Hoàng Đế mời ăn cơm ở một pháo đài cổ kính có tên là Sky City ở ngoại ô New York.
Tần Lạc và Phó Phong Tuyết không có ấn tượng gì với nơi này nhưng Jesus giật mình kinh hãi khi nghe nói tới nơi này.
Sky City là một nơi rất đặc biệt trong thế giới ngầm, nó có thể được coi là gia đình của thế giới ngầm. Sát thủ trong top hai mươi thế giới, những ông trùm buôn lậu thuốc phiện từ vùng Tam Giác Vàng hay Miến Điện, người trung gian, tìm hiểu tin tức, lão đại hắc bang ở New York, băng đảng Mafia ở Ý, tất cả đều thích ăn cơm ở nơi này.
Bởi vì ở nơi này có những thứ bọn họ muốn: tin tức tình báo.
Nơi nào có người đương nhiên sẽ có tin tức tình báo.
Đương nhiên có một vài thứ xa xỉ người ngoài khó có thể nhìn thấy lại có thể tìm thấy ở nơi này. Người có thể vào trong Sky City đương nhiên rất biết kiếm tiền, bọn họ dùng tiền cũng vô cùng hào phóng. Bọn họ tuyệt đối không keo kiệt với vị giác và đầu lưỡi của mình.
Cho nên cho dù là nữ hoàng nước Anh cũng khó có thể được thưởng thức cao lương mỹ vị. Có lẽ bọn họ chỉ dùng những món ăn bình thường.
Không một ai biết ông chủ sau lưng của Sky City là ai. Có người đoán đó là Roger, đại ca của thế giới ngầm New York, có người đoán đó là người đứng đầu Mafia nước Ý, có người còn nói đó chính là Hoàng Đế … bây giờ Hoàng Đế lựa chọn Sky City làm nơi tổ chức tiệc rượu mời Phó Phong Tuyết, chứng minh phần nào đó suy đoán này.
- Trước khi đánh nhau, nhất định phải ăn no đã.
Sau khi Jesus giới thiệu tình hình Sky City xong, gã nói với Tần Lạc như vậy.
Đương nhiên Jesus đã từng được hưởng đãi ngộ rất cao cấp ở nơi đó nếu không gã sẽ không có biểu hiện luyến tiếc, lưu luyến nơi cũ như vậy.
Vốn Phó Phong Tuyết định một thân một mình tới gặp Hoàng Đế nhưng đáng tiếc ông không biết vị trí của Sky City. Jesus lại là người biết nơi này nên gã đã may mắn trở thành người đồng hành đầu tiên của ông.
Một khi Jesus có thể tới, hiển nhiên Tần Lạc cũng muốn đi. Lý do của hắn là: Phó Phong Tuyết cần một người phiên dịch, phiên dịch tiếng Trung Quốc.
Vì Phó Phong Tuyết không thích nói chuyện nên hắn muốn giúp ông trò chuyện.
Phó Phong Tuyết cũng chẳng muốn nói chuyện với hắn. Nếu hắn đã muốn đi, thì cùng nhau đi thôi. Dù sao người chết cũng không phải là ông.
Xechạy càng lúc càng rời xa thành phố New York, rẽ vào một con đường nhỏ, chạy xe hơn mười phút mới nhìn thấy một pháo đài to lớn ẩn hiện trong màn mưa bay, lấp lánh vô số ánh sao.
- Đúng là người thường không thể nhìn thấy.
Tần Lạc cảm thán nói.
- Chính vì khiến người bình thường không thể tìm thấy nên nó mới được xây dựng ở đây.
Jesus nói.
- Phía sau là một ngọn núi, pháo đài được xây dựng trên sườn núi. Nếu như thời tiết đẹp có thể nhìn thấy mây mù bao quanh, giống như được xây dựng giữa không trung nên mới có tên là Sky City.
Khi khoảng cách càng kéo gần, hình dáng của pháo đài càng rõ nét.
Két…
Xe dừng lại trước cổng vào, bốn người đàn ông cao lớn mặc áo mưa vây xung quanh xe.
Jesus chìa ra một tấm thẻ, một người đàn ông cao to cầm tấm thẻ lướt qua một thiết bị trong tay rồi lập tức khom người cho xe qua.
Jesus lái xe lên lưng chừng núi, suốt đoạn đường đi không gặp ngăn cản nào nữa.
Khi tới trước cổng pháo đài, xe đứng lại.
Tần Lạc xuống xe trước, gống như một nhân viên bãi đỗ xe chạy tới mở cửa xe hộ Phó Phong Tuyết. Lúc này Phó Phong Tuyết ung dung bước xuống xe, quan sát con quái vật khổng lồ.
Sau khi Jesus lài xe vào bãi đỗ xe, gã đi ra tập hợp cùng với hai người.
Một ông già nhỏ bé mặc áo bành tô màu đen cùng với một nam, một nữ đi tới. Ông ta cúi đầu chào ba người, rồi ông ta ngẩng đầu nói bằng giọng Địa Trung Hải:
- Các vị, xin mời vào trong.
- Hoàng Đế?
Phó Phong Tuyết hỏi.
Mặc dù Tần Lạc nói hắn đi cùng Phó Phong Tuyết làm phiên dịch nhưng khả năng của hắn có lẽ còn không bằng cả Phó Phong Tuyết.
Chính vì vậy Jesus trở thành phiên dịch tạm thời của bọn họ.
Sau khi nghe câu chất vấn của Phó Phong Tuyết, Jesus vội vàng dịch sang tiếng Anh.
- Điện hạ ở bên trong. Ngài chờ khách quý đã lâu.
Ông già nói:
- Xin mời.
Sau khi nghe Jesus nói, Phó Phong Tuyết bước đi về phía trước. Tần Lạc và Jesus đi theo sau. Vì bọn họ bước đi nhanh nên ông già kia không theo kịp, cuối cùng mỹ nữ tóc nâu ở sau lưng ông già đi lên trước dẫn đường.
- Có vẻ công việc làm ăn hôm nay không tốt lắm.
Jesus quan sát bốn phía xung quanh, hỏi.
- Vì điện hạ chiêu đãi mấy khách quý nên đã đặc biệt căn dặn chúng tôi Sky City không đón khách một ngày.
Mỹ nữ tóc nâu nói.
Sau khi ngh Jesus dịch lại, tâm trạng Tần Lạc không khỏi nặng nề.
- Vị Hoàng Đế này cam chịu bỏ một số tiền vốn rất lớn. Chẳng lẽ ông ta thật sự muốn giữ chúng ta lại sao?
Đi xuyên qua tiền sảnh, đi qua hành làng sau đó bọn họ đi tới một đại sảnh lớn, ánh đèn rực rỡ.
Đây là một phòng ăn cực kỳ rộng lớn. Khoảng một trăm người có thể đồng thời ăn cơm trong này.
Đại sảnh lắp đặt thiết bị xa hoa lộng lẫy, ngọn đèn chùm treo trên đỉnh tỏa ánh sáng như làm lóa mắt mọi người. Cả đại sảnh không còn nơi nào trong bóng tối.
Chính giữa có một chiếc bàn lớn, một người đàn ông đang ngồi, một người đàn ông tóc đỏ.
- Ông ta là Hoàng Đế?
Bất chợt, tâm trạng Tần Lạc trở nên căng thẳng, cả người hắn cũng căng cứng.
Ông ta chính là Hoàng Đế? Ông ta chính là Hoàng Đế uy danh lẫy lừng đánh đâu thắng đó sao?
Thế nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đó, Phó Phong Tuyết cau mày.
Ông đứng lại, không tiến thêm bước nào nữa.
- Hoàng Đế?
Giọng nói Phó Phong Tuyết không giận mà nghiêm, trong đại sảnh yên tỉnh, rộng lớn nghe cực kỳ chói tai.
- Ông ấy không phải là Hoàng Đế sao?
Sắc mặt Jesus mơ hồ, ngơ ngác. Gã đã từng nghe nói Hoàng Đế là một người đàn ông tóc đỏ nhưng bản thân gã chưa từng nhìn thấy Hoàng Đế, gã thật sự cũng không biết rõ hình dáng Hoàng Đế. Lúc này nhìn thấy người đàn ông tóc đỏ đang ngồi ở xa, Jesus và Tần Lạc đều nghĩ đó chính là Hoàng Đế. Lúc nãy tim gã vẫn còn nhảy loạn xạ, không ngờ đã nhận nhầm người.
Người đàn ông tóc đỏ đứng dậy.
Quần jeans màu xanh rộng thùng thình, áo màu xám, gương mặt anh tuấn, nhưng trông có vẻ hơi trẻ, bên tai trái đeo một cái khuyên tai.
Ông ta trông không giống Hoàng Đế mà giống một tên côn đồ trên phố.
Thế nhưng khi nhìn thấy đám người Phó Phong Tuyết đi vào, người đàn ông không biểu hiện căng thẳng, khẩn trương mà còn có vẻ thích thú.
- Ông chính là Chiến thần phương đông?
Người đàn ông nhìn Phó Phong Tuyết với áo bào màu xanh, mà tóc dài, hỏi vì trong ba người đàn ông đối diện cũng chỉ có con người này trông giống chiếh thần … hai người còn lại chẳng khác nào người hầu của chiến thần.
Mặc dù Jesus nổi tiếng là một mỹ nam hơn nữa thân hình cao lớn, gương mặt như tạc tượng nhưng khi gã đứng cùng một chỗ với Phó Phong Tuyết, điều gã còn thiếu chính là khí thế … khí thế độc bộ thiên hạ.
Phó Phong Tuyết đi trước với dáng vẻ không coi ai ra gì, đương nhiên trở thành Đại gia. Jesus đã từng nhìn thấy Phó Phong Tuyết ra tay nên tự nhiên thành tiểu đệ của ông. Đó chính là chỉ một lần là phân cao thấp, trên dưới.
Phó Phong Tuyết chưa kịp trả lời, Jesus đã lên tiếng. Gã nhìn chằm vào người đàn ông tóc đỏ, quát: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Ông là ai? Hoàng Đế ở đâu?
- Tôi là Hỏa Thần.
Người đàn ông tóc đỏ liếm môi, nhìn chằm chằm vào Jesus hỏi:
- Hoàng Kim súng Jesus?
- Là tôi.
Jesus nói.
- Quả nhiên là một mỹ nam.
- ….
Jesus dịch người đứng sau lưng Phó Phong Tuyết như muốn nói với Hoả Thần rằng: ông già trước mặt ông mày đây cũng rất ưa nhìn.
- Nếu như Hoàng Đế không tới, chúng ta quay về.
Nói xong Phó Phong Tuyết quay người đi ra ngoài.
Cuối cùng ông già kia cũng chạy tới, giải thích:
- Xin khách quý dừng bước. Quần áo điện hạ bụi bặm, Người đang tắm, sẽ nhanh chóng ra thôi.
- Vậy hãy để ông ta chậm rãi tắm rửa.
Phó Phong Tuyết nói.
- Chúng tôi không có thời gian chờ.
- Quý khách, xin dừng bước. Xin quý khách dừng bước.
Ông già bắt đầu nôn nóng. Hoàng Đế giao cho lão đón tiếp khách của mình. Nếu như Hoàng Đế chưa xuất hiện, khách đã bỏ đi, ông ta còn con đường sống không?
- Chỗ tôi có một chai rượu ngon, xin mời khách quý ngài hãy chờ đợi. Điện hạ sẽ nhanh chóng ra gặp ngài. Xin khách quý hãy thứ lỗi.
Phó Phong Tuyết ngoảnh mặt làm ngơ giống như ông không nghe thấy câu phiên dịch của Jesus.
Tần Lạc thầm nghĩ: ông già này không hứng thú uống rượu. Nếu như ông nói tới trà ngon thì nói không chừng còn có thể giữ người lại được.
- Đứng lại.
Hỏa Thần tức giận quát to.
Ông ta là một trong bát đại chiến tướng Hoàng Đế, cũng là một tùy tùng trung thành của Hoàng Đế.
Thất đại chiến tướng khác khiêu chiến Hoàng Đế thất bại nên không còn cách nào khác phải trở thành người hầu cho Hoàng Đế.
Hỏa Thần thì khác, gã từ nhỏ đã thần tượng Hoàng Đế sau đó bản thân khổ luyện thân thủ, tự nguyện gia nhập trở thành người hầu của Hoàng Đế.
Vì coi Hoàng Đế là tấm gương cho mình nên Hỏa Thần cũng cố tình nhuộm mái tóc vàng của mình thành màu đỏ chính vì vậy gã còn một biệt hiệu là "Cái bóng của Hoàng Đế".
Hỏa Thần kiêu ngạo vì Hoàng Đế nhưng gã cũng kiêu ngạo vì bản thân mình là một trong chiến tướng của Hoàng Đế.
Những kẻ kia nhìn thấy gã mà bỏ đi chính là sự sỉ nhục trắng trợn.