tiếp tục giáo huấn cô gái điên khùng, ngu ngốc kia:"Cô cho rằng bản thân mình đã vì anh ta mà cực kỳ nỗ lực nên phải nhận được báo đáp, đúng không? Khi niềm hy vọng mất đi, lại còn bị người đàn ông của mình phản bội bản thân cô không thể chấp nhận được điều đó, đúng không? Một người đàn ông như vậy có đáng để người ta yêu không? Anh ta đã chết, đáng lẽ cô phải được giải thoát. Có cần thiết phải biến mình thành tình trạng như này không? "

"Cô muốn giết tôi? Cô dùng cái gì để giết? Mạng kia của cô đã sớm bị Quản Tự lấy mất rồi. Lúc này cô có thể sống lại chính là do tôi cứu cô. Bản thân cô có cái gì hả? Cô làm người như vậy sao? Anh ta phản bội cô, giết chết cô, cô vì anh ta mà liều mạng của mình. Người quan tâm tới cô, ngày đêm chăm sóc cô, vì cô khóc lóc tới mái tóc bạc trắng, hai mắt đỏ... bọn họ thì sao? Bọn họ, ban ngày mong đợi, buổi tối mong đợi. Hàng ngày mong đợi, hàng tháng mong đợi, khó khăn lắm mới khiến cô tỉnh lại, cô lại vội vàng muốn chết sao?"

Tần Lạc càng nói càng tức, hắn đi đi lại lại trong phòng sau đó cầm một con dao giải phẫu đi tới nói:"Không phải cô muốn chết sao? vậy cô hãy tự sát đi, chỉ cần cô dám chết, tôi dám đem đi chôn" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Cạch...

Con dao giãi phẫu rơi xuống nền nhà phát ra âm thanh chói tai.

Lăng Tiếu ngây người nhìn con sao, sắc mặt ngơ ngác, ánh mắt tản mát.

Tần Lạc thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng người phụ nữ này vì bị hắn mắng mà tỉnh táo lại.

Bệnh nặng cần phải thuốc mạnh. Ai cũng cẩn thận dè dặt, người người đều tránh nặng tìm nhẹ. Vì ai cũng sợ kích thích tâm trạng của Lăng Tiếu nên không ai dám nhắc tới chuyện cũ trước mặt Lăng Tiếu. Điều này không phải là bảo vệ Lăng Tiếu mà ngược lại càng khiến Lăng Tiếu không kiêng nể gì hết.

Chỉ còn cách cầm dao rạch rộng miệng vết thương của cô, khiến cho máu mủ hư thối chảy ra ngoài vết thương mới dần lành lặn.

Ninh Toái Toái cảm kích nhìn Tần Lạc khi cô thấy Lăng Tiếu đã bình tĩnh lại.

Lăng mẫu nhìn Tần Lạc rồi lại nhìn con gái minh, cuối cùng bà không đi tới, chỉ lặng lẽ cúi đầu gạt nước mắt.

Đúng lúc đó. Lăng Tiếu dường như bị ma nhập. Cô cúi người nhặt con dao dưới nền nhà sau đó cứa thẳng vào cổ mình.

A...

Ninh Toái Toái kêu lên thảng thốt.

Cô là người đứng gần Lăng Tiếu nhất nhưng chuyện xảy ra quá bắt ngờ, cô gần như không có phản ứng.

Hay nói một cách chính xác là trong khoảnh khắc đó hai chân của Ninh Toái Toái không nghe theo mệnh lệnh. Cô đứng chôn chân tại chỗ.

"Đáng chết" Tần Lạc mắng to.

Người Tần Lạc vọt tới, đánh Lăng Tiếu ngã xuống đất.

Bàn tay cầm dao của Lăng Tiếu bị Tần Lạc chộp lấ, sau đó bàn tay hắn bóp huyệt tê ở cổ tay Lăng Tiếu khiến lặp tức cô mắt hết sức sau đó con dao chuyển sang tay Tần Lạc.

"Trả dao cho tôi. Trả dao cho tôi" Lăng Tiếu điên cuồng giãy dụa. Cô chỉ muốn đoạt dao trong tay Tần Lạc.

Binh...

Tần Lạc lại vung tay tát Lăng Tiếu, hắn mắng to:"Cô đúng là người phụ nữ ngu xuẩn. Cô muốn làm gì hả? Cô chết, vậy còn mẹ cô thì sao hả? Toái Toái thì sao hả? gia đình của cô thì sao hả? Sao cô không biết nghĩ cho bọn họ? Đầu cô bị lừa đá hả?"

Nghĩ tới việc mình mới bạt tai Lăng Tiếu mắt cái lúc trước Tần Lạc muốn đổi giọng quát mắng nhưng hắn lại không nghĩ ra câu nào hay ho.

"Hãy để cho tôi chết đi. Hãy để cho tôi chết đi" Lăng Tiếu há mồm, cúi xuống cắn vào vai Tần Lạc.

Bạt vai Tần Lạc đau đớn hắn vội vàng bóp mạnh huyệt cô tay của cô, lặp tức hai hàm răng mất lực.

Giết người không chết. Tự sát không được.

Ngay cả cắn gã khốn nạn này cũng không có sức mà cắn. Lúc này Lăng Tiếu thật sự rất uắt ức.

"Oa..."

Lăng Tiếu bặt khóc. Khóc một cách đau đớn đắt trôi rung chuyển mưa sầu gió thảm.

Lúc trước Tần Lạc mới giúp Ninh Toái Toái trị thương, lúc này Ninh Toái Toái lại giúp Tần Lạc bôi thuốc lên miệng vết thương.

Lăng Tiếu thật sự rất hận Tần Lạc, nên khi cô cắn Tần Lạc, miệng cô thật sự cắm vào thịt bả vai hắn.

Máu chảy đầm đìa cũng với vết răng khiến người khác giặt mình sợ hãi khi nhìn thấy vết thương.

Ninh Toái Toái dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương của Tần Lạc, hai mắt cô đỏ hoe:"Tần đại ca. đau không?"

"Không đau" Tần Lạc cười nói, vết thương này đã là gì? Hoàn toàn không thể so với việc toàn thân Đại Đầu bị bỏng.

"Em cảm thấy rất đau đớn" Cuối cùng nước mắt từ khóe mắt Ninh Toái Toái cũng lăn xuống. Cô vội vàng dùng mu bàn tay lau đi, nói:"Tần đại ca, xin lỗi anh. Em thay mặt Tiếu Tiếu xin lỗi anh. Tiếu Tiếu không cố ý. Chỉ là trong lòng cô ấy khó chịu. Cô ấy đã thành người như vậy. anh không nên giận cô ấy. được không?"

Tần Lạc khẽ thở dài khi nhìn gương mặt xinh đẹp của Ninh Toái Toái như lê hoa đái vũ. Hắn nói:"Ánh mắt Lăng Tiếu nhìn đàn ông rất kém nhưng năng lực kết giao bạn bè không tệ, lại có một người bạn như em. Toái Toái em hãy yên tâm, anh không tức giận. Nói thật bản thân anh cũng bắt ngờ khi cô ấy có phản ứng đó. Anh là một thầy thuốc anh cũng đọc qua mấy bộ sách tâm lý. Bây giờ cô ấy giống như một bình khí gas nếu như không để cô ấy xả hết sự tức giận và uất ức trong lòng, rất có thể cô ấy sẽ nổ tung".

Khi nói câu nào. Tần Lạc phẩn nào cảm thấy lòng mình trống rỗng. Khi hắn ném con dao xuống đắt. hắn thật sự không nghĩ Lăng Tiếu sẽ nhặt và cứa vào cô mình.

Những con người đang trong tâm trạng luẩn quẩn khi vào thôi khắc sinh tức sẽ lập tức lấy lại sự tỉnh táo của mình. Có người nào hành động ngu ngốc như Lăng Tiếu không?

"Lăng Tiếu cũng rất tốt. Cô ấy đối với người khác cũng rất chân thành. Chỉ cần cô ấy chấp nhận người nào đó. cô ấy dốc tất cả lòng mình cho người đó. Đấy chính là nguyên nhân cô ấy bị Quản Tự lừa thê thảm như này" Hai mắt Ninh Toái Toái đỏ hồng:"Tần đại ca. bả vai của anh chảy nhiều máu. Để em bôi thuốc giúp anh".

"Được" Tần Lạc lấy bột phấn Kim Dũng đưa cho Ninh Toái Toái nói:"Em hãy dùng thứ này đi. Không thể để lại sẹo nếu không sẽ không đẹp trai nữa"

"Không đâu" Ninh Toái Toái nói:"Cho dù trên người anh toàn là sẹo, trong mắt em. Tần đại ca vẫn là người đàn ông đẹp trai nhất thiên hạ".

"Vậy hả?" Tần Lạc nói:"Hay anh để Tiếu Tiếu cắn mình thêm mấy cái nữa?"

"Anh đáng ghét" cuối cùng Ninh Toái Toái cũng nín khóc, phá lên cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play