- Cầm máu thế nào ư?

Tần Lạc hỏi ngược lại.

- Đúng vậy. Cầm máu thế nào.

Horns mặt đầy vẻ xấu hổ.

- Tần, tôi đã tiếp nhận thỉnh cầu của Jackson tiên sinh, nhưng tôi hiện tại không có dụng cụ, không tìm thấy chỗ xuất huyết của bà Marie. tôi nghĩ, có phải nên đưa bà ta tới bệnh viện để kiểm tra thân thể toàn diện không?

Chỗ bất đồng của Tây y và Trung y là, trị liệu Tây y cần dùng dụng cụ tiên tiến, cần kiểm tra đo lường kỹ càng, cần dược vật - Còn Trung y chỉ cần một cây ngân châm hoặc là một đôi bàn tay khéo léo là đủ rồi.

- Đúng vậy.

Tần Lạc nói.

- Đây là biện pháp ổn thỏa nhất. Nhưng, với tình trạng hiện tại của bà Marie, thật sự không thể chịu được di chuyển. Hơn nữa, ở gần nơi này liệu có bệnh viện nào có thể kiểm tra cho bà ta tốt không?

- Đúng vậy.

Horns gật đầu.

- Cho nên cần cần anh giúp. Tần, tôi biết anh nhất định sẽ có biện pháp. Anh nói cho tôi biết đi, nên cầm máu như thế nào?

- Tôi không thể nói với ông được.

Tần Lạc nói.

- Ồ, thật sự là đáng tiếc.

Horns rất thất vọng.

- Có điều tôi có thể hỗ trợ cầm máu.

Tần Lạc nói.

- ...

Horns suýt bị những lời này của Tần Lạc khiến cho nghẹn họng, giờ đã là lúc nào rồi mà hắn còn có tâm tình nói đùa? Chẳng lẽ hắn không thấy gấp chút nào ư?

- Đúng vậy.

Tần Lạc gật đầu khẳng định. Tần Lạc liếc người nhà của Jackson, nói:

- Nhưng, phải có sự đồng ý của họ mới được.

Horns nghĩ nghĩ, đi tới nói mấy câu với Gest. Gest nhìn Tần Lạc một cái đầy cảnh giác, không muốn đi.

Vẻ mặt của Horns liền trở nên nghiêm túc, rất nghiêm khắc quát lớn vài câu.

Có thể là lo Horns bỏ của chạy lấy người, Gest cuối cùng cũng đồng ý rời khỏi gian phòng bệnh này, hơn nữa mang theo cả thân nhân khác của hắn.

- Ông nói thế nào vậy?

Tần Lạc hỏi.

- Tôi nói với bọn họ rằng tôi phải mổ cho bà Marie. Không thể bị người khác quấy rầy.

Horns nói:

- Bọn họ hiển nhiên không tin. Tôi bảo, nếu như có bọn họ ở đây thì tôi sẽ không động thủ trị liệu. Bọn họ lúc này mới đồng ý ra ngoài.

- Chúng ta bắt đầu đi.

Tần Lạc nói.

Hắn từ trong ngực mình lấy ra hộp châm, sau khi dùng rượu sát trùng, lập tức đâm một châm vào vị trí cổ của bà Marie.

Sở dĩ bảo Horns đuổi đám người nhà Gest ra ngoài chính là hắn biết bọn họ sẽ không cho phép hắn thi châm với Marie. Mà ngân châm lại là biện pháp cầm máu hữu hiệu nhất là nhanh nhất.

Đối với Tần Lạc mà nói, bà Marie vẫn không thể chết được. Ít nhất thì bây giờ vẫn không thể chết được.

...

Xôn xao!

Một hòn đá làm dậy sóng.

- Jackson tiên sinh, sức khỏe hiện tại của bà Marie thế nào? Liệu có nguy hiểm tới tính mạng không?

- Đúng vậy.

Jackson hồi đáp.

- Tôi đã mời bác sĩ Lin tới đây chẩn. May mắn là bác sĩ Horns vừa hay đang ở đây, hiện tại ông ta đang trị liệu cho bà Marie.

- Tiên sinh, chúng tôi có thể vào chụp ảnh không? chúng tôi muốn biết tình trạng sức khỏe của bệnh nhân. Tôi nghĩ, không chỉ chúng tôi quan tâm tới an nguy của bà Marie, tất cả công chúng nước Mỹ cũng đều đang chú ý. Bọn họ cũng hy vọng có thể biết được chân tướng.

Jackson sau khi nghĩ ngợi một lúc thì ra vẻ khó xử nói:

- Bà Marie hiện tại đang được trị liệu, các anh đi vào không tiện. Hay là như vậy đi, các anh lựa chọn một đại biểu đi vào, hoặc là do trợ thủ Franklin tiên sinh của tôi cầm máy ảnh của anh đi vào chụp một bức ảnh.

- Tôi đi.

- Tôi đi chứ, để tôi vào thăm bà Marie.

- Hay là để nữ sĩ vào đi. Bọn họ cẩn thận hơn.

Các phóng viên đều muốn được vào chụp ảnh. Nói đùa à, ai ai có thể chụp được bức ảnh này, cho dù là ra giá trăm vạn thì cũng sẽ có tòa soạn báo muốn mua.

Cuối cùng, là do Franklin đi vào chụp ảnh. Hơn nữa nói rõ bản quyền của bức ảnh này là của chung, tất cả các hãng truyền thông đều có thể đăng.

- Jackson tiên sinh, anh có cái nhìn gì về biểu hiện của Trung y Hoa Hạ? Bọn họ là kẻ lừa đảo ư?

- Tôi không thể trả lời vấn đề này.

Jackson nói.

- Nhưng, tôi không chỉ vì bọn họ khiến bà Marie đã khang phục lại thành bệnh tình chuyển biến xấu mà cảm thấy phẫn nộ. Tôi nghĩ, bọn họ không còn là bạn của tôi nữa.

- Anh cho rằng mình mời Trung y Hoa Hạ đến khám bệnh là sai lầm?

- Đúng vậy.

Jackson vô cùng đau lòng nói:

- Có lẽ, đây là lựa chọn sai lầm nhất trong đời tôi. Tôi vốn muốn cứu bà Marie nhưng lại không ngờ rằng ngược lại thành hại bà ta.

- A. Tần Lạc ra kìa.

Có phóng viên kinh hô.

Những truyền thông của Hoa Hạ quan tâm tới Tần Lạc lập tức vọt tới, vây quanh Tần Lạc.

- Bác sĩ Tần, Jackson tiên sinh đang chỉ trích anh trị liệu sai lầm, khiến bệnh tình của bà Marie càng lúc càng nghiêm trọng. Anh có gì muốn nói không?

Một nữ phóng viên Hoa Hạ hỏi.

Tần Lạc bật cười, nói:

- Đây là công kích ác ý. Thật ra ngày hôm qua, máu tụ trong não của bà Marie cũng đã được phẫu thuật bài trừ sạch sẽ, trong hai ngày sẽ tỉnh lại. Tôi còn đang chuẩn bị làm như vậy, đợi khi bà Marie tỉnh lại, tôi sẽ mở họp báo công bố tin vui với mọi người. Nhưng không ngờ chuyện lại thành thế này, thật sự là khiến cho người ta khó có thể chấp nhận được.

Cái gì cơ? Bà Marie đã khang phục?

Nghe thấy Tần Lạc nói vậy, những phóng viên này đều muốn điên rồi. Không, là sắp điên rồi.

Rốt cuộc là ai nói thật đây?

Một người nói bác sĩ vô năng, chẩn trị thất bại, khiến bệnh tình của bệnh nhân nặng thêm, hiện tại sinh mệnh đang bị đe dọa. Một người khác thì nói máu tụ trong não bà Marie đã được bài trừ, sắp tỉnh lại rồi. Rốt cuộc là nên nghe người nhà của người bệnh hay là nghe bác sĩ.

Trong đây có ẩn tình gì chăng?

Bọn họ biết, nếu buổi tối hôm nay không làm rõ vấn đề này, bọn họ sẽ không thể ngủ được.

Đương nhiên, cho dù muốn ngủ cũng không được, nếu bọn họ ngủ vào thời khắc quan trọng thế này, chủ biên của bọn họ nhất định sẽ đuổi việc họ.

- Tần Lạc tiên sinh, anh nói bà Marie đã khang phục, vì sao bà ta hiện tại lại không ngừng nôn ra máu? Sự thật là, bệnh nhân cho tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Anh giải thích tất cả điều này thế nào? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Lần này là một phóng viên người Mỹ tóc vàng hỏi. Hiển nhiên, hắn tin vào lời của Jackson hơn. Dù sao gã cũng có thân phận khiến bọn họ tin phục.

Hơn nữa, bọn họ đã nhìn thấy ảnh, bà Marie đúng là đang nôn ra máu, bộ dạng thật sự là đang rất yếu ớt. Bất kỳ một người có lương tâm nào nhìn thấy bức trương này, bọn họ đều sẽ đồng tình với nhà Jackson, hơn nữa công kích Tần Lạc và Trung y mà Tần Lạc đang đại biểu.

Đây cũng là nguyên nhân mà Jackson đồng ý để phóng viên chụp ảnh. Gã sẽ không từ bỏ cơ hội để chơi trò đáng thương.

- Đó là một âm mưu.

Tần Lạc nói.

- Âm mưu gì?

Có phóng viên hỏi.

- Âm mưu Nhằm vào tôi. Nhằm vào Trung y.

Tần Lạc nói:

- Có người không hy vọng bà Marie tỉnh lại. Có người hy vọng nhìn thấy tôi thất bại, nhìn thấy thần thoại Trung y tan biến. Vì thế, bọn họ không tiếc bán đứng cả thân nhân của mình. Nếu bà Marie biết tất cả, bà ta nhất định sẽ lựa chọn vĩnh viễn không tỉnh lại. Bởi vì sự thật này quá tàn nhẫn.

- Anh đang nói Jackson tiên sinh ư?

- Anh có chứng cớ gì?

- Nếu không có chứng cớ, chỉ trích như vậy có thể xem là anh đang vũ nhục Jackson tiên sinh. Nếu anh không biết pháp luật nước Mỹ thì chúng tôi có thể nói với anh rằng anh sẽ phải ngồi tù.

- Tôi sẽ tìm được chứng cớ.

Tần Lạc nói.

Sau đó, hắn không trả lời các câu hỏi có lễ hoặc là vô lễ của các phóng viên, dưới sự bảo vệ của Jesus và Đại Đầu đi vào biệt thự của mình.

Hắn nếu không đi nhanh một chút thì những các phóng viên của nước Mỹ này sẽ cởi giày ném mình.

Cả đám người chật vật quay trở về biệt thự, sau đó đóng cửa không cho phóng viên tiến vào.

- Tần Lạc, anh biết anh đang làm gì không?

Cố Bách Hiền cuối cùng cũng không nhịn được chỉ trích Tần Lạc:

- Anh vì sao không thể lý trí một chút? Phát hiện ra vấn

đề, chúng ta giải quyết vấn đề là đủ rồi. Sao có thể hờn dỗi như trẻ con vậy được?

Lý Tử Nhân cũng phụ họa:

- Chuyện lớn như vậy, anh sao có thể xử lý qua loa như thế? Anh có biết hay không, hậu quả lần này sẽ nghiêm trọng cỡ nào?

Hai người đều là quốc thủ Trung y, bọn họ rất quý trọng một Trung y trẻ tuổi đầy hứa hẹn như Tần Lạc, càng trân trọng chức nghiệp trung y này hơn.

Bọn họ là người được lợi, là người truyền bá, cũng là người thừa kế.

Bọn họ không thể trơ mắt nhìn thấy Trung y bị hủy diệt, càng không muốn nhìn thấy Trung y bị hủy diệt trong tay người trẻ tuổi mà bọn họ coi trọng.

Đây là phạm tội!

- Biết.

Tần Lạc cười cười gật đầu:

- Ngày mai bọn họ sẽ đưa tin chuyện xảy ra buổi tối hôm nay ra ngoài. Có lẽ buổi tối hôm nay sẽ tuyên bố trên mạng rồi. Tôi đã để tiếng xấu lan xa. Trung y cũng vậy.

- Anh còn cười được ư?

Cố Bách Hiền thật sự là bị Tần Lạc chọc giận rồi, hận không thể cầm hộp thuốc trong tay đập vỡ đầu hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play