Là một người làm ăn nói như vậy không có gì sai. Bọn họ thích dùng cái nhỏ được cái lớn, thích trả cái giá nhỏ nhất mà đạt được lợi nhuận cao nhất hơn nữa bọn họ không thích mạo hiểm. Mặc dù là mạo hiểm thì phải có sức hấp dẫn cực lớn mới khiến bọn họ làm theo.
Thế nhưng mấy câu này khi lọt vào tai mấy người Tần Lạc, Mễ Tử An khiến bọn họ thực sự rất khó chịu.
"Ôi, vậy việc Tần Lạc xuất đầu lộ diện thay các người là sai sao? Đáng lẽ anh ấy phải đứng trơ mắt nhìn Mễ Tử An bị người khác ức hiếp mới đúng?" Lệ Khuynh Thành là người đầu tiên không nhẫn nhịn được. Tính cách của nàng là dám yêu dám hạn, giống như một thanh chủy thủ sắc bén không rỉ sét. Người khác ức hiếp nàng, nàng có thể vì một vài điều gì đó mà nhẫn nhịn nhưng nếu có người ức hiếp Tần Lạc, nàng tuyệt đối không thể nhẫn nhịn. "Đây là phong cách làm việc của Triệu tổng sao? Nghe có vẻ không có đạo lý lắm nhỉ?"
Trần Tư Tuyền cũng cực kỳ bất mãn, nàng nói: "Triệu tổng, anh không thể nói như vậy. Tần Lạc là bạn của Mễ Tử An, bọn họ rõ ràng muốn ức hiếp Mễ Tử An, còn muốn ép buộc cô ấy theo sự điều khiển của bọn họ…Tần Lạc trượng nghĩa ra tay trợ giúp An An, khôn gphải cũng là trợi giúp công ty của anh sao? Nếu như nghệ sĩ vương bài của công ty anh bị người ta ức hiếp, thậm chí không có ai đứng ra giải quyết, Triệu tổng có còn thể diện như này không? Bên ngoài có khá nhiều phóng viên đang chờ, nếu như bọn họ biết được chuyện này, Triệu tổng không sợ khiến mọi người tức giận sao?"
Nếu như Trần Tư Tuyền vẫn còn là một người mẫu chân, nàng tuyệt đối không dám lên tiếng phản đối Triệu Khải Hùng nhưng bây giơ nàng đã từ bỏ giới người mẫu, tham gia vào Khuynh Thành Quốc Tế, sự nghiệp càng lúc càng lên, cách thức nói chuyện cũng càng có trọng lượng hơn.
Triệu Khải Hùng là người hô mưa gọi gió trong giới giải trí nhưng anh ta thật sự không có nhiều sức mạnh trong giới kinh doanh. Trần Tư Tuyền hoàn toàn không hề e ngại chuyện này. Nàng chỉ cần đề phòng một vài chiêu thức hạ lưu của anh ta mà thôi.
Mễ Tử An là người tức giận, áy náy nhất. Tần Lạc vì nàng mới đánh người ta.
Ngay khi biết mình bị thương, anh ấy vội vàng chạy tới giúp mình, giúp mình chữa trị, giúp mình bôi thuốc, giúp đối phó với chủ nhiệm sân Tổ Chim kia, giúp mình đánh người hả giận… bất kỳ việc làm nào của anh ấy cũng là vì mình. Tâm trạng Mễ Tử An rất vui vẻ, hệt như một cô gái với cảm giác ngọt ngào khi đang yêu.
Thế nhưng ngay khi ông chủ công ty nàng tới lập tức vứt bỏ mối liên quan tới chuyện đó. Điều này không phải khiến người ta rất tức giận sao?
"Triệu tổng, Tần Lạc vì tôi nên mới làm như vậy. Người bọn họ ức hiếp chính là tôi. Sao có thể nói chuyện này không liên quan tới chúng tôi?" Sắc mặt Mễ Tử An rất nghiêm túc, nàng nói: "Nếu như Tần Lạc không đứng ra hỗ trợ, kết quả sẽ như thế nào? Chẳng lẽ tôi phải đồng ý với yêu cầu vô lý của bọn họ sao?"
Người khác chất vấn có thể Triệu Khải Hùng không thèm quan tâm nhưng khi Mễ Tử An nói, anh ta thực sự rất nghiêm túc. Mễ Tử An chính là con bài chủ chốt tiến vào thị trường nội điạ. Nếu như Mễ Tử An ngang ngạnh trở mặt với mình, cuối cùng người tổn thất vẫn chỉ là mình.
"An An, tôi hiểu rất rõ ý tứ của cô. Tôi cũng hiểu tâm trạng của cô nhưng cô hãy đứng ở lập trường của tôi mà suy nghĩ cho tôi, hãy nghĩ cho công ty. Nếu như chỉ vì cô, mâu thuẫn của chúng ta với Chu Lý hoàn toàn không đáng nói. Anh ta thích nữ ngôi sao, chúng ta chỉ cần tìm một tiểu minh tinh cởi mở một chút tới bồi tiếp anh ta là xong. Cô không thích, tôi tuyệt đối sẽ không ép cô. Thế nhưng lúc này Tần tiên sinh đánh người, sự việc đã thay đổi hoàn toàn khác. Tôi là người làm ăn, bên dưới còn rất nhiều người kiếm miếng cơm của tôi. Bây giờ tôi đắc tội với anh ta, sau này công ty của chúng ta sao có thể đứng chân ở Yến Kinh nữa đây? Buổi biểu diễn của cô không cần diễn nữa sao? Không chỉ có cô mà toàn bộ những nghệ sĩ trong công ty chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Triệu Khải Hùng giải thích với dáng vẻ rất chân thành, thái độ như rất tận tình khuyên nhủ: "Trong lòng tôi cũng rất cám ơn Tần tiên sinh đã trượng nghĩa. Nếu như là chuyện khác, nhất định tôi sẽ đứng ra xử lý. Nếu như chúng ta kết mối thù quá sâu với anh ta, chúng ta không thể gánh chịu được hậu quả của nó."
Mễ Tử An khẽ thở dài một hơi, cố gắng tranh cãi: "Triệu tổng bảo tôi hãy đứng trên lập trường của anh mà suy xét vấn đề. Tôi đã làm như vậy, cũng hiểu được anh nói có lý. Thế nhưng Triệu tổng có đứng trên lập trường của tôi để suy xét vấn đề không? Tôi bị người ta quấy rầy, công ty không ra mặt giúp tôi, tôi bị người ta hại ngã từ trên cao xuống, chấn thương chân, công ty không ra mặt giúp tôi. Bây giờ bạn của tôi ra mặt giải quyết, kết quả các người lại đổ hết trách nhiệm lên người anh ấy. Diều này có công bằng với anh ấy không? Nếu như tôi đồng ý, sau này tôi tới Yến Kinh còn dám gặp mặt bọn họ không? Tôi còn dám làm người nữa không?"
Triệu Khải Hùng biết mối quan hệ của Mễ Tử An với Tần Lạc rất đặc biệt, thậm chí anh ta còn nghi ngờ hai người có mối quan hệ mờ ám với nhau.
Đương nhiên chuyện này không thể hỏi trước mặt mọi người. Nếu làm như vậy anh ta hoàn toàn đắc tội với hai người này. Anh ta là người trong giới giải trí, anh ta hiểu cách đối xử khôn khéo, hợp lòng người.
Triệu Khải Hùng nhìn Mễ Tử An cười nói: "An An, cô nói cũng có lý. Tôi tôn trọng An An, tôi cũng tôn trọng tình bạn của hai người. An An, cô cảm thấy chuyện này nên xử lý thế nào?"
Mễ Tử An trầm ngâm, nàng liếc mắt nhìn Tần Lạc.
Tần Lạc cười nói: "Người bây giờ phải đau đầu là bọn họ. Chúng ta không cần lo lắng."
Ánh mắt Triệu Khải Hùng bừng sáng, anh ta hỏi: "Chẳng lẽ Tần tiên sinh đã tìm người
Triệu Khải Hùng thầm đoán nhất định họ Tần này đã tìm một nhân vật có thân phận bất phàm nói chuyện với Chu Lý, thậm chí người này có thế lực sau lưng hùng mạnh tới mức ngay cả Chu Lý cũng phải e ngại nếu không sao anh ta lại nói "Bây giờ bọn họ là người đau đầu"?
"Không." Tần Lạc từ chối.
"Vậy tại sao Tần tiên sinh lại khẳng định bọn họ sẽ đau đầu?" Bề ngoài Triệu Khải Hùng vẫn tươi cười nhưng trong lòng thì không. Nếu như không phải Mễ Tử An đang có mặt ở đây, anh ta đã nổi cơn cuồng phong. Gã này đang coi người ta như con nít mà chơi đùa sao?
"Anh ta không ngốc." Tần Lạc cười nói: "Anh ta biết làm thế nào mới là quyết định chính xác nhất."
"Nếu như bọn họ không đau đầu thì sao?" Triệu Khải Hùng hỏi lại. "Nếu như bọn họ tìm cách trả thù thì sao?"
Tần Lạc nhìn Triệu Khải Hùng nói: "Vậy chúng ta hãy đánh cuộc?"
"Đánh cuộc gì?"
"Trước tiên tôi không nói đánh cuộc cái gì mà chúng ta hãy nói về tiền đặt cược."
Triệu Khải Hùng cảnh giác nhìn Tần Lạc nói: "Đánh cuộc cái gì?"
"Mễ Tử An." Tần Lạc nhìn Mễ Tử An đang nằm trên giường bệnh nói.
"Anh có ý gì?" Triệu Khải Hùng hỏi.
"Nếu như tôi thắng cược, Mễ Tử An sẽ rời khỏi công ty của anh. Nếu như tôi thua cuộc, chuyện của Chu Lý một mình tôi chịu trách nhiệm, không có bất kỳ liên quan nào tới công ty của anh." Tần Lạc nói.
"Không được." Triệu Khải Hùng lập tức từ chối. "Tôi không thể mang An An ra đánh cuộc."
Triệu Khải Hùng không phải là kẻ ngu, sao anh ta có thể đồng ý cách thức đánh cuộc như thế?
Mễ Tử An là con gà đẻ trứng vàng trong công ty anh ta, là người tiên phong điển hình của công ty. Nếu như anh ta để Mễ Tử An chạy mất, coi như anh ta sẽ tổn thất một viên đại tướng và một nửa giang sơn thế giới giải trí. Trong khi đó chuyện của Chu Lý vốn phải do mình gã này chịu trách nhiệm, bây giờ gã lại muốn tranh thủ dùng điều kiện này để đánh đổi, không phải gã rất xảo quyệt sao?
"Tôi chỉ nói yêu cầu của tôi cho anh biết, tôi cũng không nghĩ sẽ nhận được sự đồng ý của anh." Tần Lạc nhìn Mễ Tử An hỏi: "Hợp đồng của em còn mấy năm nữa?"
"Đúng vậy." Mễ Tử An gật đầu nói: "Hợp đồng tám năm đã hoàn thành được bảy năm rồi."
Từ khi Mễ Tử An xuất đạo, nàng đã gia nhập Nhạc Quả. Từ một người mới trưởng thành tới địa vị Thiên Hậu rock and roll, mỗi một bước đi của nàng đều có dấu ấn của công ty, có cố gắng của Triệu Khải Hùng chính vì vậy nàng vẫn biết ơn công ty. Rất nhiều người biết hợp đồng của nàng sắp hết hạn, ra giá trên trời để đào góc tường nhưng đều bị nàng từ chối.
Thế nhưng lúc này đây thái độ làm việc của Nhạc Quả thật sự làm nàng thất vọng.
"Em có muốn đổi sang một công ty mới không?" Tần Lạc cười hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mễ Tử An không trả lời. Vần đề này quá bất ngờ, cũng rất khó trả lời.
Đổi lại một công ty mới? Công ty mới tên là gì? Công ty mới có thực lực hùng mạnh không? Tương lai thế nào? Đãi ngộ thế nào?
Nàng không biết mấy chuyện này, sao nàng có thể dễ dàng đào ngũ được?
"Em sẽ suy nghĩ." Mễ Tử An nói.
Tần Lạc rất thích tính cách cẩn thận như vậy chính vì vậy hắn không quá quan tâm.
Tần Lạc gật đầu nói: "Nói như vậy là anh biết cần phải làm gì."
Tần Lạc nhìn Triệu Khải Hùng nói: "Nếu như tôi đoán không sai. Ngay trong hôm nay Chu Lý sẽ cử người tới tìm anh xin lỗi. Tôi đề nghị… từ chối."
"Tần tiên sinh." Triệu Khải Hùng thực sự nổi giận. Anh ta có địa vị hiển hách, là đại ca trong giới, bất kỳ ai nhìn thấy anh ta cũng phải khúm núm nhưng tại sao gã này lại dạy cho anh ta cần phải làm gì? "Đây là chuyện riêng của công ty tôi. Xử lý thế nào là chuyện của tôi. Chuyện này hoàn toàn không có liên quan tới anh."
Triệu Khải Hùng dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hơn nữa tôi cảm thấy Chu Lý không việc gì mà phải cử người tới tìm tôi xin lỗi. Anh đánh người của anh ta, anh ta lại cử người tới xin lỗi tôi. Anh ta mắc bệnh sao?"
Hiển nhiên Triệu Khải Hùng không hiểu hết về năng lực của Tần Lạc.
Cũng có thể hiểu được điều này. Một thầy thuốc, cho dù có tài năng nghịch thiên đi chăng nữa, cho dù có là thầy thuốc riêng của lãnh đạo đất nước đi nữa, đứng trước mặt đám công tử ca hò hét thì được cái gì cơ chứ?
Đứng lúc này phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.
Thư ký của Triệu Khải Hùng đẩy cửa đi vào trong nói: "Ông chủ, Tiêu chủ nhiệm của sân Tổ Chim tới, ông ấy muốn gặp anh."
Triệu Khải Hùng ngạc nhiên nhìn Tần Lạc thầm nghĩ: anh ta bị bệnh thật sao?